[Dịch] Sĩ Đồ Phong Lưu

Chương 380 :  Cắt bánh ngọt




Dương Phàm phủ định Nguyễn Bình Hòa khiến Tào Dĩnh Nguyên hoảng sợ, nháy mắt mấy cái mới bình ổn được tâm trí.

Trong đầu Tào Dĩnh Nguyên xoay chuyển rất nhanh nhưng không thể nào hiểu nổi. Quan hệ giữa Dương Phàm và Nguyễn Tú Tú nhìn có vẻ không tồi, sao lại không cấp cơ hội cho Nguyễn Bình Hòa chứ? Dựa theo phân công bình thường, Nguyễn Bình Hòa đến đây cũng chỉ có thể quản lý vài cơ quan nước trong (nước trong thì không có cá - DG). Chẳng lẽ Dương Phàm không đồng ý với điều chỉnh phân công của chính quyền thành phố sao? Nói cái gì mà “lửa sém lông mày” chỉ là lời khách sáo à? Nhưng nghĩ lại hình như không phải vậy.

Tào Dĩnh Nguyên hồ nghi liếc Dương Phàm một cái, phát hiện vẻ mặt thanh niên này vẫn không chút thay đổi, đầu óc Tào Dĩnh Nguyên càng xoay chuyển nhanh hơn. Ngẫm nghĩ một chút, Tào Dĩnh Nguyên tự nhủ đừng có nói lung tung, có trời mới biết thằng nhãi này đang chuẩn bị chém ai?

- Tôi cảm thấy, có một số đồng chí cá biệt đang phải gánh chịu áp lực công tác quá lớn, có thể chia sẻ cho các đồng chí khác một chút.Dương Phàm nói một cách thản nhiên.

Tào Dĩnh Nguyên vốn dựng lỗ tai nghe nửa ngày chờ động tĩnh, giờ phút này nghe vậy tự nhiên hai mắt sáng ngời. Nói nửa ngày, rốt cục mũi mâu đã chĩa tới Lữ Ngọc Phương. Vậy thì đừng có khách khí.

- Đề nghị này của Bí thư Dương rất tốt. Trở về tôi sẽ liên lạc với mấy đồng chí khác để thông khí trước.Việc này Tào Dĩnh Nguyên đã quá quen thuộc. Mặc kệ là chặt đầu ai, tóm lại có thể bán mặt mũi được cho mấy phó thị trưởng khác đã. Đả kích lớn nhất chính là uy hiếp Lữ Ngọc Phương. Vấn đề quan trọng là có đề nghị của Bí thư thị ủy Dương Phàm. Việc này quá quan trọng. Thị ủy muốn bắt tay vào điều chỉnh phân công trong chính quyền thành phố, ai có thể ngăn được? Tào Dĩnh Nguyên không thể nghi ngờ là người được lợi lớn nhất. Đương nhiên Tào Dĩnh Nguyên thật không ngờ chính là lúc trước Vương Nhất Phàm và Lam Hòa đã lọt vào tầm mắt của Dương Phàm.

Được tin chính xác, Tào Dĩnh Nguyên vội vã trở về, đầu tiên là tìm Lữ Ngọc Phương nói chuyện một chút. Tóm lại là ám chỉ cần phải điều chỉnh phân công một hồi. Bí thư thị ủy Dương Phàm cũng biết chuyện này. Lần này Lữ Ngọc Phương chỉ có thể chấp nhận nhẫn nhịn, không hề có biện pháp nào cả. Tiếp theo Tào Dĩnh Nguyên lại mời mấy phó thị trưởng tới nói chuyện, sau đó mới quyết định điều chỉnh ai.

Thật ra Lữ Ngọc Phương không chịu ngồi chờ chết nhưng chuyện này không nằm trong khả năng khống chế của y. Trở lại phòng làm việc, Lữ Ngọc Phương vội vàng điện thoại cho trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Lý Hiếu Nghĩa. Lý Hiếu Nghĩa vừa nghe chuyện này, trong lòng cũng tức giận, thầm nói tốt xấu gì mày cũng phải nể mặt tao mà né người của tao ra chứ. Không ngờ mày lại gây sức ép với người của tao như vậy.

Lý Hiếu Nghĩa chỉ có thể trấn an Lữ Ngọc Phương một chút, bảo y không được gấp. Treo điện thoại, Lý Hiếu Nghĩa hơi bất mãn về Lữ Ngọc Phương, thầm nói mày là thường vụ phó thị trưởng lâu như vậy mà khi người ta muốn điều chỉnh công tác lại không hề có chiêu nào là sao? Thực ra Lý Hiếu Nghĩa hơi nghĩ oan uổng cho Lữ Ngọc Phương. Từ sau chuyện xã Dương Mã lần trước, Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên đã cực kỳ chú ý tới Lữ Ngọc Phương. Nhiều lần Lữ Ngọc Phương tỏ ý muốn tới nhà lãnh đạo chơi hoặc mở tiệc chiêu đãi gì đều bị uyển chuyển từ chối.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Hiếu Nghĩa quyết định cần phải giải quyết tình huống này. Dù sao Lữ Ngọc Phương bình thường hiếu kính không ít, không thể cứ ngậm miệng không chút ra sức nào được. Nhưng chuyện này là bên chính quyền thành phố muốn làm, Lý Hiếu Nghĩa không tiện hỏi tới, vì thế gọi điện thoại tới Đàm Tuyết Ba. Sau vài câu chào hỏi khách sáo, Lý Hiếu Nghĩa chuyển đề tài hỏi:- Đồng chí Tuyết Ba, nghe nói chính quyền thành phố muốn điều chỉnh phân công của mấy phó thị trưởng. Chuyện này anh biết tới chừng nào?

Đàm Tuyết Ba vẫn còn chưa biết chuyện này, tuy nhiên làm việc ở tòa nhà thị ủy, việc Tào Dĩnh Nguyên tới tìm Dương Phàm thì Đàm Tuyết Ba biết ngay. Căn cứ hiện tượng này, lại liên hệ tới cường thế của Dương Phàm, Đàm Tuyết Ba cũng đoán được tám, chín phần mười.

- Trưởng ban Lý, chuyện này thật ra tôi cũng không rõ ràng lắm. Tuy nhiên trưa nay thị trưởng Tào ở trong phòng làm việc của Bí thư Dương, nói chuyện hơn một giờ mới đi. Nội dung cụ thể của câu chuyện thì tôi cũng không rõ ràng lắm.

Đàm Tuyết Ba cũng không muốn đắc tội với người khác, không thể chỉ ra rằng chuyện này khẳng định là Dương Phàm ngầm đồng ý. Lý Hiếu Nghĩa nghe vậy liền hiểu ngay. Lúc trước y đã được nghe những chiến tích lớn của Dương Phàm, nếu không sao khi Dương Phàm tới nhận chức, y lại bỏ trốn chứ?

- Ồ, vậy à. Anh cứ làm việc tiếp đi nhé.Lý Hiếu Nghĩa chào rồi cắt điện thoại. Suy nghĩ một chút, gần đây thành phố Hải Tân liên tục có động tĩnh, không khó để rút ra kết luận. Lão già Tào Dĩnh Nguyên này sẽ không mạo hiểm đắc tội thường vụ tỉnh ủy. Đây chắc chắn là động tác của Dương Phàm.

Nghĩ vậy, Lý Hiếu Nghĩa liền hối hận, thầm nhủ: biết thế thì lần đó trở về nên liên lạc kết nối tình cảm với Dương Phàm một chút. Nhưng gần đây bí thư tỉnh ủy Triệu dường như khá thưởng thức Nguyễn Tú Tú. Lý Hiếu Nghĩa hơi lo lắng, liệu đây có phải là một dấu hiệu không tốt hay không?

Liên hệ đến ích lợi bản thân, Lý Hiếu Nghĩa liền không thể không cẩn thận. Đang định điện thoại cho Dương Phàm để tìm chút manh mối lại lo lắng thằng con vua cháu chúa này lại nghi nhớ mối hận lần trước của mình. Lần trước Nguyễn Tú Tú tới thành phố Hải Tân, Dương Phàm đâu phải kẻ rộng lượng?

Thân là thường vụ tỉnh ủy, Lý Hiếu Nghĩa cũng không phải kẻ đơn giản, cuối cùng cảm thấy Dương Phàm không phải kẻ ngu ngốc. Với điều kiện tiên quyết không có xung đột lợi ích gì với hắn, gọi một cuộc điện thoại quan tâm tới tình hình công tác và đời sống của Bí thư Dương hẳn sẽ không có vấn đề gì quá lớn.

Quả nhiên, Dương Phàm nhận điện thoại phi thường khách khí. Sau một hồi hàn huyên, Lý Hiếu Nghĩa cười hỏi:- Nghe nói Bí thư Dương có ý tứ điều chỉnh phân công ở chính quyền thành phố Hải Tân? Vốn tôi không nên hỏi chuyện này, nhưng Tiểu Lữ là bộ hạ cũ của tôi. Hắn hơi lo lắng có phải có chỗ nào khiến lãnh đạo không thể vừa lòng hay không.

Lời nói này phi thường hàm súc, tỏ vẻ quan tâm tới cố nhân một chút. Từ một góc độ nào đó thì nói vậy là có thể chấp nhận được.

- Chuyện này tôi biết. Chính quyền thành phố và Tập đoàn Thiên Mỹ có một loạt các kế hoạch hợp tác. Thị trưởng Tào suy xét đến một số tình huống thực tế, cho nên tính toán điều chỉnh phân công trong phạm vi rất nhỏ, tương lai vận hành cũng dễ dàng hơn.Dương Phàm nói nửa thật nửa giả, tóm lại là không hề có ý trở mặt với Lý Hiếu Nghĩa.

Dương Phàm vừa nói như vậy, Lý Hiếu Nghĩa liền an tâm. Cái gì gọi là điều chỉnh rất nhỏ, ý tứ rất rõ: tập đoàn Thiên Mỹ muốn tham gia mảng bất động sản, liên hệ với những gì Lữ Ngọc Phương báo cáo gần đây, có thể suy ra được Tào Dĩnh Nguyên cũng đang coi trọng cục Xây dựng nên muốn nắm lấy. Suy nghĩ kỹ một chút, Lữ Ngọc Phương đang quản lý ba đại cơ quan béo bở là đất đai, giao thông, xây dựng. Khẳng định là có người đỏ mắt. Có lẽ Tào Dĩnh Nguyên muốn xây dựng rầm rộ nên khẳng định là phải nắm cục Xây dựng trong tay.

Chuyện tốt cũng không thể để một mình Lữ Ngọc Phương mày chiếm phải không? Nếu không cho dù thị trưởng có tốt tính tới mấy cũng không thể chịu nổi. Nắm được vấn đề này, Lý Hiếu Nghĩa ngược lại trở nên yên tâm.

- Ừ. Đa tạ hảo ý của bí thư Dương. Hôm nào có dịp gặp nhau.Lý Hiếu Nghĩa đã đạt được mục đích, phát hiện Dương Phàm không hề có ý gì quá xấu, giọng điều cũng trở nên khách khí.

- Đâu có. Đâu có!Dương Phàm cười ha hả cho qua. Từ những lần làm việc với Nguyễn Tú Tú, Dương Phàm biết được một chút tâm tư của Triệu Việt, biết rằng Triệu Việt đang duy trì khoảng cách với Lý Hiếu Nghĩa. Trước kia ở tỉnh Giang Nam, Dương Phàm tự biết danh tiếng của mình chẳng tốt đẹp gì. Giờ tới tỉnh Thiên Nhai, cần phải tận lực làm tốt quan hệ với lãnh đạo, thượng cấp.

“Làm tốt quan hệ”, bốn chữ này nói thì đơn giản nhưng trên thực tế thì rất khó. Tỉnh Thiên Nhai mười mấy năm này đã thay đổi không biết bao nhiêu lãnh đạo chủ chốt. Mặc kệ ai đi lên đều phải mang theo một đám nhân mã của mình. Kết quả này tự nhiên khiến quan hệ giữa hai bộ máy trong tỉnh cực kỳ rắc rối, phức tạp. Thực ra Triệu Việt rất có năng lực, mới đến nhận chức vài năm nhưng đã có quan hệ cực kỳ tinh tế với bộ máy của Hầu Tiếu Thiên. Muốn làm quan một mình là hơn cả khó khăn.

Dương Phàm là bí thư thị ủy không phải là sai. Rõ ràng việc kéo một bộ sậu từ tỉnh Giang Nam tới tỉnh Thiên Nhai là không thể thực hiện được. Nếu không thì Dương Phàm đã biến Tào Dĩnh Nguyên thành một con rối mà không phải áp dụng thái độ hợp tác như hiện tại.

Tình hình của thành phố Hải Tân phi thường phức tạp, điểm này Tùng Lệ Lệ đã sớm báo cáo nên Dương Phàm không thể không áp dụng một loại sách lược khống chế theo đại cục, tỏ thái độ hợp tác với Tào Dĩnh Nguyên, thỉnh thoảng lộ ra một chút dữ tợn là đủ rồi. May mắn chính là Tào Dĩnh Nguyên là quen biết đã lâu, trong lòng mọi người đều biết, chuyện gì cũng lưu lại đường sống, cố gắng tìm điểm chung, gác lại những bất đồng.

Treo điện thoại của Lý Hiếu Nghĩa, Dương Phàm lập tức điện thoại cho Tào Dĩnh Nguyên. Tào Dĩnh Nguyên ầm ừ trong điện thoại rồi cuối cùng hỏi:- Bí thư Dương còn có ý kiến gì không?

Dương Phàm thầm nhủ lão già Tào Dĩnh Nguyên này quá cẩn thận. Ngẫm nghĩ một chút, Dương Phàm trả lời:- Có lẽ cần phải chiếu cố cảm nhận của lãnh đạo tỉnh một chút, quan hệ công tác cũng sẽ thuận theo mà thành.

Lời nói này thật ra khiến Tào Dĩnh Nguyên hơi thất vọng. Lữ Ngọc Phương nắm trong tay ba cơ quan béo mập, Tào Dĩnh Nguyên đã ra sức động cân não, hiện tại Dương Phàm lại không tỏ thái độ tận diệt khiến Tào Dĩnh Nguyên cũng đành phải chặt đứt ý nghĩ này. Vấn đề tiếp theo thì đơn giản, cần phải làm công trình nhà ở cho người thu nhập thấp, phải tu sửa tòa nhà chính quyền thành phố. Thằng ngốc cũng biết nên hạ dao xuống kẻ nào.

Cụ thể lỗ hổng này nên làm như thế nào thì Dương Phàm không tỏ thái độ rõ ràng, tương đương với việc ngầm đồng ý cho Tào Dĩnh Nguyên lão tự mình quyết định. Đương nhiên, Nguyễn Bình Hòa thì đừng có nghĩ tới, lời nói lúc trước của Dương Phàm đã phán án tử rồi.

Hễ là quan mới nhận chức luôn muốn làm xây dựng. Trong việc này rất có chủ ý. Năm trước Dương Phàm có nghe được một chuyện, một khu hành chính của thành phố Uyển Lăng chỉ trong vòng một năm đã thay đổi chỗ tới ba lượt. Dù sao cũng đều là tiền của nhà nước, trong đó có tồn tại những vấn đề gì, không thể nói cho người ngoài được.

Tào Dĩnh Nguyên muốn xây mới tòa nhà chính quyền, về đối ngoại tự nhiên là nói để nâng cao hình tượng của chính quyền trong thành phố, còn mảnh đất kia sẽ rơi vào tay tập đoàn Thiên Mỹ. Ý tưởng của Thu Vũ Yến rất chính xác, muốn làm một trung tâm thương mại cần phải làm một quảng trường. Cứ như vậy, chuyện này mang theo một chút ý vị công tác chính trị. Người khác muốn nói lung tung gì cũng đành phải câm miệng. Về phần lợi nhuận ở đâu, vậy rất đơn giản. Bản thân tập đoàn Thiên Mỹ là thương trường lập nghiệp, giá nhà và cửa hàng ở khu phố trung tâm có thể so sánh với những khu đất bình thường sao? Nói là giá trên trời cũng không quá phận. Mày còn phải lo không có ai mua à? Đến cho thuê còn lo không đủ chỗ. Tầng cao có thể biến thành nhà ở cho thuê, hàng năm lợi nhuận từ việc cho thuê cũng là một con số kinh người.

Làm thế nào để thu được lợi ích lớn nhất, Thu Vũ Yến là chuyên gia trong việc này, căn bản không cần Dương Phàm quan tâm. Dương Phàm cần quan tâm chính là như thế nào giúp đỡ tập đoàn Thiên Mỹ đạt được lợi ích lớn nhất từ phía chính quyền. Dương Phàm lại là chuyên gia về vấn đề này.

Buổi tối, Dương Phàm tới chỗ Chúc Vũ Hàm ăn tối. Trương Tư Tề và Chu Dĩnh tìm lý do ở lại nhà khách, dọn dẹp một chút rồi mới tới khách sạn. Dương Phàm biết rõ hai người phụ nữ này tính toán gì tuy nhiên không nói ra mà thôi.

Ăn tối xong, Dương Phàm đưa mấy phụ nữ ra bờ biển tản bộ. Vương Nhất Phàm gọi điện thoại tới di động của Lê Quý. Kết quả rất rõ, Lê Quý không ở bên cạnh Dương Phàm, tự nhiên phải trả lời ầm ờ ứng phó. Không tìm thấy bí thư thị ủy đại nhân, không thể chứng thực được vấn đề điều chỉnh công tác, trong lòng Vương Nhất Phàm rất là bất an. Nghĩ tới nghĩ lui, Vương Nhất Phàm quyết định ngày mai đi tìm lãnh đạo báo cáo công tác. Lam Hòa cũng có ý nghĩ tương tự. Biết được Tào Dĩnh Nguyên sẽ hạ con dao về phía miếng bánh của Lữ Ngọc Phương. Chuyện này không có bí thư Dương ngầm đồng ý, phỏng chừng Tào Dĩnh Nguyên sẽ không trì hoãn. Lam Hòa cũng điện thoại gặp Lê Quý trong tình trạng tương tự. Sau khi cẩn thận cân nhắc, Lam Hòa cũng quyết định ngày mai tìm lãnh đạo báo cáo công tác. Lam Hòa trước kia là học xây dựng nên về phương diện chuyên môn có ưu thế hơn.

Buổi tối trở về, Tào Dĩnh Nguyên cũng khá khó xử. Đoạt lấy lỗ hổng cục Xây dựng, rốt cục cho ai thì thích hợp đây? Nhìn tình hình trước mắt, nắm chặt trong tay là tốt nhất, nhưng ăn như vậy cũng rất khó coi, dễ dàng đắc tội với người. Mặt khác, tác dụng phân hóa mấy phó thị trưởng bên dưới cũng không rõ ràng. Dứt bỏ Lữ Ngọc Phương và Nguyễn Bình Hòa còn lại bốn phó thị trưởng. Tào Dĩnh Nguyên đảo một vòng trong đầu. Một nữ phó thị trưởng Liễu Diệp quản chức quan béo bở cục Giáo dục. Một phó thị trưởng Ứng Hoành Vũ quản lý tài chính cũng là chức quan béo bở. Đầu tiên là phải loại trừ hai người này, nếu không sẽ không phù hợp nguyên tắc lợi ích. Còn lại chính là Lam Hòa quản lý công nghiệp. Thành phố Hải Tân có công nghiệp quái gì chứ. Lam Hòa này là phó thị trưởng kiêm thường vụ thị ủy nhưng trên thực tế trong tay không có ích lợi gì. Một điểm quan trọng là Lam Hòa là thường vụ thị ủy. Điều này khiến Tào Dĩnh Nguyên có khuynh hướng nghiêng về Lam Hòa. Kéo được một thường vụ thị ủy về cùng phe mình quả thật rất hấp dẫn.

Sau khi tản bộ xong, Dương Phàm đứng trên ban công hứng gió biển, uống trà xanh Uyển Lăng do Chúc Vũ Hàm mang đến, trò chuyện với mấy người phụ nữ thật là vui vẻ, đáng tiếc lúc này di động lại vang lên. Vừa nhìn thấy là dãy số của Đái Quân gọi tới, thấy y nói năng hơi hàm hồ, tỏ vẻ Vạn Tú Phong muốn biểu đạt sự cảm kích, muốn mời Dương Phàm ra ngoài ngồi chơi nói chuyện.

Dương Phàm thực ra không muốn đi, nhưng nghĩ tới quan hệ bạn học giữa mọi người từ trước tới giờ khá tốt. Nếu điện thoại này do Vạn Tú Phong gọi tới thì có lẽ Dương Phàm đã lựa lời uyển chuyển cự tuyệt, nhưng bên kia lại là ba người bạn học. Hơn nữa, Dương Phàm là chủ nhà mà chưa chiêu đãi chút nào. Ngẫm nghĩ một chút, Dương Phàm cảm thấy có lẽ cần phải tiếp họ một chút để tránh thất lễ.

Treo điện thoại, Dương Phàm xin lỗi mấy người phụ nữ để đi. Trương Tư Tề cười đứng lên nói:- Để Chu Dĩnh và Tiểu Trương đi theo anh. An toàn là thứ nhất.Kỳ thật, cục Công an vừa mới tiến hành một trận truy quét, bắt một đống lớn đủ loại đầu trâu mặt ngựa còn chưa xử lý hết, lúc này trị an trên đường đã khả quan hẳn lên. Tuy nhiên Trương Tư Tề đã nói vậy thì Dương Phàm cũng đành phải chấp nhận. Mang Tiểu Trương đi thì có thể hiểu được nhưng mang Chu Dĩnh đi lại có một tầng ý tứ khác.

Dương Phàm cũng không nói ra, chỉ mỉm cười ôm đứa bé một chút. Tiểu Chúc Dương nhe răng ra có ý đòi theo nhưng bị Chúc Vũ Hàm ôm vào lòng, cởi bỏ cúc áo ngực, lộ ra bầu vú căng đầy. Thằng nhỏ lập tức không cần tới bố nữa, ôm lấy vú mẹ ngon lành tập trung vào việc chính.

Chờ Dương Phàm đi xa, Chúc Dương trong lòng cũng đã ngủ, lúc này Chúc Vũ Hàm mới cười nói với Trương Tư Tề:- Sao thế? Lo lắng à?

Ngược lại với nụ cười thản nhiên của Chúc Vũ Hàm, Trương Tư Tề chỉ có thể cười khổ nói:- Em không phải vì lo nghĩ cho bản thân anh ấy sao?

Chúc Vũ Hàm mỉm cười nói:- Sao phải vậy? Đàn ông đều là tự giác cả. Em làm vậy khẳng định trong lòng cậu ấy sẽ không thoải mái. Nếu chị là em sẽ không nói gì hết, chắc chắn cậu ấy sẽ tự giác mang Chu Dĩnh đi. Nếu thân thể em bình thường, cậu ấy chắc chắn sẽ mang em đi.

Lời nói này như thể chiếu sáng trong đầu óc Trương Tư Tề. Trương Tư Tề cẩn thận nhớ lại cuộc sống ở Uyển Lăng, gần như cuộc xã giao nào Dương Phàm đều mang mình đi. Nghĩ vậy, Trương Tư Tề đột nhiên phát hiện mình không hiểu Dương Phàm nhiều bằng Chúc Vũ Hàm.

- Chị, chị nói cho em đi. Vì sao kết hôn đã mấy năm nay rồi nhưng em vẫn không thể hoàn toàn hiểu hết con người xấu xa ấy?Trương Tư Tề bắt đầu không ngại học hỏi.

Chúc Vũ Hàm nghe xong mỉm cười hài lòng:- Kỳ thật, con người cậu ấy khá đơn giản. Nói thế nào nhỉ? Đó là một con người ngạo khí từ trong xương tủy, vừa tự tin lại vừa mẫn cảm. Khi cậu ấy không hỏi, nghĩa là cậu ấy không thích phụ nữ nhúng tay vào chuyện của mình. Đương nhiên, cậu ấy rất tôn trọng những phụ nữ bên cạnh, bao gồm cả em, chị và Chu Dĩnh.

Còn một chút nữa mà Chúc Vũ Hàm không nói. Trước kia Dương Phàm khá thích những phụ nữ hơi lớn tuổi một chút, không biết hiện giờ tật xấu này đã sửa được chưa. Dùng từ chuyên nghiệp một chút, chính là thích “lái máy bay bà già”!

Câu lạc bộ giải trí Hoa Long, trong một căn phòng xa hoa. Chủ bao hôm nay là Vạn Tú Phong nhiều ít hơi bất an chờ Dương Phàm. Biết được Dương Phàm đã xuất phát, cảm xúc của Vạn Tú Phong mới hơi bình tĩnh một ít. Quay đầu lại nhìn Thu Vũ Yến cũng được mời tới, Vạn Tú Phong cười nâng chén nói:- Cảm tạ giám đốc Thu đã cho đội bóng một con đường sống.

- Năm đó Thiên Mỹ gặp phải tai ương ngập đầu. Chính Dương Phàm đã chìa tay ra cứu. Cho nên anh đừng cảm ơn tôi!Thu Vũ Yến nói đầy vẻ dửng dưng. Thần sắc có phần hơi buồn bã. Dường như đang hồi tưởng chuyện cũ. Vạn Tú Phong thấy Thu Vũ Yến không thích nói chuyện. Cười mỉa hai tiếng không nói tiếp với Thu Vũ Yến nữa mà quay sang nhìn Đái Quân.

Đái Quân biết ý nói với Vạn Tú Phong:- Đi ra ngoài hút thuốc đi.

Hai người đứng dậy chào hỏi rồi ra ngoài. Đi đến ghế sô pha đối diện quầy thu ngân liền ngồi xuống. Sau khi tự châm một điếu thuốc, Đái Quân mới cười khổ nói:- Giám đốc Thu này khá lạnh lùng. Không dễ hầu hạ.

Đái Quân liếc mắt nhìn Vạn Tú Phong một cái nói:- Ông vừa lòng chưa. Trên hội nghị hiệp thương Thu Vũ Yến nói như thế nào? Không can thiệp vào hoạt động bình thường của câu lạc bộ bóng đá. Điều kiện tiên quyết là câu lạc bộ bóng đá nhất định phải sạch sẽ. Có mấy ông chủ có thể làm được điều này. Hàng năm bỏ ra 500 ngàn để ông mò mẫm chạy qua chạy lại. Đây đều là nể mặt mũi Dương Phàm đó.

Vạn Tú Phong cười ha ha nói:- Tôi ở trong cái vòng luẩn quẩn này cũng nhiều năm rồi. Biết bên trong có nhiều chuyện. Vốn định bán câu lạc bộ bóng đá để các cầu thủ thoát ra lập nghiệp tại địa phương. Không ngờ Giám đốc Thu lại tín nhiệm như vậy. Ông đoán cô ta nói như thế nào. Chỉ bằng việc ông nhận là bằng hữu của Dương Phàm sao.

Đái Quân thở dài nói:- Ông cũng đã nhìn ra à? Giám đốc Thu khá nặng tình với Dương Phàm. Tuy nhiên lại có vẻ như vừa cạo đầu liền nóng đầu. Mặc kệ nói như thế nào. Cái câu lạc bộ bóng đá này ông phải làm cho tốt. Giám đốc Thu đã đạt được thỏa thuận với thành phố Hải Tân là từ bỏ quyền đặt tên. Sau này ông quản câu lạc bộ bóng đá thì hãy gọi là câu lạc bộ bóng đá Hải Tân. Nghe thế còn êm tai hơn cái tên lung tung lúc trước.

Vạn Tú Phong nhíu mày nói:- Để quản lý một câu lạc bộ bóng đá không dễ làm đâu. Tôi định dồn nửa số vốn để tập trung kiến thiết lại câu lạc bộ. Không muốn làm theo hiệu ứng ngắn hạn. Thị trưởng Tào cũng nói trong vòng ba năm không xuống hạng là được.

Đái Quân nói:- Thị trưởng Tào cũng thật là người biết nhìn ra trông rộng.

Vạn Tú Phong ngẫm nghĩ một chút nói:- Tôi thấy với tuổi tác của hắn hiện giờ, e là chuẩn bị về hưu ở thành phố Hải Tân. Làm hai ba khóa nữa. Bằng không sẽ không dễ nói chuyện như vậy.

Khi hai người đang nói chuyện thì một cô gái nửa trên trần trụi nửa dưới chỉ còn một cái váy ngắn lao ra khỏi một gian phòng trên hành lang. Vừa chạy vừa hô cứu mạng. Đái Quân thấy thế lập tức đứng bật dậy. Vạn Tú Phong thò tay muốn giữ lại cũng không kịp.

Chỉ thấy Đái Quân vừa đưa cô gái ra sau thì ba gã đàn ông từ trong phòng đuổi theo đến nơi.

- Tránh ra. Cô ấy là tiểu thư của chúng tôi!Đi phía trước là một gã đàn ông trông khá nhã nhặn, nhìn qua hình như là uống không ít, hai mắt đỏ bừng kêu lên.

- Bọn họ nói dối. Tôi chỉ là một hướng dẫn viên du lịch. Không phải là tiểu thư!Cô gái đứng sau Đái Quân run cầm cập kêu lên. Đúng lúc này Vạn Tú Phong đứng dậy bên cạnh Đái Quân, trong tay cầm chai bia.

Lúc này Dương Phàm vừa vặn đi lên hàng lang. Thấy cảnh tượng này lập tức cau mày bước tới nói:- Chuyện gì xảy ra thế này?

Lúc này ba gã đàn ông từ trong phòng lao ra thấy tình hình như vậy lại càng khẩn trương. Một gã tầm 50 tuổi nghênh ngang đi đến trước mặt bọn Dương Phàm nói:- Chuyện này các anh không cần phải lo. Anh đừng nên chọc vào chúng tôi.

Dương Phàm vừa nghe vậy liền mỉm cười. Thản nhiên nói:- Tôi không nghe lầm đấy chứ. Anh nói tôi không thể chọc vào anh là sao?Nói xong Dương Phàm quay đầu lại nói:- Chu Dĩnh báo cảnh sát! Tiểu Trương coi chừng đó! Không được để ai chạy thoát.

Tiểu Trương giống như sinh viên đại học lặng lẽ đứng ra phía trước. Đối diện là một đàn ông to khỏe, hùng hùng hổ hổ xông lên tung một cú đấm vào người Tiểu Trương. Kết quả là người còn chưa kịp tới gần thì Tiểu Trương đã vung một đá như tia chớp. Tên kia liền bắn ra xa ba mét, nằm trên đất không động đậy. Ngay cả kêu cũng không kêu một tiếng, một lúc lâu sau mới ôi ôi được.

- Sao cô dám đánh người hả? Các anh là người của đơn vị nào? Gọi lãnh đạo các anh ra nói chuyện với tôi!Gã đàn ông đi phía trước nói chuyện rất khệnh tuy nhiên lần này giọng nói có chút lo lắng.

Tiểu Trương cũng không thèm để ý tới hắn. Liếc mắt lạnh lùng nhìn. Dương Phàm nhìn thấy mà buồn cười.

Trong lòng tự nhủ có thằng cha nào làm không tốt lại từ đâu chạy tới, không ngờ lại kiêu ngạo như vậy. Tuy nhiên nhìn cái bộ dạng này của hắn thì năng lực cũng chẳng ra cái gì cả. Trong trường hợp này mà bên cạnh cũng chẳng có được thằng nào có thể đánh đấm. Chắc chắn không phải là nhân vật tài giỏi gì.

- Còn không lăn về đi!Tiểu Trương lạnh lùng phán một câu.

Lúc này đứng sau gã đàn ông kia ló ra một gã đeo kính trắng tầm 30 tuổi. Chỉ vào Tiểu Trương nói:- Cô có biết người này là ai không? Dám nói chuyện như vậy với thủ trưởng à?

Dương Phàm quay lại nhìn Đái Quân và Vạn Tú Phong. Hai người mỉm cười đáp lại. Nghe được tên đàn ông trắng trẻo kia nói, ba người đồng thời mỉm cười. Trên thế giới này lấy đâu ra nhiều thủ trưởng như vậy? Đái Quân chính là phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển. Gia đình ít nhiều cũng có bối cảnh. Nghe được có người nói chuyện như vậy với Dương Phàm, không muốn cười cũng khó.

Tiểu Trương cũng không nói gì. Cô chỉ nghe Dương Phàm. Đối diện nói gì đều giống như chó sủa. Tên đàn ông trắng trẻo ngược lại càng nói càng hăng hái. Tay chỉ chỉ mặt Tiểu Trương, mưa xuân tung bay nói:- Các anh dám đối xử với thủ trưởng như vậy. Thủ trưởng rất tức giận. Hậu quả rất nghiêm trọng. Tôi cảnh cáo cô. Khẩn trương tránh ra cho tôi. Bằng không cô sẽ phải… Mồm chưa kịp nói hết, ngón tay đã bị Tiểu Trương tóm lấy. Khẽ uốn ngược một cái, tên bạch mã kia liền khịu gối trước mặt Tiểu Trương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.