[Dịch] Sĩ Đồ Phong Lưu

Chương 382 : Hấp tinh đại pháp




Tào Dĩnh Nguyên cứ suy nghĩ mãi về chuyện hợp tác của Hải Tân và tập đoàn Tập đoàn Thiên Mỹ. Dương Phàm mà không nhờ vào số vốn dồi dào thì có là thằng ngốc mới làm. Phá bỏ một sân vận động lại không cần tiền xây dựng là có thể chuẩn bị cho một câu lạc bộ bóng đá ngoại hạng. Loại chuyện này nói ra thì cũng không kém gì so với trời sập cả.

Tào Dĩnh Nguyên cân nhắc cả đêm. Sáng sớm ngồi trong phòng làm việc tại ủy ban mà cũng không yên. Gọi lái xe đưa tới thị ủy. Tùng Lệ Lệ vừa mới pha trà cho Dương Phàm thì Tào Dĩnh Nguyên tiến vào như quỷ.

Sau một phen khách sáo, Tùng Lệ Lệ rót trà rồi đi ra ngoài. Đương nhiên cô không hề đi xa mà ở bên ngoài chờ.

- Bí thư Dương. Tôi định làm một nghi lễ lớn một chút. Thể hiện sự coi trọng hợp tác của chính quyền thành phố với Tập đoàn Thiên Mỹ. Mặt khác tôi định lên tỉnh một chuyến, mời các lãnh đạo liên quan tới tham gia lễ ký kết hợp tác.Tào Dĩnh Nguyên tính toán khá khôn khéo. Cái này nói ra chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi. Dương Phàm đương nhiên sẽ không tích cực về vấn đề này. Cười gật đầu nói:- Đây là việc mà chính quyền thành phố nên làm. Tôi ở đây chỉ cần đơn giản thông báo một chút là được.

Được Dương Phàm cho phép. Sau khi hàn huyên qua quýt một lúc, Tào Dĩnh Nguyên liền vội vàng cáo từ ra ngoài. Ngay cả tòa thị chính cũng không về mà đi thẳng lên tỉnh. Tùng Lệ Lệ ở bên ngoài chờ Tào Dĩnh Nguyên đi rồi mới cười đi vào dọn dẹp ấm chén. Giả vờ vô tình hỏi:- Bí thư Dương. Thị trưởng Tào lên tỉnh. Ở trên đó phỏng chừng muốn ăn cũng mất mặt.

Dương Phàm vừa nghe thấy hứng thú khác thường. Mỉm cười vừa chỉ Tùng Lệ Lệ vừa lắc đầu nói:- Đồng chí này, có chuyện thì cứ nói thẳng, đằng có quanh co lòng vòng. Vừa rồi cô không quay về. Tôi biết ngay cô có điều muốn nói với tôi.

Tùng Lệ Lệ mỉm cười nói:- Việc gì cũng không giấu được ngài. Vậy tôi xin nói thẳng. Thị trưởng Tào lên tỉnh báo cáo. Trong việc hợp tác với Tập đoàn Thiên Mỹ hắn gặp phải hai phiền toái. Thứ nhất, chuyện Tập đoàn Thiên Mỹ đầu tư du lịch thì xem ra trước mắt chỉ là ý kiến mà thôi, chưa có ý đồ rõ ràng. Trái lại việc hợp tác với chính quyền thành phố xây dựng công trình nhà ở cho người thu nhập thấp sẽ chính thức khởi động. Anh nói trong lòng Chu Kiến Khang sẽ nghĩ như thế nào? Thứ hai, câu lạc bộ bóng đá thành phố Hải Tân cũng có chút phiền toái nhỏ. Bởi vì cả tỉnh chỉ có câu lạc bộ bóng đá Thiên Nhai Vĩnh Thái. Bởi vì năm trước mục tiêu lên hạng super league thất bại. Cho nên nghe đâu nhà máy muốn bán câu lạc bộ bóng đá đi. Hà Kính Học là phó bí thư thị ủy kiêm thị trưởng Thành phố Quỳnh là người của chủ tịch tỉnh Hầu. Lúc ấy câu lạc bộ bóng đá Thiên Nhai Vĩnh Thái là do một tay hắn thành lập. Anh nói thị trưởng Tào lên chỗ chủ tịch tỉnh Hầu báo cáo như vậy, Hà Kính Học một khi đã biết còn không đập lão Tào à.

Dương Phàm hiểu điều này. Trên quan trường là như thế, cùng là một việc, tôi làm không tốt nên cũng không thể cho người khác làm tốt. Muốn hủy thì mọi người cùng nhau hủy, không thể để người kia nổi bật hơn. Đây không phải là đập vào mặt mọi người sao?

Thấy Dương Phàm mỉm cười, Tùng Lệ Lệ nói tiếp:- Còn có một chuyện. Công trình nhà ở cho người thu nhập thấp ở Thành phố Quỳnh đã khởi công xây dựng giai đoạn 1, bây giờ hình ảnh cái giai đoạn hai cũng chẳng thấy đâu.

Giai đoạn thứ nhất tổng cộng cũng có 100 phòng giá cả phải chăng. Ngụ ý của Giám đốc Thu bên Tập đoàn Thiên Mỹ là 200 phòng. Nửa năm sau theo gót giai đoạn 2 là 300 phòng. Ngài nói Hà Kính Học biết rồi liệu có thể ăn ngon ngủ yên được không?

Khì khì! Dương Phàm không nhịn được bật cười. Trong lòng tự nhủ đây không phải là trắng trợn làm mất mặt sao? Thành phố Quỳnh là một thành phố, về các phương diện thì tốt hơn Hải Tân không ít. Hiện giờ chưa tính tới các công trình dân sinh tại Hải Tân, ngay cả một câu lạc bộ bóng đá cũng không tổ chức nổi nữa. Lúc này Tào Dĩnh Nguyên chạy tới báo cáo chuyện câu lạc bộ bóng đá. Sự tình mà truyền ra thì Hà Kính Học không nhảy dựng lên mới là chuyện lạ đó.

- Lệ Lệ. Cô cảm thấy cuộc điện thoại này tôi nên gọi hay không?Dương Phàm vô tình trung thay đổi cả cách xưng hô. Bởi vì tình hình tỉnh Thiên Nhai nắm bắt chưa đủ nên rất nhiều chuyện Dương Phàm đều không nghĩ ra được. Lúc này lời nhắc nhở của Tùng Lệ Lệ mới thể hiện rõ tầm quan trọng. Cho nên Dương Phàm chỉ có thể hỏi người phụ nữ này có nên gọi hay không.

Tùng Lệ Lệ mỉm cười. Liếc nhìn Dương Phàm một cái đầy ẩn ý nói:- Bí thư Dương. Ngài đức cao nên không so đo, cũng không muốn lên tỉnh đoạt công. Tuy nhiên ngài không cảm thấy là thị trưởng Tào luôn mời ngài cùng đi mới thích hợp sao? Hắn lên ủy ban nhân dân tỉnh báo cáo. Ngài có thể lên tỉnh ủy báo cáo mà. Mặc dù nói Đảng và ủy ban nhân dân tỉnh là riêng biệt nhưng báo cáo cũng không nên bỏ bớt đúng không?

Tùng Lệ Lệ nói rõ mấy mánh khóe. Ám chỉ tướng ăn Tào Dĩnh Nguyên quá khó nhìn. Để hắn ăn phải chút thiệt thòi cũng không có hại.

Dương Phàm lại ra mặt cố lộ vẻ bí thư thị ủy bất tài

Dương Phàm ngẫm nghĩ kỹ lưỡng, cảm thấy để Tào Dĩnh Nguyên đi ứng phó một chút cũng tốt. Một tên Chu Kiến Khang lại thêm Hà Kính Học. Đừng thấy bọn hắn không quản đến sự tình thành phố Hải Tân thì cũng có thể ở trước mặt Hầu Tiếu Thiên dễ dàng tạo chút phiền toái cho Tào Dĩnh Nguyên. Nhất là Chu Kiến Khang, ngành du lịch là ngành kinh tế chính của Hải Tân. Hắn không có việc gì cũng muốn ngáng chân một chút để chứng minh sự tồn tại của sở Du lịch. Loại chuyện này cũng đủ để Tào Dĩnh Nguyên khó chịu rồi.

Dương Phàm không nói lời nào mà trầm tư suy nghĩ. Tùng Lệ Lệ cũng thông mình mà ngậm miệng lại để lãnh đạo cân nhắc lợi hại một phen.

- Ừ. Cô đi mau đi!Dương Phàm cuối cùng cũng không tỏ rõ thái độ. Bảo Tùng Lệ Lệ ra ngoài, lưu lại cho cô ta một ý niệm mơ hồ. Cuộc điện thoại này nói cho cùng có gọi hay không gọi. Trong lòng Dương Phàm mặc dù có cân nhắc kỹ lưỡng những không muốn thể hiện rõ ý đồ thật sự. Vừa để cho Tùng Lệ Lệ cảm thấy đừng tìm cách thay đổi cách nghĩ của lãnh đạo dễ tạo thành thói quen được nuông chiều đáng ghét về sau này.

Tùng Lệ Lệ bị một chiêu này của Dương Phàm làm cho khá khó chịu. Trong lòng tự nhủ là lãnh đạo đang nhắc nhở mình. Rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Đừng có lắm miệng. Để lại ấn tượng xấu thích can thiệp vào quyết định của lãnh đạo vậy là phiền toái lớn rồi. Đừng thấy cái chức trưởng ban thư ký thị ủy cũng là thường ủy thị ủy. Nếu Dương Phàm muốn Tùng Lệ Lệ mất quyền cũng rất dễ dàng.

Quá trình Tào Dĩnh Nguyên đến chỗ Hầu Tiếu Thiên báo cáo công tác lúc đầu cũng khá thuận lợi. Thành phố Hải Tân hóa ra cũng từng làm công trình nhà ở cho người thu nhập thấp. Kết quả là các căn phòng giá cả phải chăng lại bị coi như hàng hóa bán với giá cao. Vì chuyện này mà một nhóm người đã ngã xuống. Nếu không Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên còn chưa tới được nơi này.

Lúc khởi đầu thì Hầu Tiếu Thiên nghe còn khá dễ chịu. Nhưng nghe thấy Tập đoàn Thiên Mỹ còn muốn tham gia công trình di chuyển chính quyền thành phố thì trên mặt Hầu Tiếu Thiên liền hiện vẻ cân nhắc, không chắc chắn. Tuy nhiên trình độ che giấu của Hầu Tiếu Thiên khá tốt, vẫn ra nghe kiên nhẫn lắng nghe. Khi nghe tới chuyện câu lạc bộ bóng đá, lông mi Hầu Tiếu Thiên nháy vài cái.

Tào Dĩnh Nguyên vẫn luôn luôn thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt. Sau khi thấy vẻ mặt biến hóa của Hầu Tiếu Thiên, trong lòng rất là bất an liền suy nghĩ miên man. Tào Dĩnh Nguyên cũng là người từng trải, mặt không đổi sắc báo cáo cho đến khi kết thúc. Trong lòng thì vẫn thầm tính toán, không phải là đã xảy ra vấn đề ở mắt xích nào đó chứ. Nghĩ tới nghĩ lui chuyện hợp tác với tập đoàn Tập đoàn Thiên Mỹ, trước mắt thành phố đang trong tình hình khó khăn về tài chính. Đây có thể coi như là một biện pháp tốt rồi. Thành phố Hải Tân không có công nghiệp, dựa vào đất đai để kéo GDP cũng là việc bất đắc dĩ. Trước đây còn có một vụ dưa chuột trái mùa gì gì đó, bây giờ trong nội địa đều trồng rau trong nhà kính nên về lĩnh vực này Hải Tân đã không còn lớn như trước nữa.

Hầu Tiếu Thiên nghe Tào Dĩnh Nguyên báo cáo xong, trên mặt lộ vẻ trầm tư. Lúc này Hầu Tiếu Thiên khá tức giận, ý tứ chính là vì gian tình giữa tập đoàn Tập đoàn Thiên Mỹ và thành phố Hải Tân. Sao không đưa ra quyết định phương hướng về ngành du lịch sớm một chút? Việc này sao lại bị Chu Kiến Khang ăn được. Cơ hội tốt như vậy lại để người khác đoạt trước. Mất công mình đưa tin tức cho bên Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, để Chu Kiến Khang đi tiếp đãi người Tập đoàn Thiên Mỹ. Còn có câu lạc bộ bóng đá cũng vậy, câu lạc bộ bóng đá của Thành phố Quỳnh sắp không trụ nổi nữa rồi. Lúc trước Hà Kính Học muốn làm cái này thì Hầu Tiếu Thiên ủng hộ mạnh mẽ. Bây giờ nhà máy chế dược Thiên Nhai Vĩnh Thái lại muốn rút vốn tài trợ. Thành phố Hải Tân nhà mày lại còn muốn lập thành một câu lạc bộ bóng đá. Thành tích không tốt thì chưa tính tới. Vạn nhất gặp phải vận *** chó vào được super league vậy thì không phải là chủ tịch tỉnh Hầu không biết dùng người hay sao? Còn cả Hà Kính Học nữa, một câu lạc bộ bóng đá cũng làm không xong. Hàng năm nhà máy chế dược đều quăng lên mấy chục triệu để làm gì chứ? Năm đó ép buộc nhà máy chế dược tiếp nhận câu lạc bộ bóng đá, đúng là Hà Kính Học đột nhiên bày mưu đặt kế, nhưng nếu không có áp lực của chủ tịch tỉnh Hầu thì liệu nhà máy chế dược có thể quăng tiền vào cái động không đáy này không?

Chuyện này thật đúng là không thể nghĩ được nhiều. Càng nghĩ trong lòng Hầu Tiếu Thiên càng chẳng rõ mùi vị gì. Nhân tiện nghĩ đến Dương Phàm tay đứng đầu thành phố Hải Tân này. Nhậm chức cũng được mấy hôm rồi, sao không thấy lên tiếp kiến lãnh đạo tỉnh ủy gì cả? Tuy quan hệ lãnh đạo phụ thuộc của mọi người không phải cùng một phe, nhưng tốt xấu gì thì mày cũng phải tỏ thái độ chứ.

Đắn đo nửa ngày trời, Hầu Tiếu Thiên cuối cùng tủm tỉm cười nói:- Đồng chí Tào Dĩnh Nguyên. Cục diện Hải Tân được tháo gỡ rất nhanh đó. Cứ theo đà này có thể xuất hiện một cục diện mới nhanh thôi. Tuy nhiên…Hai từ “tuy nhiên” của Hầu Tiếu Thiên khiến cho Tào Dĩnh Nguyên hồi hộp không ngớt.

- Sự nhiệt tình của bộ máy lãnh đạo Hải Tân tuy rằng rất đầy đủ. Nhưng liệu có nên suy xét một chút đến tình cảm với đơn vị anh em hay không?Hầu Tiếu Thiên nói tới đây thì cười hì hì dừng lại. Ánh mắt nhìn sắc mặt có chút kỳ lạ của Tào Dĩnh Nguyên.

Chiếu cố tình cảm đến các đơn vị anh em? Thế này là sao? Thành phố Hải Tân muốn xây dựng câu lạc bộ bóng đá, sao lại dính dáng tới đơn vị anh em? Tào Dĩnh Nguyên không hiểu gì cả. Nhưng nếu lãnh đạo nói như vậy rồi thì chắc chắn bên trong có nguyên nhân. Thời gian Tào Dĩnh Nguyên đến đây không ngắn nhưng cũng không dài. Đối với mấy chuyện kèm năm kẹp bẩy bên trong cũng biết không ít. Lãnh đạo đã nói vậy, Tào Dĩnh Nguyên chỉ có thể gật đầu cười trước tiên:- Như vậy à. Khi trở về tôi sẽ thảo luận với các đồng chí khác.

Thành phố Hải Tân là thành phố lớn thứ hai ở tỉnh Thiên Nhai. Tào Dĩnh Nguyên lên ủy ban nhân dân tỉnh báo cáo công tác tự nhiên là có lãnh đạo văn phòng cấp bậc tương đương tiếp đãi. Từ trong phòng làm việc của Hầu Tiếu Thiên ra ngoài, trong lòng Tào Dĩnh Nguyên vẫn tính toán ý tứ trong lời nói của lãnh đạo.

Tào Dĩnh Nguyên không rõ ý tứ của lãnh đạo là bởi vì không biết tình hình. Sau khi đi ra càng nghĩ càng kỳ quái. Tào Dĩnh Nguyên cảm thấy phải tìm một đồng chí để nghe ngóng tình hình một chút. Loại chuyện này nếu còn muốn lãnh đạo nói rõ ràng thì cũng đừng làm thị trưởng nữa, về nhà mà mua bát cháo khoai lang đi.

Gọi một cuộc điện thoại tới phòng làm việc của trưởng ban thư ký chính quyền thành phố Từ Thường Thường. Tào Dĩnh Nguyên quanh co lòng vòng hỏi:- Đồng chí Thường Thường. Thành phố Hải Tân muốn làm một câu lạc bộ bóng đá đá. Liệu có ảnh hưởng đến tình cảm của đơn vị anh em hay không?

Tào Dĩnh Nguyên rập khuôn theo cách nói của Hầu Tiếu Thiên. Từ Thường Thường lúc bắt đầu nghe cũng không hiểu ra ngô ra khoai gì cả. Tuy nhiên nghĩ đến Tào Dĩnh Nguyên là người lãnh đạo trực tiếp thì lại hiểu được chuyện này. Ngược lại đây là một cơ hội để thể hiện. Hơn nữa Tào Dĩnh Nguyên không hề lên mặt ép người. Điều này cho thấy sự tín nhiệm rất lớn với trưởng ban thư ký chính quyền thành phố.

- Thị trưởng Tào, ngài đừng có gấp. Tôi sẽ tìm người hỏi xem. Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho ngài.Đặt điện thoại xuống Từ Thường Thường bắt đầu suy nghĩ, hỏi ai thì tốt hơn nhỉ? Nếu là chuyện về câu lạc bộ bóng đá thì nên gọi điện cho một lão đồng môn ở ủy ban thể thao của tỉnh.

Gọi điện thoại hỏi, người ta nói cho Từ Thường Thường biết:- Lão đồng môn này, mấy người các ông phải là muốn xát muối vào miệng vết thương của thị trưởng Hà đó chứ? Câu lạc bộ bóng đá của nhà máy chế dược Thiên Nhai Vĩnh Thái là ở Thành phố Quỳnh. Lúc này sắp phân tán cả rồi. Thị trưởng Hà lo lắng cả ngày đến nỗi bên dưới đi tìm đến gà bay chó sủa. Chuyện này người trong ủy ban thể thao đều biết cả mà.

Từ Thường Thường vừa nghe vậy liền hiểu rõ. Khẩn trương truyền đạt ý tứ cho Tào Dĩnh Nguyên. Bên này Tào Dĩnh Nguyên nghe điện thoại xong liền ngây ngốc. Trong lòng tự nhủ chuyện này có được coi là chuyện xấu hay không? Thành phố Hải Tân muốn tổ chức câu lạc bộ bóng đá. Sao lại còn muốn chiếu cố đến chuyện sống chết của câu lạc bộ bóng đá Thành phố Quỳnh nhà mày? Mày làm không tốt là chuyện của mày, có quan hệ gì tới chúng ta cơ chứ.

- Thị trưởng Tào. Tôi nghe nói thị trưởng Hà là do chủ tịch tỉnh Hầu đề bạt đó.Từ Thường Thường đúng lúc bồi thêm một câu. Lần này Tào Dĩnh Nguyên xem như phục hồi lại tinh thần. Tìm cả nửa ngày vấn đề mấu chốt nằm ở chỗ này. Khỏi cần nói, khi Hà Kính Học muốn làm câu lạc bộ bóng đá, chủ tịch tỉnh Hầu ủng hộ mạnh mẽ mà.

Chuyện đã tới tình trạng này. Trong lòng Tào Dĩnh Nguyên có hơi tê tái. Chủ động liên hệ với Hà Kính Học một chút? Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể như thế. Nếu thằng này đề xuất yêu cầu gì không hợp lý thì sao? Cự tuyệt không phải là không thể được. Chủ tịch tỉnh Hầu sẽ có cái nhìn không tốt về mình.

Làm sao bây giờ? Tào Dĩnh Nguyên mải nghĩ đến nỗi chén trà trong tay đã cạn từ bao giờ. Đang lúc đưa chén lên miệng vô ý thức, cuối cùng Tào Dĩnh Nguyên cầm lấy di động bấm số của Dương Phàm.

- Bí thư Dương, tình hình có chút đặc biệt, tôi muốn báo cáo với anh một chút.Khi nói ra những lời này, Tào Dĩnh Nguyên thiếu chút nữa thì bật khóc. Tự nhủ Dương Phàm đã đem lót sẵn đường rồi. Mình gặp phiền toái lại còn muốn tìm người ta. Thật là mất mặt nhưng cũng đành chịu. Lưng Tào Dĩnh Nguyên không đủ cứng, không thể coi thường ý kiến của chủ tịch tỉnh Hầu được.

Bên này Tào Dĩnh Nguyên đang nghĩ biện pháp. Bên kia Hầu Tiếu Thiên sau khi tiễn bước Tào Dĩnh Nguyên lập tức bảo thư ký gọi điện thoại cho Hà Kính Học. Sau khi nối được điện thoại, Hầu Tiếu Thiên thản nhiên nói:- Đồng chí Kính Học. Câu lạc bộ bóng đá của đồng chí muốn làm thế nào?

Hà Kính Học gần đây đang đau đầu vì chuyện này. Muốn tổ chức câu lạc bộ bóng đá là vì để đề cao hình ảnh thành phố. Kết quả bóng đá Trung Quốc chìm trong vũng bùn quá sâu. Nửa mùa bóng đầu tiên câu lạc bộ bóng đá còn xuôi chèo mát mái. Nửa mùa sau lại thay đổi bất ngờ. Thua liền đến 7, 8 trận. Cuối cùng lại thất bại trong cuộc lên hạng super league. Vốn thắng bại là chuyện thường khi thi đấu. Thất bại là mẹ của thành công.

Đối với Hà Kính Học mà nói. Lần sau tranh thủ là được. Ai ngờ nhà máy chế dược Thiên Nhai Vĩnh Thái vừa thấy ba năm không lên nổi một hạng. Điều này tạo thành áp lực quá lớn với xí nghiệp. Kinh phí đầu tư một năm mấy ngàn vạn. Khiến cho tiền thưởng công nhân xí nghiệp cũng không dám làm nhiều. Dù sao cũng đã làm ba năm. Ở trước mặt lãnh đạo cũng đã nói qua. Cho nên nhà máy chế dược Thiên Nhai Vĩnh Thái bày tỏ ý rút lui.

Nói rút là rút. Hà Kính Học cũng khá thẹn thùng. Cảm thấy nhà máy chế dược cũng chỉ đến thế mà thôi. Ba năm ném vào hơn trăm triệu rồi. Sau đó Hà Kính Học không ngừng tìm kiếm nhà tài trợ câu lạc bộ bóng đá ở xung quanh. Tìm tới những người đứng đầu thì theo sát giống như là đánh trống rao hàng vậy. Mở miệng chính là:- Cái câu lạc bộ bóng đá của anh thì ai dám làm hả? Giai đoạn về của mùa giải thua liên tục 7, 8 trận. Chắc chắn là có vấn đề.

Hà Kính Học sau khi nghe ngóng cẩn thận. Kết quả là tức đến phát hỏa. Hóa ra mục tiêu lên hạng thất bại không phải vì nguyên nhân thực lực câu lạc bộ bóng đá mà là cầu thủ có vấn đề. Vấn đề này còn không phải là hiện tượng cá biệt mà là hiện tượng phổ biến. Hà Kính Học tìm đến giám đốc câu lạc bộ mà mắng chửi. Kết quả giám đốc câu lạc bộ cũng mặt mày nhăn nhó nói:- Chuyện này có biết cũng không thể quản được. Xử lý cầu thủ à. Những người đó đều là chủ lực. Không xử lý đi?Nói một tràng vô nghĩa toàn là kêu khổ. Hà Kính Học thế mới biết cái vòng tròn bóng đá đen như nào. Trước kia cứ ngồi tít trên cao nào đâu biết đến mấy thứ này.

Sau này câu lạc bộ bóng đá đã trở thành một khối tâm bệnh đối với Hà Kính Học. Không ai nguyện ý tiếp nhận nên kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể là giải tán. Vấn đề câu lạc bộ bóng đá này Hà Kính Học đã đứng lên mong nhận được sự “quan tâm” của lãnh đạo tỉnh ủy và ủy ban thể thao tỉnh. Cứ như vậy mà giải tán thì thể diện đặt ở đâu chứ?

Hầu Tiếu Thiên đột nhiên gọi điện thoại quan tâm tới câu lạc bộ bóng đá. Hà Kính Học không rõ cho nên hỏi theo bản năng:- Lãnh đạo! Không dễ làm đâu. Nhà máy chế dược sống chết cũng không chịu làm thêm nữa. Ủy ban thể thao lại không có tiền.

Hà Kính Học vốn định nhân cơ hội lãnh đạo quan tâm mà kể khổ xin giúp đỡ. Chưa từng nghĩ tới còn chưa kịp mở miệng Hà Thiếu Hoa liền ngắt lời hắn nói:- À, tôi biết rồi. Tôi chỉ tiện hỏi thôi.

Cạch. Điện thoại tắt. Hà Kính Học lập tức ngẩn ngơ. Tự nhủ lời này là như thế nào. Một cuộc điện thoại không hiểu ra sao cả. Hỏi một câu liền cúp máy. Mặc dù rất muốn gọi điện hỏi cho rõ ràng nhưng Hà Kính Học lại không có cái thể diện đó. Đã làm thành như vậy là rất mất mặt rồi.

Bên này Dương Phàm chờ Tào Dĩnh Nguyên nói xong tình hình mà không khỏi mỉm cười. Trong lòng tự nhủ đúng là bị Tùng Lệ Lệ nói trúng rồi. Hầu Tiếu Thiên nói một câu nói ù ù cạc cạc “chiếu cố tình cảm đơn vị anh em” chính là chiếu cố Hà Kính Học đây. Trong đó còn bao gồm cả hai ban bệ tỉnh ủy và ủy ban thể thao tỉnh. Ngay cả một câu lạc bộ bóng đá mà cả tỉnh Thiên Nhai cũng làm không nổi nữa. Thật mất mặt. Lấy tư cách Hầu Tiếu Thiên mà nói thì đương nhiên hy vọng nương nhờ ngọn gió đông Hải Tân. Thuận tiện đem vấn đề này giải quyết luôn.

- Liên kết một chút cũng tốt. Hiện tại chúng ta đang chủ động.Dương Phàm thản nhiên nói một câu như vậy. Không hề tiến thêm một bước tỏ rõ thái độ. Nhưng mà lời này cũng rất rõ ràng. Hiện giờ chúng ta chủ động, không hề đòi tiền. Các ngươi mang một phương án tốt đến đây cho mọi người đi.

Chuyện này làm cho tâm tình Dương Phàm không vui. Tự nhủ dính vào bóng đá này thật là phiền phức. Mấy chuyện đau đầu này cứ giao cho Tào Dĩnh Nguyên quan tâm là được rồi. Giả như Hà Kính Học ỷ thế hiếp người vây thì đừng trách bên này không nể mặt mũi.

Hầu Tiếu Thiên đặt điện thoại xuống trong lòng cũng hơi buồn bực. Lại cầm điện thoại lên gọi cho Chu Kiến Khang. Vừa bắt đầu liền mắng xối xả:- Chu Kiến Khang. Anh làm cái trò gì vậy? Chuyện tập đoàn Tập đoàn Thiên Mỹ đầu tư, anh nói như thế nào?

Chu Kiến Khang bị mắng, nghĩ mãi không ra manh mối. Cẩn thận hỏi:- Thưa lãnh đạo. Lần trước không phải tôi đã báo cáo qua rồi sao? Còn đang đàm phán. Tập đoàn Tập đoàn Thiên Mỹ nói là cần thời gian khảo sát.

- Khảo sát cái….Từ “rắm” vẫn còn kịp nuốt trở vào. Hầu Tiếu Thiên âm trầm nói:- Chính quyền thành phố Hải Tân và tập đoàn Tập đoàn Thiên Mỹ đã đạt được thỏa thuận hợp tác tổng quát. Anh không cảm thấy sở Du lịch các anh rất bất lực hay sao?

Hầu Tiếu Thiên cũng biết. Tập đoàn Tập đoàn Thiên Mỹ trước khi đầu từ chắc chắn phải làm khảo sát. Không thể ném tiền vào biển được. Nhưng nhìn thành phố Hải Tân làm hăng hái như vậy mà sở Du lịch chẳng có một chút động tĩnh nào thì trong bụng Hầu Tiếu Thiên rất bốc hỏa. Mấu chốt nhất chính là Chu Kiến Khang đề cử với tập đoàn Tập đoàn Thiên Mỹ hai hải đảo vốn có quan hệ không rõ ràng với Hầu Phương Minh con trai của Hầu Tiếu Thiên.

Chuyện gì xảy ra đây? Hầu Phương Minh có một công ty phát triển du lịch. Lợi dụng quan hệ của cha mình lúc trước ép Hải Tân nhượng quyền sử dụng hai hải đảo trong 80 năm với giá rẻ. Sau đó đem hai hòn đảo chim không thèm đẻ đái cho ngân hàng vay, Hầu Phương Minh cầm tiền của ngân hàng mà tiêu xài. Cái gọi là khai phá hải đảo đều là vớ vẩn. Phái vài người đến đảo dựng hai cái lều bằng cỏ tranh, coi như là khai phá. Đã hơn một năm trôi qua, hải đảo vẫn là đất hoang còn tiền thì không biết chạy đi đâu rồi.

Nếu đổi thành những người khác đem hai hoang đảo này cho vay, ngân hàng còn không đạp bay khỏi cửa chắc? Thế nhưng Hầu Phương Minh tới, ngân hàng biết rõ không phải là chuyện tốt gì cũng đành phải nhắm mắt, bóp mũi cho vay. Nói trắng ra đây là cái loại muốn tìm cách đến ngân hàng để kiếm tiền. Lúc Hầu Phương Minh làm như vậy thì Hầu Tiếu Thiên không biết. Sau này biết cũng đã chậm rồi. Tiền đã vào trong tay còn muốn bỏ ra là cái đạo lý gì chứ? Dù sao ông bố chùi đít cho con trai cũng là chuyện hoàn toàn chính đáng!

Nếu không Hầu Tiếu Thiên sao lại để ý tới chuyện Tập đoàn Thiên Mỹ đầu tư du lịch đến như vậy chứ? Nếu không sao lại nhiều lần ám chỉ Chu Kiến Khang phải lấy lòng Dương Phàm một chút. Phải tôn trọng đồng chí lãnh đạo địa phương. Hầu Tiếu Thiên biết quan hệ giữa Tập đoàn Thiên Mỹ và Dương Phàm. Tự nhủ để Chu Kiến Khang đi làm chuyện này, sao cho Tập đoàn Thiên Mỹ tiếp nhận hai hải đảo này. Sau đó tài chính và chính sách từ trên tỉnh xuống, mình đem mấy trăm ngàn chia ra bổ sung vào chỗ trước đó không được hay sao? Nhưng cái tên Chu Kiến Khang này thật đần độn. Không tiếp thu đầy đủ ý đồ của lãnh đạo. Không ngờ Dương Phàm lại ra vẻ kiêu ngạo trước mặt lãnh đạo tỉnh. Nhớ tới Hầu Tiếu Thiên cũng muốn một cước đạp người. Ấn tượng đầu tiên là phá hỏng. Về sau dù có bù đắp như thế nào cũng đều khó khăn cả.

Là thân tín, Chu Kiến Khang đương nhiên biết Hầu Phương Minh làm ra chuyện gì. Nếu không thì sao lại chịu khó chạy đi chạy lại như vậy? Tuy nhiên, hiện giờ xem ra lãnh đạo rất không hài lòng. Công tác làm không tốt! Nghĩ cách giải thích đi. Hầu Tiếu Thiên lại nói Tập đoàn Thiên Mỹ và thành phố Hải Tân đã đạt được thỏa thuận hợp tác tổng quát. Cái này mà còn tranh cãi thì lãnh đạo sẽ hoài nghi năng lực của mày có vấn đề.

- Thưa lãnh đạo, nhất định tôi sẽ nắm chắc một chút. Ngày mai sẽ tự mình đi bái phỏng Giám đốc Thu.Chu Kiến Khang vội vàng bày tỏ thái độ. Kết quả Hầu Tiếu Thiên không nặng không nhẹ nói:- Tiểu Chu à. Nói như thế thì anh mới tốt đây? Phải nhìn thấu đáo bản chất của hiện tượng. Phải tăng cường học tập lý luận.

Chu Kiến Khang còn muốn nói một chuyện thì bộp một cái điện thoại bị ngắt. Lần này trong lòng Chu Kiến Khang hơi kinh hoảng. Ngồi ở ghế ông chủ, hai tay bứt tóc trầm tư suy nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.