[Dịch] Sĩ Đồ Phong Lưu

Chương 412 : Chương 412




Ngày mai? Gấp như vậy sao? Dương Phàm nghe xong không khỏi cười thầm trong lòng, thầm nói tên Ngô Địa Kim này quá giảo hoạt, muốn nhân lúc Đàm Tuyết Ba không có ở đây mà quyết định chuyện này xong, tránh cho hai người có chút xấu hổ trong hội nghị thường ủy. Dương Phàm cũng không thể nào thỏa mãn ý nguyện của Ngô Địa Kim, suy nghĩ một chút rồi cười nói:- Để thứ hai tuần sau đí. Ngày mai chủ nhiệm Trần Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh xuống thị sát công việc.

Trong lòng Ngô Địa Kim không khỏi có chút thất vọng, chẳng qua lời Dương Phàm nói quá đường đường chính chính, cũng không có lý do mà từ chối.

- Vậy để thứ hai đi. Bí thư Dương còn gì muốn nói không?Ngô Địa Kim thầm than oán một câu trong lòng, thầm nói tôi sẽ đưa ra ý kiến đắc tội với người, tiếp theo tên Dương Phàm này cũng phải cho ít thù lao chứ?

- Trưởng ban thư ký Tùng vào đây một trước.Dương Phàm gọi một tiếng, Tùng Lệ Lệ đi vào cười nói:- Bí thư Dương có việc gì sao?

- Ngồi xuống đi, có chút việc muốn bàn với chị.Tùng Lệ Lệ ứng tiếng ngồi xuống. Ánh mắt Ngô Địa Kim có chút kỳ quái, thầm nói xem ra quan hệ giữa người phụ nữ này với Dương Phàm không hề đơn giản. Chẳng qua chuyện này cũng không hiếm thấy. Trưởng ban thư ký xinh đẹp trước kia dựa vào bối cảnh trong nhà mà lên, bây giờ lại ngã vào bí thư thị ủy trẻ tuổi là rất bình thường.

- Văn phòng thị ủy tôi vẫn muốn điều chỉnh một chút, nhưng trước đó không có thời gian. Lúc này quốc khánh sắp đến, tất cả mọi người đều muốn đi khắp nơi, có lẽ đều có việc bận rộn. Hôm nay vừa lúc rảnh rỗi, tôi nghĩ sẽ tiến hành việc này. Chuyện này phó bí thư Ngô và trưởng ban thư ký Tùng bàn bạc ra một phương án có thể áp dụng. Nếu có gì cần nói thì một vài bí thư đảng ủy các cục cũng có thể điều chỉnh một chút.Dương Phàm vừa đưa ra điều kiện đồng thời cũng ám chỉ Ngô Địa Kim nhìn xa xa một chút, tương lai tất cả các ngành trong thành phố Hải Tân có thể đều phải tiến hành điều chỉnh. Phó bí thư Ngô chỉ cần phối hợp tự nhiên tôi sẽ không bạc đãi anh.

Vua nào triều thần lấy. Lãnh đạo thị ủy điều chỉnh phân công công việc bên dưới, đây là một quá trình tất nhiên, điều này trong đó phải xem người bên dưới có biết làm việc hay không. Đương nhiên thật sự có chút ân oán tạm thời chưa làm được.

Dương Phàm đưa ra một bàn tiệc như vậy, nếu muốn thò đũa ra thì phải tích cực một chút. Một hảo hán phải có ba người giúp, làm lãnh đạo nếu không có ban bệ của mình thì đừng mong làm được chuyện gì. Đây cũng là chuyện vì sao Dương Phàm muốn điều Trầm Ninh đến đây, vì sao muốn mang Lâm Đốn đến đây. Còn có chính là thái độ khi xử lý vấn đề của Tùng Lệ Lệ. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, hợp sức với Tào Dĩnh Nguyên cũng là chuyện bình thường. Đáng tiếc Tào Dĩnh Nguyên không quá rõ ràng khi nhìn điểm này, luôn nghĩ rằng có thể ôm lấy chân lãnh đạo tỉnh ủy, như vậy đã khiến giữa hai người xảy ra đấu đá không cần thiết.

- Cứ như vậy đi, tôi về suy nghĩ một chút.Ngô Địa Kim lúc này muốn rời khỏi nơi này. Bắt đầu từ vấn đề nhân sự ở huyện Văn Hải, Dương Phàm dần dần lộ ra thủ đoạn của một bí thư thị ủy. Hơn nữa thủ đoạn này dù nhìn như thế nào cũng thấy là danh chính ngôn thuận. Tuy nhiên từ các thời cơ khác nhau mà sinh ra hiệu quả cũng sẽ khác nhau. Điều này làm cho Ngô Địa Kim không có sức mà chống lại. Cho nên Ngô Địa Kim muốn rời đi, hơn nữa cũng lo lắng sau này có còn dám tranh đoạt và chống lại Dương Phàm hay không?

Tranh chỉ khi nào đến mức mày chết tao sống, nếu không phải cố gắng làm cho nó hòa thuận.

Dương Phàm bất mãn với Đàm Tuyết Ba cũng không cần phải dùng tay Ngô Địa Kim để thể hiện chứ? Thật sự đến mức không thể chịu đựng thì trình tự này sẽ giảm đi. Cho nên Ngô Địa Kim rõ ràng nhận ra rằng Dương Phàm chưa đến mức đuổi thận giết tuyệt Đàm Tuyết Ba.

Ra khỏi cao tốc, chủ nhiệm Trần Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh lần đầu tiên gặp được bí thư thị ủy thành phố Hải Tân. Dương Phàm là ủy viên tỉnh ủy nhưng sau khi đến nhận chức vẫn không có cơ hội tham gia hội nghị tỉnh ủy hoặc là hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh.

Sau khi gặp mặt, chủ nhiệm Trần không khỏi âm thầm than thở bí thư thị ủy này rất trẻ, bắt tay không nặng không nhe, vừa không mất nhiệt tình vừa không thể hiện ra vẻ nịnh bợ. Từ khí độ đã mạnh hơn Trương Bác và Tào Dĩnh Nguyên ba phần.

“Lão Giang sao lại thấy cậu ta không thuận mắt nhỉ?” Chủ nhiệm Trần thầm nghĩ như vậy, trong miệng lại nhiệt tình ân cần thăm hỏi:- Đồng chí Dương Phàm, không làm cho thị ủy thành phố Hải Tân thêm phiền chứ?

Dương Phàm cười cười một tiếng rồi nói:- Chủ nhiệm Trần quá khách khí, ngài là khách quý muốn mời còn không được mà.

Thường vụ thị ủy đến đây hơn phân nửa, quy cách này coi như cao. Bí thư thị ủy Dương Phàm luôn đi theo chủ nhiệm Trần. Trong bữa cơm trưa cả Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên đều tham dự mời chủ nhiệm Trần. Chủ nhiệm Trầm cười cười một tiếng rồi nhỏ giọng nói đầy ẩn ý:- Lãnh đạo tỉnh ủy rất coi trọng hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân lần này. Đồng chí Dương Phàm và đồng chí Tào Dĩnh Nguyên, các đồng chí là người cầm đầu thị ủy và chính quyền thành phố, nhất định phải dành thắng lợi trong lần hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân thành phố Hải Tân này.

Khi Dương Phàm nghe chủ nhiệm Trần nói như vậy liền lặng lẽ nhìn thoáng qua Tào Dĩnh Nguyên. Tào Dĩnh Nguyên vẻ mặt coi như bình tĩnh nhưng trong mắt đã hiện ra một tia kích động. Chủ nhiệm Trần lần này xuống đây là mang theo ý của lãnh đạo tỉnh ủy, đây là muốn xác định vị trí thị trưởng của Tào Dĩnh Nguyên.

Chủ nhiệm Trần không nhắc đến chuyện chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân, có lẽ lãnh đạo tỉnh ủy vẫn chưa có quyết định cuối cùng.

- Hai ban thành phố Hải Tân nhất định toàn lực ứng phó.Dương Phàm thuận tiện đại biểu Tào Dĩnh Nguyên một chút. Bây giờ nói lời này cũng không hề có ý khi dễ người, hơn nữa trong lời này có ý rất hàm súc. Câu nói này của Dương Phàm đã lấy được một ánh mắt tán dương của Chủ nhiệm Trần.

Chủ nhiệm Trần ở một ngày rồi rời đi, chuyện hiện ra trước mặt Tào Dĩnh Nguyên rõ ràng hơn so với Tào Dĩnh Nguyên nhiều. Ngày nghỉ cuối tuần mà sáng sớm Tào Dĩnh Nguyên đã dậy. Sắp đến ngày ký hợp đồng giữa chính quyền thành phố Hải Tân và tập đoàn Thiên Mỹ, Tào Dĩnh Nguyên không dám có chút sơ sót, nhất là ở thời khắc quan trọng này.

Dương Phàm lại có một ngày nghỉ rất nhàn hạ, ngủ đến 10 giờ sáng mới dậy. Trương Tư Tề nằm bên cạnh đã không thấy đâu. Dương Phàm ra rửa mặt mới biết ba người phụ nữ cùng nhau đi mua xe. Dương Phàm thật ra lại rất nhàn hạ, đi ra bờ biển từ từ đi bộ, hoàn toàn không nghĩ đến công việc bận rộn nữa mà hưởng thụ một buổi sáng nhàn hạ.

Đến khi tiếng còi xe ô tô từ phía xa xa truyền đến, Dương Phàm mới thu lại ánh mắt đang nhìn mặt biển rộng lớn, sau đó nhìn thấy Chu Dĩnh đang thở hổn hển chạy đến đây.

- Cửa hàng bán ô tô kia rất kiêu căng, chúng ta có tiền mà cũng không bán xe cho chị.Chu Dĩnh đi tới nũng nịu cầm tay Dương Phàm mà đong đưa. Dương Phàm cười cười theo quán tính đưa tay ra véo véo má Chu Dĩnh:- Em muốn anh làm gì bây giờ?

Dương Phàm bị Chu Dĩnh lôi về nhà, thấy vẻ mặt của Trương Tư Tề và Chúc Vũ Hàm cũng không tốt lắm, Dương Phàm thầm nói có lẽ đã giận rồi đây. Trương Tư Tề thấy Dương Phàm về, lập tức đi tới cầm tay kia mà nói:- Ông xã, anh đi cùng bọn em, nhất định phải mua được chiếc xe Porsche kia về.

Trương Tư Tề và Chúc Vũ Hàm đều là người thích xe, thói quen này vẫn không hề thay đổi.

- Sao thế? Muốn anh dùng thân phận bí thư thị ủy để hiếp người sao?Dương Phàm cười cười sờ sờ mặt Trương Tư Tề, nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang khẽ mở ra, trong lòng hắn không khỏi có chút rung động. Đã khá lâu không thân thiết với Trương Tư Tề, dù nằm ngủ cạnh cũng chỉ là ngoan ngoãn mà ngủ. Trương Tư Tề cũng không cho Dương Phàm lộn xộn, nói bị dụ dỗ lại không có cách giải quyết.

Chúc Vũ Hàm ngồi trên ghế sô pha bình tĩnh hơn cả:- Nhìn trúng một chiếc xe, Chu Dĩnh muốn lập tức mua nó. Người ta nói đã có người đặt rồi. Muốn mua xe Porsche thì phải đặt cọc tiền trước, sau đó đợi một tháng. Quan trọng là xe này hạn chế về số lượng. Nhưng Chu Dĩnh chết sống muốn mua, kết quả bên cửa hàng ô tô không đáp ứng, nói không thể phá vỡ quy củ.

Dương Phàm nghe xong không khỏi cười cười một tiếng:- Chuyện này rất bình thường mà. Nhập khẩu xe có bao nhiêu hàng cơ chứ? Việc gì phải tức giận vì chuyện này?Trương Tư Tề nghe xong không khỏi bất đắc dĩ cười khổ nói:- Chuyện nếu cứ như vậy thì thôi không tính làm gì. Xe tốt không mua được thì trong lòng đã có chút khó chịu, sau đó mấy chiếc xe khác mà đám người đấy cũng nói không có hàng. Cho nên bọn em mới mất hứng định ra về. Một người phụ nữ ở trong cửa hàng ô tô giống như người phụ trách vậy, nói một câu không có tiền đòi ra vẻ này nọ. Chu Dĩnh tức giận thiếu chút nữa quay lại đánh người. Nếu không phải tỷ tỷ ngăn lại, nhất định đã đánh nhau rồi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.