[Dịch] Sĩ Đồ Phong Lưu

Chương 96 : Quần anh hội




Đưa Dương Phàm đi vệ sinh xong rồi đỡ hắn về giường. Ngô Yến lúc này mới vội vàng chạy vào trong toilet, gấp đến độ quên cả đóng cửa. Tiếng nước chảy không thể nào thóat khỏi tai Dương Phàm. Sáng mới ngủ dậy mà nghe thấy âm thaanh này, trong đãu rất tư nhiên hiện ra hai mảng trắng bóng, bảo bối không khỏi ngẩng đầu lên. Dương Phàm nhìn tay trái bị bó bột, không khỏi thầm đã may mắn vì không ảnh hướng gì đến việc đó. Lúc Ngô Yến mở cửa đi ra, một y tá đang cầm chiếc áo dành cho bệnh nhân vào, thấy hai người Lý Tình Tình còn đang ngủ nên có chút bất maãn: - Hai cô này đi chăm người bệnh kiều gì vậy? Người bệnh đã thưc rồi mà hai người còn ngủ. Ngô Yến vội vàng nói: - Ở đây không phải còn có tôi sao? Y tá đeo khẩu trang thấy trong phòng có ba cô gái, không vui nói: - Người bệnh cần phải được nghi ngơi. Mấy cô đến nhiều như vậy làm gì. Hơn nữa còn có y tá chúng tôi. Nói đến y tá, Ngô Yến thấy y tá nơi này đúng là không tệ. Đêm qua cú cách một tiếng là y tá lại đến kiểm tra một lần, rất có trách nhiệm. Nơi này tốt hơn nhiều so với bệnh viện địa phương. - Cô hiếu lầm rồi.Chúng tôi đếu là người trong một thương đoàn. chiêu thương hội đã kết thúc nên cũng nhau đến đây. Ngô Yến giài thích nên cũng có chút tác dụng.Y tá bỏ áo bệnh nhân lại, nói: - Có nhiều người ở đây như vậy thì mấy cô thay áo cho anh ấy đi. Lát nữa có người đến, thay sớm đi. Y tá nói xongliến đi ra đế lại ba cô gái và Dương Phàm đang nhìn nhau. Lý Tình Tình và cô bạn của nàng nếu như không có ai khác ở đây thì còn dám thay quần áo cho Dương Phàm,không biết chừng là mông còn không được. Nhưng bày giở lại có thểm Ngô Yến nên có chút ngương ngùng- - Ngô cục trưởng, chị thay cho anh Dương đi. Bọn em ra ngoài. Lý Tình Tình nói xong liền kéo bạn bỏ đi. Mặt Ngô Yến đỏ lên, nghĩ nghĩ rồi đi ra đóng cửa lại, sàu đó quay lại như một kẻ tròm. - Không biết mấy cô ấy sẽ nói ra nói vào gì đây? Ngô Yến than thở một tiếng rồi thay quần áo cho Dương Phàm. Dương Phàm rất biết phối hợp để Ngô Yến cởi quần áo của mình ra. Lúc chi còn chiếc quần lót, Ngô Yến thấy chỗ đó phình lên, mặt không khỏi đó ửng. - Lại suy nghĩ xấu xa gì rồi hả? Ngô Yến cười cười, nhỏ giọng hỏi. Dương Phàm không khỏi cười khổ, chi vào toilet nói: - Vưà này có người vào toilet nhưng không đóng cửa lại. Ngô Yến mặt dầy đến mấy cũng không thể nào chịu nổi, liền vội vàng giúp Dương Phàm thay quần áo bệnh nhân, nhỏ giọng cười: - Đáng đời. Đầu óc toàn nghĩ bậy bạ. Người phu nữ này phải bị trừng phạt. Nhìn Ngô Yến đang ngồi xổm trước mặt mình, Dương Phàm không khỏi xấu xa đưa tay phải ấn đãu Ngô Yến xuống. Ngô Yến không đề phòng nên môi vưà vặn chạm phải bộ phận đó. - A. Ngô Yến khẽ kêu lên một tiếng, vội vàng ngẩng đãu lên, nhỏ giọng nói: - Ở đây không được, bên ngoài còn có người. Ngô Yến không nói lời này, Dương Phàm còn không có nghĩ gì. Nhưng nàng vưà nói như vậy, Dương Phàm cảm thấy rất kích thich. Cho nên Dương Phàm kiên quyết đè xuống. Ngô Yến ngẩng lên nhìn xin xỏ nhưng thấy Dương Phàm không có y thỏa hiệp. Mặt nàng đỏ bừng, đành thuận theo, mở cái miệng nhỏ nhắn ra ngậm bảo bối của Dương Phàm vào. - A, không rửa.... à. Dương Phàm có ý đinh trả thù nên không cho Ngô Yến cơ hội do dự, tay phải ấn xuống, Ngô Yến lập tưc không nói ra lời. Trương Tư Tề mang theo bát canh xuất hiện trước cửa bệnh viện, nàng không khỏi có chút do dự. Mình lấy thân phận gì để vào thăm anh ấy? Đi bộ trên hành lang được hơn mười phút, Chúc Vũ Hàm cũng mang theo một cặp lồng xuất hiện. Hai nàng trong nháy mắt nhìn thấy nhau, Chúc Vũ Hàm lộ ra nụ cười quy dị. - Đến thăm Dương Phàm à? Chúc Vũ Hàm chủ đông mở miệng hỏi. Trương Tư Tề và Chúc Vũ Hàm mặc dù đã gặp nhau ở Nhã Ny hội nhưng chưa nói chuyện với nhau. Chúc Vũ Hàm đã nghe người khác nhắc tới Trương Tư Tề nhưng Trương Tư Tề lại không biết Chúc Vũ Hàm là ai. - Đúng vậy? Chị là...? Trương Tư Tề nhìn Chúc Vũ Hàm trông rất xinh đẹp, không khỏi có chút khẩn trương. - Hì hì, tôi đến thăm em trai. chính là Dương Phàm. Lời giải thích của Chúc Vũ Hàm làm Trương Tư Tề có chút yên tâm. Nhưng nàng lại cảm thấy bất an, không nghe nói trong nhà Dương Phàm còn có anh chị nào khác. - Ừm. Làm quen chút nhe. Trương Tư Tế, đang làm việc trong chiêu Thương cục Phì Thành. - Chúc Vũ Hàm, làm việc ở thành phố. Hai người bắt tay, hai bên đều chưa đề cặp đến chức vu. - Vào rồi nói tiếp. Chúc Vũ Hàm cười đây cửa lại phát hiện ra cửa đang khóa trái. Nàng nhíu mày, đưa tay ra gõ cửa.Lúc Chúc Vũ Hàm gõ cửa, Dương Phàm đang đạt đến cao trào, bị tiếng gõ cửa này làm cho sợ hãi không khỏi bắn hết ra không kịp thông báo. Ngô Yến rất muốn tránh nhưng đầu bị giữchặt lại đánh phải nuốt hết, ho khan vài tiếng. - Hu. Dương Phàm thở dài một hơi. Ngô Yến không kịp suy nghĩ, vội vàng thu thập hiện trưởng vu án. - Ai đó, chờ một chút, đang thay quần áo. Dương Phàm hùng hôn kêu lên một câu, trong lòng còn cho rằng hai nàng Lý Tình Tình đã về. Ngô Yến vội vàng giấu đi công cụ gây án, thu thập hiện trưởng phạm tôi rồi đứng lên đi ra mớ cửa. Dương Phàm vội vàng đưa tay lên chi vào miệng. Ngô Yến theo bàn năng nâng tay lên sát miệng thấy dinh đính. Nàng không khỏi trừng mắt nhìn Dương Phàm một cái, rồi đi vào toilet lau đi.Cửa mở ra thì thấy Chúc Vũ Hàm đang đứng ở cửa, nàng còn đang dùng một ánh mắt mập mờ nhìn mình, Ngô Yến có tật giật mình, vội vàng cười nói: - Chúc thị trưởng tới vưà đúng lúc. Hôm này là ngày cuối cùng của chiêu thương hội, tôi đang chuẩn bị trở về triển lâm. Chúc Vũ Hàm thấy Ngô Yến có chút không được tư nhiên, trong lòng không khỏi nghĩ đến gì đó. Lại nhìn ánh mắt không ngừng lóe lên của Dương Phàm, không khỏi thầm hừ một tiếng nói: - Ngô cục trưởng, tôi mang canh đến đây, cô không ăn một chút sao? Một lời hai y làm cho mặt Ngô Yến càng đỏ hơn, giống như bị người bắt quả tang vậy. Ngô Yến vội vàng xua tay nói: - Không được, tôi phải về ngay. Nói xong Ngô Yến vội vàng bỏ chạy ra ngoài. Trương Tư Tề không biết hai người này đang nói gì, nhìn nhìn Dương Phàm một lúc, khôngcó dũng khi ở lại. Nên đưa cạp lồng trong tay cho Chúc Vũ Hàm, nói: - Em phải về Chiêu thương Hội một lát, chị cầm lấy. Hai cô gái đi rồi, Chúc Vũ Hàm mới đi vào, cười hì hì nói: - Giỏi. Lưu manh, chị thấy em thật vất vả. Dương Phàm vưà nãy chi là do đột nhiên cảm thấy hưng phấn, không ngờ Chúc Vũ Hàm lại đến sớm như vậy. Hắn đang càn nhắc xem làm thế nào qua được cửa ải này thì Lý Tình Tình đã đi về.Rõt cuộc đã đợi được quân giải phóng trở về. Dương Phàm lúc này thấy Lý Tình Tình rất đáng yêu. - Chúc thị trưởng. Chị đã tới. Dương Phàm vội vàng cười nói: - A, Lý Tình Tình à, vất vả cho em. Em cả đêm vất vả rồi, mau về nhỏ giọng hỏi đi. Câu khen ngợi này làm cho Lý Tình Tình có chút xấu hổ. Đêm qua nàng ngủ rất ngon, nếukhông phải y tá vào thì có lẽ bây giở còn chưa tinh lại. - Cái này, hì hì, em thưc sư cũng không mệt gì. Đúng rồi, Ngô cục đâu ạ? - Ngô cục trưởng có việc nên đi rồi. Chúc Vũ Hàm trả lời, cầm lấy hai cặp lồng canh đặt lên bàn. Nàng nói với Dương Phàm: - Em muốn ăn gì? Ăn bành? Hay là ăn canh? Lý Tình Tình rất lanh lợi, thấy không khi không đúng, vưà lúc bọn nàng ra ngoài muà khăn mặt, kem đánh răng trở về. Lý Tình Tình liền cầm lấy mấy thư đó để vào trong ngăn bàn: - Khăn mặt, bàn chải ở đây. Dương khoa trưởng, bọn em về trước. Tôi lại đến thăm ành. Nói xong Lý Tình Tình và bạn lập tưc rời đi. Chúc Vũ Hàm không buông tha cho Dương Phàm, đi đến trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: - Vưà này đóng kín cửa đế làm chuyện mờ ám gì? Dương Phàm lúc này đã nghĩ ra cách, nên hỏi lại: - Chị mà thay quần áo giúp em, chị có mở cửa không? Chúc Vũ Hàm nghĩ thấy cũng đúng, nếu là ai gặp chuyện như vậy cũng xấu hổ. Dương Phàmthày Chúc Vũ Hàm không nghi ngờ gì vội vàng nói: - Đỡ em vào đánh răng rửa mặt. Làm chi mà suốt ngày nghi ngờ em, đây là như thế nào? Chúc Vũ Hàm vội vàng đỡ Dương Phàm đứng dậy, sau đó mang các thứ vào toilet. Lúc Dương Phàm đánh răng, Chúc Vũ Hàm còn đừng bên cạnh bưng cốc nước cho hắn. Sau đó còn giúp hắn rửa mặt, sàu đó nhìn hai bát canh, Chúc Vũ Hàm ghen nói: - Em ăn của ai? Dương Phàm trơn mắt nói: - Nói gì vậy. Em nói chị đó, hôm nay chị sao vậy. Nói đến Ngô Yến, Chúc Vu Hàm còn không cảm thấy có sư uy hiếp. Vì sao? Dù sao Ngô Yến cũng đã hơn ba mươi tuổi. Dù cho có quan hệ gì với Dương Phàm cũng không thể tạo thành uy hiếp cho mình. Nhưng Trương Tư Tề lại vừa trẻ vừa đep. Dương Phàm thấy Chúc Vũ Hàm không nói gì, anh mắt loe lên. trong lòng nói đổi phó với phụ nữ tốt nhất là dùng cách của lưu manh. Vì vậy hắn cười cười xấu xa, nói nhỏ vào tai Chúc Vũ Hàm: - Chi, tôi này chị kiếm một bộ đồ y tá mặc vào có được không? Chúc Vũ Hàm không hiểu, vì vậy hỏi lại: - Mặc như vậy để làm gì? Dương Phàm cười cười mập mờ, lưới liếm liếm vào tai Chúc Vũ Hàm làm cho người nàng run lên. Lúc này hắn mới nhỏ giọng nói: - Mặc như vậy rất hấp dẫn, hơn nữa không mặc đồ lot. - Đáng chết, không nên hành hạ chị như vậy. Chúc Vũ Hàm nói xong giơ tay lên muốn đánh Dương Phàm, kết quả nhìn thấy cánh tay trái của hắn đang bị bó bột nên không thể ra tay. Chút ghen trong lòng bị Dương Phàm nói như vậynên biến mất hoàn toàn.Dương Phàm đã thưc hiện được gian kế liền nắm ở trên giường hướng thụ canh gà ô côt. Chúc Vũ Hàm cẩn thận bón từng thìa một.Ca bát canh ăn xong liền giúp hắn lau miệng. Độtnhiên nàng hơi nhíu mày. - Chi, sao vậy? Chúc Vũ Hàm khẽ cười nói: - Lần này em bị thương có thế làm chậm trễ rất nhiều việc, vi dụ như lúc về luận công khenthưởng.Dương Phàm cẩn thận suy nghĩ, cười an ủi Chúc Vũ Hàm: - Chi, chuyện này cũng chưa chắc đã là xấu. Chuyện ở Uyển Lăng còn chưa hoàn toàn lắngxuống. Em dưỡng thương ở đây sẽ không bị dính dáng gì nữa. Hơn nữa con có nửa tháng nữa là trừơng Đảng khai giảng. Đến lúc đó em xuất viện sẽ trưc tiếp đi đến đó học nữa tháng. Đến lúc về có lẽ người khác đã làm xong hết rồi.Chúc Vũ Hàm nghĩ hoàn toàn là suy nghĩ riêng của mình. Nàng nghe xong Dương Phàm nói không khỏi gật đãu: - Như vậy cũng tất, nên tranh thủ. Ngô Yến nhất định sẽ giúp em. có người phụ nữ đỡ đạnthay thì em sẽ giâm đi được rất nhiều chuyện phiền phừc. Lời nói của Chúc Vũ Hàm làm Dương Phàm toat mồ hội lạnh. trong lòng thăm nói chị thậtnhắn tâm. Để cho Ngô Yến dùng ở đầu sóng ngọn gió, mặc dù rất oai phong nhưng sẽ bị chú ý nhiều hơn, sẽ bị nhiều người đố kỵ hơn. Ỷ của Chúc Vũ Hàm rất dễ hiếu. chúng ta không cần đứng mũi chịu sào, không hé răng lớn tiếng, từ từ đi tới từng bước một là được. Sáng Trầm Minh đến vặn phòng thì nhận được điện thọai của Lưu Thanh. Lưu Thanh hỏi ý kiến của Trầm Minh là có nên thông báo chuyện của Dương Phàm với Trần Chính Hòa và Bắc Kinh một chút không. Chuyện này cũng không hề nhỏ, chắc chắn không thế nào giấu được. Trầm Minh cẩn thận suy nghĩ rồi trả lời: - Lát nữa đến bệnh viện gặp Dương Phàm, biết rõ ràng rồi sẽ xử lý. Bến phia Trần Chính Hòa thì gọi điện thông báo một tiếng nhưng Bắc Kinh thì tạm thới chưa đánh động. Lưu Thanh cảm thấy ý này cũng đúng liền gật đãu nói: -Được rồi, anh gọi điện cho Trần Chính Hòa đi. Lưu Thanh rất biết cách làm người nên nhân tình này đế cho Trầm Minh làm. Trầm Minh đương nhiên hiếu rõ nên nhỏ giọng cười nói: - Được rồi, tôi sẽ gọi.Chín rưỡi chúng ta gặp nhau ở của bệnh viện. Điền Trọng sau khi tiếp nhận vị tri của Giang Tư, công việc dần dần nhiều lên. Hôm nay vừâmới đến vặn phòng, bi thư đã thông báo một tiếng. Bây giờ đang tiến hành chiêu thương hội,tinh ủy rất coi trọng việc này. Đây được coi như cơ hội phát triện kinh tế Giang Nam. Bi thư báo phải tiếp mấy đoàn khách thì đột nhiên máy điện thọai để trong ngăn bàn reo lên.Số điện thọai này không có mấy người biết, số người tuyệt đối không vượt qua mười. ĐiềnTrọng mở ngăn bàn lấy di động ra thì thấy là số của Trần Chính Hòa, vội vàng nghe. - Anh Trần,sao sáng sớm đã gọi điện thọai đến vậy, có chuyện quan trọng gì sao? Trần Chính Hòa sau khi nhận được tin Trầm Minh báo cho, trái tim đập loạn lên. Nghe ý nói Dương Phàm bị đánh đến mức phải vào viện, lửa giận trong lòng Trần Chính Hòa khó có thể áp chế. Liền lập tức gọi đến đây. - Anh Điền, người của các anh đâu hết rồi. Con trai tôi bị người ta đánh đến mức phải nắm viện, ngay ở thành phố các anh. Trần Chính Hòa đang lo lắng nên quên mất mà buột miệng nói ra. Điền Trọng vừa nghe thấy thế lập tức dùng bật dậy, trai tim trầm xuống. Con trai Trần Chính Hòa? Con trai ông ta sao lại bị đánh? - Dùng có gấp, từ từ nói. Ai là con trai anh? Tràn chính Hòa đã phản ứng lại nhưng đã chậm, bày giớ có giấu cũng không được nữa. Hơn nữa Trần Chính Hòa và Điền Trọng có quan hệ khá tốt nên nói thẳng: - Anh còn nhớ rõ lúc tôi và anh ở Uyển Lăng, anh đã gặp một cô bé buộc tóc hai bên suốt ngày chạy theo thanh niên trí thừc không? - Ừm, tôi nhớ, Dương Lệ Anh hả. Lúc đó cô ấy mới có mấy tuổi, tám tuổi hay chín tuổi? Anhnói là? Điền Trọng nói tới đây liền dùng lại. Tràn chính Hòa nghiêm giọng nói: - Đúng vậy, chính là cô ày. Về sau cô ấy lên Bắc Kinh học đại học. Bởi vì giữa hai nhà có quan hệ nên cô ấy đến nhà tôi ở.Chúng tôi đã quan hệ với nhau, sau đó có Dương Phàm. Điền Trọng thớ dài một hơi, nhỏ giọng nói: - Tôi hiểu rồi, ở bệnh viện nào? Tôi sẽ tới đó. Tràn chính Hòa do dự một chút nói: - Anh Điền, anh cũng biết chuyện này tôi rất áy náy. Cho nên tôi không hy vọng sau này Dương Phàm gặp chuyện gì nữa. Điền Trọng rất hiểu tinh cách của Trần Chính Hòa, nghe giọng nói run rẩy của ông ta liền biết núi lửa đang bùng phát. Điền Trọng tư nhiên không dám tùy ý, trịnh trọng trả lời: - Chuyện này, tôi nhất định sẽ xử lý cẩn thận. Xin anh yên tâm. Dập điện thọai, Điền Trọng lập tức gọi đến chỗ bi thư: - Gọi điện đến bệnh viện quần khu. Thôi, không gọi, chúng tôi trực tiếp đến đó. Trầm Minh và Lưu Thanh gặp nhau ở cừa bệnh viện, ngay cả bí thư cũng không mang theo,hai người đếu cầm theo một túi hoa quả. Hai vị chính khách đồng thới xuất hiện, số quà này tống công không đến trăm đồng, xem ra rất hẹp hòi. Tuy nhiên nếu mọi người biết đây là hai vị chính khách thì có lẽ rất nhiều người bị dọa. Vào phòng bệnh, hai người thấy Chúc Vũ Hàm đã ở đây không khỏi kinh ngac. Bởi vì thái độ của Chúc Vũ Hàm rất thân thiết. Là con cháu Trần gia, hai người đếu biết quan hệ giữa Tràm lão gia và Chúc Đông Phong mặc dù không tồi, nhưng nhiều nhất chi là tôn trọng nhau mà thôi.Cho nên không tốt đến mức con gái Chúc Đông Phong đến tận nơi chăm sóc Dương Phàm như thế này. Chúc Vũ Hàm nhận ra hai người này, vội vàng đứng lên, gàt đãu cười nói: - Lưu bi thư, Trầm tỉnh trưởng, hai vị sao lại đến đây? Lưu Thanh đêm qua nghĩ mãi không ra vì sao Chúc Vũ Hàm lại ra mặt vì Dương Phàm. Trương Khai Đức còn nói trước kia con nợ ơn Dương gia. Chuyện này không thể hỏi rõ ràng, trong lòng Trầm Minh cũng vẫn suy nghĩ nên giành trước: - Chúc thi trưởng, cô và Dương Phàm....có quan hệ gì, câu này Trầm Minh không nói ra nhưng Chúc Vũ Hàm tư nhiên nghe ra được. - Dương Phàm là em tôi. chúng tôi gặp nhau ở Bắc Kinh. Hai vị chính khách nhìn nhau,ý đó trong lòng đều ro, nhưng cách nói này quá gượng ép.Trầm Minh đã sớm nghi ngờ trong đó còn có điểm gì đó. Bày giớ hai người thân thiết như vậy,cách giải thich này không rõ ràng gì hết. Hai người đếu từng trải, liếc mắt là nhìn ra giữa Dương Phàm và Chúc Vũ Hàm tuyệt đối không phải chị em bình thương. Mà giống như đôi nam nữ đang yêu nhau. Dương Phàm vừa thấy cục diện như vậy trong lòng không khỏi kêu khổ, rất nhiều chuyệnmuốn làm đếu khó dãu. - Ha ha, mọi người nói chuyện, tôi đi giặt quần áo. Chúc Vũ Hàm coi như cũng phát hiện ra sai làm nên tìm lý do để rời đi. Nhưng kết quả lại càng lỡ miệng, con gái có thể tùy tiện giặt quần áo cho đàn ông sao? Hai người liếc mắt nhìn nhau, mim cười rồi ngồi xuống bên cảnh Dương Phàm. - Sao? Thế nào rồi? Trầm Minh than thiết hỏi. Dương Phàm cười cười trả lời: - Không có gì, nhưng thật ra làm phiền chú Trầm và Lưu bi thư đến đây một chuyến. Lưu Thanh khóat tay chặn lại, cười nói: - Không có gì, nên vậy mà. Chuyện của cháu, chú Trần đã gọi điện cho Trầm tỉnh trưởng.Cháu cũng đừng trách chúng ta lắm miệng, chuyện lớn như vậy, chúng ta không dám không nói. Dương Phàm thầm kêu khổ trong lòng, nhưng ngoài miệng chi có thể cười nói: - Cám ơn. Lúc này ngoài của lại xuất hiện một người, đó là Điền Trọng. Điền Trọng nhìn thấy hai người bên trong, lại thấy Chúc Vũ Hàm đang giặt quần áo trong toilet, không khỏi cười cười kỳ quái. - Ha ha, xem ra tôi vẫn chậm. Tim Chúc Vũ Hàm đập mạnh. Điền Trọng được xưng là “Bao công”. Những người đã làm việc với ông ta đếu phải sợ. - Điền tinh trưởng. Ba người Chúc Vũ Hàm lập tức mim cười chào lão. Điền Trọng gật đầu, mỉm cười đi tới, trưc tiếp đi tới trước mặt Dương Phàm, thân thiết nói: - Cháu không sao chứ. Dương Phàm dù đánh chết người cũng không nghĩ tới Điền Trọng lại xuất hiện ở nơi này. Dương Phàm định đứng lên nhưng lại bị Điền Trọng đè lại nói: - Đừng nhúc nhích, nằm nói là được. Dương Phàm thầm kêu lên trong lòng: “Đây là chuyện gì vậy? Quần anh hội sao?” - Thực ra cũng không có gì lớn a.Chỉ là tay trái bị đánh vài cái thôi a. Lúc này làm ba người Chúc Vũ Hàm kinh ngạc nhất là Điền Trọng không hề e ngại mà nói thắng trước mặt bọn họ: - Dương Phàm, cháu yên tâm. Chuyện của cháu, chú sẽ để ý đến, sẽ không để những kẻ đánh cháu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.