[Dịch] Sĩ Đồ Phong Lưu

Chương 38 : Xé da hổ làm cờ lớn




Chúc Vũ Hàm nói với cô ta:" Không cần đâu, em về làm việc đi, đưa thẻ phòng cho chị."

Cô gái nghe xong gật đầu quay người muốn đi thì Chúc Vũ Hàm gọi lại:" Tiểu Thanh, đây là Dương Phàm em trai chị, sau này cậu ấy đến cơ quan ta có thể vào thẳng luôn." Tiểu Thanh là thư ký của Chúc Vũ Hàm, nghe Chúc Vũ Hàm nói vậy cũng hơi giật mình, sau khi cẩn thận nhìn kỹ Dương Phàm một lúc gật đầu đáp:" Em biết rồi."

Sau khi tiểu Thanh đi khỏi, Chúc Vũ Hàm quay lại cười nói với hai người:" Nếu việc của hai người khẩn cấp, chúng ta xuống quán bar phía dưới ngồi bàn bạc một chút rồi lên."

Ánh mắt của Ngô Yến luôn không rời Chúc Vũ Hàm, lúc này rất tự nhiên tiếp lời:" Thế thì bàn việc trước đi, dù gì việc này cũng rất gấp. Làm phiền phó tổng giám đốc Chúc rồi."

Chúc Vũ Hàm mỉm cười nói:" Khách sáo làm gì, việc của Dương Phàm cũng chính là việc của tôi."

Ba người xuống quán bar tìm chỗ ngồi, sau khi gọi ba ly cà phê, Chúc Vũ Hàm nhìn sang Dương Phàm. Ý tứ đó chính là nói đã đến lúc bàn việc chính rồi.

Dương Phàm đem việc ô nhiễm của tập đoàn Tề Nhĩ Đặc đại khái nói ra, không có đề cập đến sự tranh đấu trong cuộc họp ban thường trực mà nói tới việc quần chúng đang làm ầm ĩ lên, tỏ ý không tin cục vệ sinh môi trường thành phố Uyển Lăng vv. Cho nên thành phố mới phái Ngô Yến và Dương Phàm tới xin cục vệ sinh môi trường Vu Thành hỗ trợ.

Chúc Vũ Hàm là người thông minh, sao có thể không hiểu trong lời của Dương Phàm có ẩn giấu ý khác, chỉ là trước mặt Ngô Yến không tiện nói ra mà thôi. Việc này nghĩ kỹ thì cũng không khó hiểu, một việc lớn như vậy, sao tới phiên một phó chủ nhiệm của ủy ban thành phố ra mặt? Khẳng định là có liên quan tới Dương Phàm, không chạy đi đâu được. Nghĩ thông chi tiết này, Chúc Vũ Hàm trầm ngâm một phen nói:" Đợi lát chị đưa số của Chu Tử Dương cho em, em cứ nói em tới Vu Thành nhờ anh ta chút việc, hiện tại đang ở khách sạn, nói là chị cũng đang ở đây luôn thì nội trong vòng mười phút anh ta khẳng định sẽ tới."

An bài của Chúc Vũ Hàm có thể nói là hao tổn tâm huyết. Bí ẩn trong đó không thể nói cho người ngoài biết được, Dương Phàm hội ý cười cảm kích, lấy điện thoại ra.

Chúc Vũ Hàm tìm số của Chu Tử Dương rồi đưa cho Dương Phàm, sau khi Dương Phàm gọi liền nghe thấy Chu Tử Dương có điểm bực mình nói:" Ai đó?"

Dương Phàm nghe thấy bên kia có tiếng rên của đàn bà, không khỏi thầm chửi cái lão dâm tiện Chu Tử Dương này, có việc tốt như vậy cũng không gọi anh em một tiếng. Ngẫm lại thì hai người còn chưa đến mức anh em, Dương Phàm bất giác cười, nhìn Chúc Vũ Hàm một cái rồi hạ giọng bảo:" Là em, Dương Phàm đây. Đại ca à, đừng nói em không nhắc anh đó, chị em đang ngồi đối diện em đây này, tiếng động nhỏ một tí đi."

"Chết mẹ!" Chu Tử Dương kêu thảm một tiếng, chắc là xả ngay tại chỗ rồi. Sau khi thở dốc, Chu Tử Dương lại nói:" Chú em à, cảm ơn chú mày nha. Chú mày đang ở đâu? Tối nay anh mời cơm nhất định phải gọi cả tiểu Vũ đi đấy, hehe."

Dương Phàm nói tên của khách sạn ra, Chu Tử Dương liền nói:" 10 phút nữa anh tới."

Đặt điện thoại xuống, ánh mắt sắc như đao của Chúc Vũ Hàm đã kéo tới, có điểm ngoài cười nhưng trong không cười lườm Dương Phàm nói:" Sao không nói nhỏ nữa vào? Anh ta lại đang làm chuyện bậy bạ chứ gì? Em đừng có nói hộ anh ta, anh ta là loại người nào chị quá rõ rồi. Lại là cái con thư ký đó chứ còn ai vào đây nữa, hừ hừ!"

Dương Phàm xấu hổ cười nói:" Chị à, em còn phải nhờ người ta đó."

"Chị nhổ vào, không có anh ta làm không được việc hả? Chị đây chỉ là lười không muốn ra mặt thôi. Không phải chỉ là một cái cục vệ sinh vớ vẩn thôi sao? Em có tin một cuộc điện thoại của chị là cục trưởng cục vệ sinh môi trường nhất định trong vòng nửa giờ là có mặt không? Còn phải mời cơm chúng ta nữa cơ đấy." Chúc Vũ Hàm hơi ngang ngược vung tay nói, Dương Phàm liên tục gật đầu bảo đúng:" Đúng đúng, đừng nói là Vu Thành, cho dù cả tỉnh Giang Nam, có chị của em việc thì việc gì làm không xong chứ?"

Dương Phàm nói rồi liếc Ngô Yến một cái. Cô ta luôn cười và nghe rất chăm chú, lúc này đây toàn thân bỗng run rẩy, ném lại cho Dương Phàm một ánh mắt hỏi dò, Dương Phàm vô ý gật đầu. Ngô Yến thấy Dương Phàm gật đầu xong bèn ngồi ngay ngắn lại. Tiểu tiết này Dương Phàm nhìn rất rõ, tâm lý nghĩ tới quan hệ giữa Ngô Yến và Trầm Minh, người đàn bà này không đơn giản một chút nào, ngộ tính rất cao.

Au, Dương Phàm kêu đau, hóa ra chân đang bị dẫm lên, xem ra việc liếc mắt với Ngô Yến đã bị Chúc Vũ Hàm bắt gặp. Ngô Yến đoán Dương Phàm bị đá, nhịn không nổi bật cười, hơi quay đầu đi chỗ khác.

Dương Phàm thấy Chúc Vũ Hàm đang dương dương đắc ý như bắt gian thành công vậy, trong lòng tức giận, Ngô Yến lúc này lại rất phối hợp đứng lên nói:" Tôi đi toilet cái."

Ngô Yến vừa đi khỏi, Dương Phàm lập tức khom người tóm lấy chân Chúc Vũ Hàm. Vừa rồi cô ta quả thật ra tay quá ác, Chúc Vũ Hàm tới gần, miệng kề bên tai Dương Phàm nói:" Lần sau còn để chị bắt gặp em cũng với đàn bà khác liếc mắt đưa tình, chị xẻo hàng luôn đó."

Dương Phàm nộ hỏa bừng bừng, nghĩ chị dựa vào cái gì mà đòi?

Chúc Vũ Hàm lập tức ngớ ra, há mồm không nói nên lời. Dương Phàm phản ứng lại rồi, vốn chỉ định vuốt đùi chiếm chút tiện nghĩ không ngờ làm hơi quá đà, tay vuốt quá sâu, sờ ngay chỗ hiểm. Mặt Chúc Vũ Hàm đã đỏ như uống say vậy, nhưng lại không giận, chỉ là nhỏ giọng mắng một câu:" Lưu manh, dám trêu cả chị đấy."

Nguy hiểm chính là Dương Phàm nhìn ra trong ánh mắt của Chúc Vũ Hàm thậm chí còn có điểm vui sướng. Dương Phàm cười ngượng ngùng, ngả người về phía sau, dường như làm vậy có thể né tránh ánh mắt như lửa của Chúc Vũ Hàm.

Hai người ngồi không biết nên nói gì, chỉ là một người thì ánh mắt đang truy sát, người kia thì đang né tránh. Cũng không biết đã bao lâu, tiếng giầy cao gót vang lên, Ngô Yến đã quay lại.

"Phó tổng giám đốc Chúc, Dương Phàm, tại sao hai người lại im lặng thế?"

Vẻ mặt của Chúc Vũ Hàm mang theo chút xấu hổ, lườm Dương Phàm một cái. Sau đó làm ra vẻ đãng trí nói:" Đang nghĩ tới việc chính ấy mà, lát nữa con trai của thư ký thị ủy tới, hai ngươi nên bàn trước những gì cần nói đi. Tôi cũng đi toilet cái đã."

Chúc Vũ Hàm nói xong đứng lên đi luôn, Ngô Yến kỳ quái nhìn Dương Phàm nói:" Sao thế? Không phải cậu thừa lúc tôi không có ở đây mà vô lễ với người ta đó chứ?"

Người đàn bà này, đoán cũng không cần phải chính xác thế chứ? Dương Phàm lắc đầu như điên nói:" Chị đừng nói bừa chứ, làm gì có việc đấy."

Ngô Yến gật đầu, hạ giọng hỏi:" Chúc Vũ Hàm với Chúc Đông Phong là bố con hay là chú cháu?"

Dương Phàm sớm đã đoán rằng Ngô Yến không nhịn được sẽ hỏi việc này, người ta đi theo mình cũng chỉ để làm vậy mà thôi. Dương Phàm thản nhiên mỉm cười, gật đầu nói:" Cái đầu tiên đó."

Ngô Yến thở phào, nhỏ giọng nói:" Khó trách!" Lúc này lại thấy ánh mắt nhìn Dương Phàm đã hoàn toàn thay đổi, ánh mắt vốn hiếu kỳ đã có thêm một chút kính sợ. Con trai nuôi của thư ký tỉnh ủy mà, khó trách Trầm Minh lại để tâm như vậy, đã luôn luôn bật đèn xanh lại còn giao cho trọng trách. Không phải nói nữa, lần này Hạ Trì Siêu gặp nạn rồi. Hạ Trì Siêu sắp phải đối mặt với đả kích như cuồng phong bạo vũ, Ngô Yến cũng trở nên kích động.

Lúc này Chu Tử Dương đã xuất hiện, từ xa thấy Dương Phàm liền vẫy tay. Dương Phàm cười đứng lên đón, sau khi Chu Tử Dương tới cũng không thèm nhìn Ngô Yến một cái, trực tiếp bắt tay Dương Phàm nhỏ giọng nói:" Chú em à, việc vừa rồi phải cảm ơn chú. À đúng rồi, chị chú đâu?"

"Đi toilet rồi." Dương Phàm cười mời Chu Tử Dương ngồi rồi mới giới thiệu:" Đâ là đồng chí Ngô Yến - phó chủ nhiệm ủy ban thành phố Uyển Lăng, là cấp trên của em đó."

Ngô Yến đương nhiên hiểu được Chu Tử Dương sẽ làm ra vẻ khinh thường, chủ động đưa tay tới. Nói ra thì dung mạo Ngô Yến cũng không tồi, Chu Tử Dương thân là đàn ông cũng nhìn mấy phát cho no mắt đã, sau khi bắt tay Ngô Yến một cái tượng trưng, Chu Tử Dương không hiểu nói với Dương Phàm:" Chú em đang định làm gì đấy? Đang yên đang lành lại chạy vào ủy ban thành phố Uyển Lăng làm gì? Sang Vu Thành đi, vào làm ở tập đoàn ô tô Trường Giang, đảm bảo chú trong vòng hai năm là lên chức."

Ngô Yến ở bên nghe xong mà toát mồ hôi hột, vị này không ngờ lại không nể mặt chút nào, tốt xấu gì thì mình cũng là cấp trên của Dương Phàm mà, mặc dù đây chỉ là trên danh nghĩa.

Dương Phàm cười nhạt bảo:" Việc này anh đi mà nói với chị em đấy."

Chu Tử Dương nghe thấy trong lời Dương Phàm có ý nói Chúc Vũ Hàm là người sắp đặt, lập tức bị Dương Phàm xé da hổ làm cờ lớn dọa cho một trận, vội lắc đầu nói:" Thế thì thôi, anh không dại gì mà dây vào chị chú." Bị dọa không phải chí có Chu Tử Dương, còn có Ngô Yến ở bên đang thầm lấy làm mừng rằng mình đã lựa chọn quá chính xác.

Dương Phàm liếc Ngô Yến một cái, không nhanh không chậm nhưng mang theo một cỗ uy hiếp nói:" Ngô chủ nhiệm, việc về chị của tôi, quay về đừng nói cho ai biết nữa đấy."

Ngô Yến giật mình, gật đầu liên tục tỏ vẻ hiểu rồi nói:" Tiểu, à không. Cậu Dương cứ yên tâm, miệng tôi kín lắm."

Dương Phàm dùng cái giọng không thèm quan tâm bảo:" Ngô chủ nhiệm à, lúc có người ngoài thì cứ gọi tôi là tiểu Dương đi."

Chu Tử Dương tiếp lời:" Chú em quá khiêm tốn rồi. Đúng rồi, chiếc Santana biển Uyển Lăng ở bên ngoài là chú lái à? Lúc nào chú phải quay về cứ lấy chiếc Lincoln của anh mà đi cho nó máu. Hồ sơ thủ tục ở trong xe hết rồi đấy."

Thấy Chúc Vũ Hàm đang đi tới đây, Dương Phàm cười nói:" Lái xe xịn thế làm cái gì chứ? Em không muốn cho người ta cái cảm giác mình là dân tham ô."

Chu Tử Dương cười mắng:" Chú mày chửi xéo anh đấy hả?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.