Khách sạn mà Chúc Vũ Hàm ở là ở cạnh một khu du lịch sinh thái. Đây không như một khách sạn bình thường mà là một quần thể các biệt thự rải rác. Cụ thể một biệt thự thuê mất bao nhiêu tiền một ngày, Dương Phàm đương nhiên không rõ lắm, cũng không quá để ý. Tuy nhiên chỉ cần nhìn cách lựa chọn khách sạn là có thể nhìn thấy tâm ý của Chúc Vũ Hàm. Chỉ thấy một tiểu bảo mẫu đang ôm một đứa bé trai đứng ở cửa. Khuôn mặt Dương Phàm lập tức lộ ra nụ cười ngây ngô, vội vàng xuống xe, giơ tay phải lên ôm đứa bé.
Tiểu Chúc Dương ra sức dùng tay đẩy Dương Phàm ra. - Mới bao lâu không gặp mà đứa nhỏ đã bắt đầu sợ người lạ.Dương Phàm dở khóc dở cười quay đầu kêu Chúc Vũ Hàm cứu trợ.
Chúc Vũ Hàm mỉm cười đón lấy đứa bé nói:- Đây là nhận thức chung của bọn trẻ con. Em không ở bên cạnh nó lâu, nó có thể nhận ra em mới là chuyện lạ.
Dương Phàm rất không cam lòng, mỉm cười nói với Tiểu Chúc Dương:- Tiểu Chúc Dương, nhìn cho rõ này, bố là bố con đây.
Bộp, bàn chân mũm mĩm của Tiểu Chúc Dương đạp lên mặt Dương Phàm, sau đó nó quay đầu về phía ngực Chúc Vũ Hàm, mơ hồ nói không rõ:- Mẹ mẹ, muốn…
Thấy Chúc Vũ Hàm ngồi ở sô pha thuần thục cho con bú, Dương Phàm không khỏi cười nói:- Sao vẫn chưa cai sữa chứ?
Chúc Vũ Hàm nhìn thoáng qua tiểu bảo mẫu đang thu dọn đồ đạc, đấm Dương Phàm một cái.
Ăn uống no đủ, Tiểu Chúc Dương chớp chớp mắt, trừng mặt nhìn Dương Phàm một hồi, không ngờ giơ tay về phía Dương Phàm hô:- Ôm!
Lần này Dương Phàm vui sướng gần chết, vội vàng giơ tay cẩn thận ôm lấy Tiểu Chúc Dương, đắc ý dào dạt nói với Chúc Vũ Hàm:- Thấy chưa, con của em sao có thể không cần bố được?
Chúc Vũ Hàm cười đứng lên nói:- Em chơi với nó đi, chị đi gọi điện thoại đặt cơm.
Có lẽ là do quan hệ huyết thống nên khi Chúc Vũ Hàm gọi điện xong trở về, Dương Phàm đã vui đùa rất thoải mái với Tiểu Chúc Dương, chọc cho thằng bé cười khanh khách liên tục. Thấy cảnh tượng này, trong lòng Chúc Vũ Hàm cảm thấy ấm áp và vui vẻ. Cô ngồi xuống sau lưng Dương Phàm hạ giọng nói:- Chị muốn điều đến tỉnh Thiên Nhai!
Dương Phàm dừng một chút, bảo mẫu Tiểu Thúy ôm đứa bé đi rất đúng lúc. Lúc này Dương Phàm mới có thể một điếu thuốc, hút một hơi, nheo mắt nhìn Chúc Vũ Hàm đang mỉm cười nhìn mình.
- Tỉnh Thiên Nhai không có công ty nhà nước nào. Cấp bậc của chị ở đây không được. Đúng rồi, hình như có một công ty con có một xí nghiệp gì mà thanh niên du lịch, chị tới đó làm quản lý cũng được, tuy nhiên cấp bậc không đủ.Dương Phàm nói xong gật đầu, giơ tay kéo Chúc Vũ Hàm đi lên lầu.
Chúc Vũ Hàm nhìn nhìn bảo mẫu đang dỗ đứa bé bắt đầu ngủ trên giường, sắc mặt hơi hơi đỏ lên, nhẹ nhàng đi theo Dương Phàm lên lầu. Vào trong phòng ngủ, Chúc Vũ Hàm ôm Dương Phàm từ phía sau, miệng thì thầm:- Cấp bậc không thành vấn đề, cùng lắm thì chị chịu thiệt vài năm là được. Đứng ở bên cạnh em, trong lòng chị rất kiên định.
- Ôi, vì em mà chị luôn ủy khuất bản thân, nói thật trong lòng em chẳng thoải mái chút nào.Dương Phàm ôm lấy Chúc Vũ Hàm đỡ xuống giường.
Chúc Vũ Hàm thuần thục nắm lấy bàn tay rắn chắc của người đàn ông, đưa lên miệng nhẹ nhàng hôn nói:- Không phải vì con sao? Chị muốn cả đời này như vậy, tương lai em tốt với nó là được.
- Nói bậy! Cứ như thể trong mắt em chỉ có đứa bé mà không có mẹ nó à?Dương Phàm cười hạ giọng phủ định rồi vén tấm rèm nhìn ra ngoài ban công. Hôm nay trời rất đẹp, trời biển xanh trong. Dương Phàm không kìm nổi trầm giọng nói:- Nếu lúc trước chị cho phép em thì giờ cũng không đến mức khó xử thế này.
Nghe vậy, khuôn mặt Chúc Vũ Hàm sáng lên. Cô nghiêng đầu tựa vào ngực Dương Phàm, đối mắt với người đàn ông của mình, hạ giọng nói:- Chị rốt cục vẫn là phụ nữ, không thể vì chị mà làm hỏng tiền đồ của em. Thế giới này chung quy đàn ông vẫn là chúa tể, nếu em cưới một người vợ lớn hơn mình tám tuổi, sao có thể ngẩng mặt lên được trong vòng xoáy đó chứ? Không nói chuyện này nữa, đều là chuyện quá khứ rồi. Yêu cầu của chị không cao, chỉ cần trong lòng em có một chỗ cho hai mẹ con chị là đủ rồi.
Dương Phàm bình tĩnh nhìn vào mặt Chúc Vũ Hàm, nhẹ nhàng gỡ bỏ từng chiếc cúc trên ngực áo Chúc Vũ Hàm, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn. Chúc Vũ Hàm cảm giác tiểu đệ của Dương Phàm ở bên dưới tác quái, khuôn mặt hồng lên, mạnh mẽ vùi đầu vào cổ người đàn ông, nhẹ nhàng cắn một nhát trên vai, sau đó hạ giọng nói:- Ăn thịt em luôn.
- Vậy còn chờ gì nữa?Dương Phàm mỉm cười, hai tay lướt xuống cặp mông đầy đặn, nhẹ nhàng kéo khóa váy, sau đó thô bạo kéo xuống. Soạt, nghe thấy một tiếng rách.
Chúc Vũ Hàm lườm Dương Phàm một cái, thì thầm:- Tiểu lưu manh vẫn luông như vậy.Dứt lời, Chúc Vũ Hàm cũng hơi ưỡn người, hỗ trợ cho Dương Phàm dễ dàng kéo được chiếc váy xuống. Sau khi làm xong động tác này, hai tay Dương Phàm lại trở lên ngực, kéo chiếc áo ngực ra. Mấy chiếc cúc áo rơi xuống giường, hai bầu vú căng mọng lay động…
Tiếp đó Dương Phàm quay người, đặt Chúc Vũ Hàm dưới thân, thì thầm bên tai:- Đừng nhúc nhích, để em phục vụ chị nào.
Dương Phàm có cảm giác mê say thân thể này tới mức không nói nên lời. Từ sau khi Chúc Vũ Hàm sinh con, Dương Phàm chưa một lần được gặp lại thân thể này. Đầu lưỡi Dương Phàm từ trên cao trượt xuống phía dưới, Chúc Vũ Hàm không kìm nổi kịch liệt vặn vẹo, miệng thì thầm cầu xin:- Đừng thế, có mùi.
Dương Phàm ngẩng đầu lên giữa hai chân Chúc Vũ Hàm, mỉm cười nói:- Còn nhớ lần trước em nói gì không?Hương vị này của chị làm em cảm thấy khoái hoạt như uống rượu.
Ngoài cửa sổ là một bờ cái dài và sạch, nước biển xanh nhẹ nhàng lên xuống thậm chí còn dịu dàng hơn cả tay tình nhân. Trên giường, Chúc Vũ Hàm hai chân không còn sức để mở ra nữa, cảm nhận tốc độ của người đàn ông khi nhanh khi chậm, khi mờ khi tỏ, ra ra vào vào. Đối với phụ nữ, có lẽ đây là một phần không thể thiếu trong đời sống cảm xúc.
Sau một hồi mưa gió, Chúc Vũ Hàm mệt mỏi tựa đầu lên tay Dương Phàm, miệng lẩm bẩm nói mấy câu vô nghĩa rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ, ngủ một cách cực kỳ bình thản.
Dương Phàm chờ Chúc Vũ Hàm hô hấp đều nhịp mới nhẹ nhàng rút tay ra, mặc lấy quần áo rồi đi xuống lầu. Tiểu Chúc Dương đang ngủ trên giường rất ngoan, đôi chân mũm mỉm thỉnh thoảng lại đạp đạp. Tiểu Thúy rất kiên nhẫn kéo chăn lại cho nó, tay cầm một quyển tạp chí nhàm chán lật xem.
Thấy Dương Phàm đi tới, Tiểu Thúy lập tức cười đứng lên tránh ra. Dương Phàm ngồi bên cạnh giường nhìn khuôn mặt của Tiểu Chúc Dương rất giống mình, trong lòng thầm mỉm cười. Đứa bé này thoạt nhìn đã nhận ra là một Dương Phàm thứ hai.
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn, người đàn ông vừa mới phục vụ mình đã không còn thấy bóng dáng. Thấy quần áo không thể mặc được nữa, Chúc Vũ Hàm ngồi trên giường mỉm cười ngượng ngùng, đứng đối mặt với gương, suy nghĩ một chút rồi mặc một bộ quần áo trong nhà dùng chung cho thoải mái. Sau khi rửa mặt chải đầu, nhìn khuôn mặt tỏa sáng trong gương, lúc này Chúc Vũ Hàm mới mỉm cười hài lòng đi xuống lầu.
Đứng ở trên lầu, nhìn Dương Phàm đang hai tay chống cằm nhìn không chớp mắt đứa bé đang ngủ trên giường, trong lòng Chúc Vũ Hàm dậy lên cảm giác ấm áp.
Sau khi ăn bữa trưa đơn giản do khách sạn mang tới, Dương Phàm lau miệng, nhìn đứa bé vẫn đang ngủ, nói:- Chị, việc điều đến tỉnh Thiên Nhai thì em phải tìm mấy cụ để xử lý. Tư Tề bên kia cũng đã biết chị và con rồi, khi trở về em sẽ nói chuyện.
Chúc Vũ Hàm mỉm cười nói:- Chuyện này em cứ xem xét rồi xử lý.
Lời nói đầy tín nhiệm khiến thái độ của Dương Phàm hơi cứng lại. Hắn lập tức cười nói:- Em nhất định sẽ xử lý việc này thật công bằng.
Trong căn phòng nhỏ ở nhà khách thị ủy, Trương Tư Tề rất kiên nhẫn nghe Dương Phàm nói chuyện. Sau khi nghe xong, Trương Tư Tề thản nhiên cười nói:- Chúc tỷ tỷ còn hy sinh vì anh nhiều hơn em, trước mặt chị ấy, em làm sao có thể so đo. Lúc trước, em cũng biết rõ vì sao anh do dự. Anh không nên tự khó xử, nên làm thế nào thì cứ như vậy mà làm.Dứt lời, Trương Tư Tề đứng dậy, cười ôm đầu Dương Phàm dán và bụng mình nói tiếp:- Em biết rõ sự khổ sở của phụ nữ khi phải sinh con. Anh chờ một chút, em thu dọn xong thì kêu Chu Dĩnh đi cùng tới bái kiến Chúc tỷ tỷ.
Trương Tư Tề nói vậy khiến Dương Phàm thở phào nhẹ nhõm.
Một giờ sau, ba người phụ nữ trò chuyện với nhau rất tươi cười vui vẻ trong căn phòng khách sạn. Dương Phàm một mình lái xe tới tòa nhà thị ủy.
Vừa lúc lên tới lầu hai, Dương Phàm thấy Lâm Đốn và Hồ Nhàn từ cửa lớn đi ra, phía sau là một đám cấp dưới đi cùng. Dương Phàm mỉm cười đứng lại. Mấy người nhìn thấy Dương Phàm vội vàng không ngừng mỉm cười đi tới chào đón.
- Đều bố trí ổn thỏa rồi chứ?Dương Phàm cười hỏi, chủ động giơ tay ra. Ở tòa nhà thị ủy này, có lẽ chỉ có vợ chồng Lâm Đốn mới có được đãi ngộ như vậy.
Hồ Nhàn rụt rè bắt tay với Dương Phàm rồi cười nói:- Đa tạ bí thư Dương quan tâm. Chúng tôi đã để căn nhà ở Uyển Lăng cho các cụ ở, bọn nhỏ phải đi học, tạm thời không cùng sang đây. Bên này giá nhà rất cao, tạm thời phải thuê phòng. Công việc của tôi thì Lâm Đốn nói tạm thời không cần nóng vội, chờ sau này ngài rảnh rỗi thì nói sau.