[Dịch] Sĩ Đồ Phong Lưu

Chương 355 : Thắng lợi của Dục Vọng




Chu Dĩnh nhìn thấy không hề có cảm giác buồn cười mà ngược lại cảm thấy khó chịu. Đây đúng là một loại phát tiết áp lực. Bình thường Dương Phàm rất khó uống say, khả năng khống chế rất tốt, không hề làm loạn gì cả mà đi ngủ ngay. Hôm nay lại rất khác thường, thể hiện áp lực rất lớn mà Dương Phàm đang phải đương đầu. Hắn cảm nhận thấy áp lực không thể nắm được toàn bộ cục diện thành phố Hải Tân trong tay. Mà thắng lợi ở Đàm Tuyết Ba này chính là mở ra một lỗ thông cho tâm tình bị kìm nén của Dương Phàm.

Hai người phụ nữ đỡ Dương Phàm lên xe ngồi, Đàm phu nhân mỉm cười chất phác nhìn Chu Dĩnh lái xe trở về.

Trở lại nhà khách, nữ binh Tiểu Trương đang gác, thấy Chu Dĩnh đỡ Dương Phàm nồng nặc mùi rượu xuống xe, lập tức đi tới hỗ trợ. Khi tới cửa, Tiểu Trương còn nhỏ giọng dặn:- Nhẹ nhàng một chút, vừa mới ngủ.

Chu Dĩnh nhìn cửa phòng ngủ đã khóa, đành phải đỡ Dương Phàm vào phòng bên. Dương Phàm nằm vật trên giường không nhúc nhích. Chu Dĩnh thấy không có việc gì liền bảo Tiểu Trương đi ra ngoài, lấy một chậu nước ấm lau người cho Dương Phàm. Sau khi lau xong thì toàn thân cô đầm đìa mồ hôi.

Sau khi xả đầy bồn nước ấm, Chu Dĩnh đứng trước bồn rửa mặt, cởi sạch sẽ nhưng không vội vã xuống nước mà đứng nhìn vào gương như thể đó không phải là chính mình vậy. Da thịt rất trắng, eo lưng rất nhỏ, đáng tiếc đã hai mươi sáu tuổi rồi, vậy mà vẫn còn cô đơn. Sau một tiếng thở dài u oán, Chu Dĩnh thả mình vào bồn nước. Làn nước ấm áp xoa dịu khắp toàn thân, tất cả các lỗ chân lông hơi mở ra. Chu Dĩnh thoải mái hừ hừ mấy tiếng, bất chợt cửa bị đẩy ra, tiếp theo Dương Phàm mơ mơ màng màng tiến vào, đứng trước bồn cầu.

Trong lúc nhất thời Chu Dĩnh ngơ ngẩn cả người thì đã thấy người đàn ông đó kéo quần đùi xuống. Động tác đầu tiên của Chu Dĩnh là che trước ngực, động tác thứ hai là nhắm mắt lại.

Mắc cở chết người.

Cũng may Dương Phàm đi ra rất nhanh… tiếng nước chảy róc rách… sau đó hắn loạng choạng rời đi. Lạch cạch… bên ngoài truyền tới tiếng ngã sấp, tiếp đó là tiếng nói thì thầm. Chu Dĩnh vội vàng lau sợ người, quấn khăn tắm đi ra.

Trên tấm thảm phòng khách, Dương Phàm đang nằm chổng bốn vó ở đó, miệng không biết đang thì thầm điều gì. Vừa thấy vậy, Chu Dĩnh liền cố không e lệ, vội vàng kéo Dương Phàm dậy. Mất rất nhiều công sức, Chu Dĩnh mới đỡ được Dương Phàm lên trên giường. Nhìn người đàn ông vẫn luôn chiếm trọn trái tim mình, Chu Dĩnh mỉm cười chua xót, lại tới chỉnh tư thế nằm cho Dương Phàm.

Đang mơ mơ màng màng, Dương Phàm đột nhiên ôm cổ Chu Dĩnh, hạ giọng nói:- Bà xã…Tiếp theo hắn ra sức ôm chặt lấy Chu Dĩnh. Biến hóa này khiến Chu Dĩnh không hề có chút tâm lý chuẩn bị nào, chiếc khăn tắm rơi xuống, hai bầu vú căng đầy ép chặt lên người Dương Phàm.

“Chết thật!” Chu Dĩnh âm thầm kêu khổ, muốn dùng sức đẩy Dương Phàm ra lại sợ hắn tỉnh dậy, lúc đó phải đối mặt thế nào, đành phải kiên nhẫn chờ tới khi hắn ngủ. Đừng nhìn Chu Dĩnh bình thường điên điên khùng khùng nhưng thực ra bảo thủ từ trong xương cốt. Lúc này Chu Dĩnh mặt mũi đỏ bừng mà lại không dám nhúc nhích, lỗ mũi tràn ngập mùi đàn ông. Cặp vú đầy đặn bị bàn tay Dương Phàm không an phận nhào nặn liên tục. Một cảm giác hơi tê dại từ đó khuếch tán ra toàn thân, nhanh chóng truyền tới phía dưới bụng. Đàn ông chết tiệt. Lúc này đùi Dương Phàm kê sát bụng dưới Chu Dĩnh, một bàn tay nắm lấy bầu vú đã hơi căng lên, miệng còn thì thầm vẻ không hài lòng:- Sao lại biến thành nhỏ thế này?

Chu Dĩnh quả thực rất muốn bóp chết Dương Phàm lúc này.

Dương Phàm càng cố tình sờ nắn mạnh hơn, đột nhiên mơ mơ màng màng bò lên người Chu Dĩnh. Chu Dĩnh biết sắp xảy ra chuyện xấu, vội vàng muốn tránh ra thì Dương Phàm đã hạ giọng bên tai:- Đừng nhúc nhích. Bà xã.

Vừa dứt lời, Chu Dĩnh đang hoang mang lo sợ thì đã có cảm giác đùi mình bị tách ra, tiếp theo một đồ vật cứng rắn mò loạn lung tung, rốt cục cũng tìm được lối vào, từ khe hở ướt át đó chui vào.

“Oan gia!" Chu Dĩnh âm thầm đau xót, đôi tay vốn không biết nên để ở đây chợt ôm lấy cổ Dương Phàm, tận lực hỗ trợ Dương Phàm xuyên vào cơ thể mình.

Ở cửa phòng ngủ, Trương Tư Tề tựa vào tường, khóe mắt chảy đôi dòng lệ, chậm rãi đóng cửa lại, nằm xuống giường mở to mắt, nhàm chán nhìn lên trần nhà, không thể nào ngủ được.

Tìm được một chỗ để trút áp bức, trong mơ hồ Dương Phàm có vẻ cực kỳ thô bạo. Với thân thủ của Chu Dĩnh, chỉ cần một đạp là có thể khiến Dương Phàm bắn ra xa. Quả thật Chu Dĩnh cũng có suy nghĩ như vậy theo bản năng. Nhưng đôi môi nóng hầm hập của người đàn ông lướt trên cổ, trên ngực khiến Chu Dĩnh mềm lòng, hai chân không tự giác mở ra, thuận theo tiếp nhận kết quả này.

Chu Dĩnh nhắm chặt đôi mắt đẹp, hai hàng lệ trào ra. Cảm giác đau đớn khiến Chu Dĩnh không kìm nổi cuốn hai chân lên bên hông. Người đàn ông bị hạn chế vận động liền tăng cường sức lực, mở hai chân ra, sau đó hung hăng ấn xuống.

Sự chống cự này bị một kích hoàn toàn tan rã! Cảm giác đau dung hợp với khoái cảm theo bản năng. Dần dần Chu Dĩnh cũng mở hai chân theo bản năng, cố gắng giang ra, dùng phương thức này để giảm bớt cơn đau.

Sau một lúc, Chu Dĩnh mở to hai mắt, thấy hai mắt Dương Phàm đỏ bừng. Trên thực tế, lúc này Dương Phàm đã tỉnh rượu một chút, cũng đã nhận thấy người phụ nữ dưới thân mình là Chu Dĩnh. Tuy nhiên việc thì cũng đã làm rồi, lại đúng lúc phát tiết, thúc đẩy Dương Phàm tiếp tục hành động. Chẳng qua động tác cũng dần trở nên dịu dàng hơn.

Thấy nước mắt trào ra từ khóe mắt người đàn bà dưới thân mình, Dương Phàm không tự giác dừng lại, nhưng vẫn không bỏ ra, chỉ cúi xuống thì thầm bên tai Chu Dĩnh:- Rất xin lỗi.

Lúc này Chu Dĩnh hơi có cảm giác khổ tận cam lai, tuy rằng mặt mày nhăn lại nhưng khoái cảm dần dần nảy sinh. Dương Phàm ngừng động, ôm lấy cổ Chu Dĩnh. Một đôi vú căng mọng trắng như ngọc vẫn dán chặt vào cổ người đàn ông. Sau vài cái vặn vẹo theo bản năng, Chu Dĩnh phát hiện không có cách nào khác là tự mình phải giải quyết vấn đề.

- Anh động đi, em không có việc gì.

Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Dĩnh đỏ bừng, da thịt toàn thân cũng thoáng ửng hồng.

Đủ loại cảm giác tê dại, đau đớn, khoái cảm dung nhập với nhau, lan truyền khắp toàn thân. Chu Dĩnh vốn nhắm mắt lại như thể vô lực chịu đựng chợt kịch liệt vặn vẹo, hai chân như hai cuộn dây leo quấn lấy lưng Dương Phàm, giúp đỡ người đàn ông ra sức lên xuống.

Khi cảm giác khoái cảm bùng nổ khiến đầu óc trống rỗng, Chu Dĩnh như toàn thân thoát lực, hai chân mềm nhũn rơi xuống, hay tay đặt lên trước ngực mình.

Đừng nghĩ gì nữa cả có lẽ tốt nhất. Có lẽ đó là số mệnh của mình. Trong đầu chỉ có hai câu nói này, Chu Dĩnh lâm vào trạng thái hỗn loạn. Trên người cô, Dương Phàm vẫn động. Loại vận động này khiến khoái cảm càng lan tràn hơn, xâm nhập vào tận trong cốt tủy.

Chỉ ngắn ngủn mấy giây cao trào, tiếp đó Dương Phàm nằm ngửa ra, hoàn toàn tỉnh rượu. Lúc này hắn nằm bên cạnh Chu Dĩnh, không biết nên nói gì cho phải. Lúc này có thể nói được gì nhỉ?

Dương Phàm cúi xuống lục lấy thuốc lá từ trong chiếc quần ném dưới đất, châm một điếu. Tiếp theo nên làm gì bây giờ? Vấn đề này cần phải hỏi.

Đáng tiếc, Dương Phàm suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không thể tìm được một lý do hợp lý để giải thích. Nhưng sau khi nằm nghỉ một lát, Chu Dĩnh nhẹ nhàng đẩy Dương Phàm ra nói:- Anh đi rửa đi rồi quay về phòng ngủ.

Đồng hồ đã chỉ một giờ sáng. Dương Phàm há miệng thở dốc, muốn nói gì lại không thể nói nên lời. Hắn hung hăng hút liền một lúc hai điếu, hạ giọng nói:- Làm thì cũng đã làm rồi, còn sợ cái quái gì nữa.

Nói xong, vẫn trần truồng, Dương Phàm ôm lấy Chu Dĩnh cũng trần truồng đi vào phòng tắm. Dưới bóng đèn, Chu Dĩnh không còn chỗ ẩn thân, chỉ có thể nhắm mắt lại ôm lấy eo người đàn ông thì thào hỏi:- Bị chị biết thì làm thế nào?

Dương Phàm hung tợn ôm chặt eo thon của Chu Dĩnh thì thầm vào tai cô:- Chỉ cần không làm loạn đòi ly hôn, không đuổi em đi thì muốn thế nào anh cũng làm được.

Có lời hứa hẹn này khiến Chu Dĩnh mở mắt. Nước ấm phun trên người hai người, không thể phân biệt được đâu là nước mắt, đâu là nước vòi. Sau một hồi nhìn mê man, Chu Dĩnh lặng lẽ giúp Dương Phàm lau người. Khi bàn tay nhỏ bé chạm tới công cụ phạm tội thì cô không kìm nổi nhẹ nhàng cầm lấy. Lưu luyến một lúc, Dương Phàm mới trở về phòng ngủ. Vừa mới nằm xuống, Dương Phàm đã cảm giác từ trên vai đau nhức.

- Lại thêm nữa! Em cắn chết anh!

Trương Tư Tề nghiến răng nghiến lợi thì thầm.

Dương Phàm trầm mặc một hồi lâu mới cười khổ nói nhỏ:- Xin lỗi em, hôm nay quả thật sơ suất quá.

Trong bóng tối, Trương Tư Tề không nói nữa mà co mình lại nằm trong lòng Dương Phàm, hai tay nhàm chán nghịch ngợm bàn tay chồng mình.

- Vài ngày tới, em có thể phục vụ anh nhưng anh đừng hy vọng cả em và cô ấy cùng hầu hạ anh.Sau một lúc lâu, Trương Tư Tề mới toát ra một câu như vậy. Lúc này trời đã tờ mờ sáng. Trương Tư Tề dùng phương thức này để cạnh tranh, kết quả này khiến Dương Phàm hơi không ngờ.

Trương Tư Tề bật cười không nói gì, chỉ xoay người lại, đôi mắt sáng nhấp nháy trong đêm, nhìn Dương Phàm thật sâu, âm u hỏi:- Có phải em ngu ngốc lắm không?

Dương Phàm...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.