Đường Tiêu quát lớn một tiếng, bạch quang trên người chợt lóe lên, bản năng huyễn hóa ra hình Tuyết Điêu, nhưng vẫn chưa ngưng tụ thành thực hình, hơn nữa thu hai cánh không bay lên trời không.
Bốn gã tùy tùng của Nghi Lan quận chúa không dám chậm trễ, nhất tề rút trường kiếm bên hông ra, ở trên mặt ngưng tụ ra kiếm cương màu xanh, từ bốn hướng tiến về phía Đường Tiêu.
- Nhân Nguyên Cấp nhị cấp.
Đường Tiêu lạnh lùng cười, dĩ nhiên đã phán đoán ra tu vi bốn gã tùy tùng của Nghi Lan quận chúa này.
Xem ra Lan Vương Chu Hiền lăn lộn cũng không được như ý, cho nên tùy tùng theo hầu bên cạnh Nghi Lan quận chúa có võ công tu vi cũng rất bình thường. Đương nhiên, điều này dường như cũng chỉ là suy nghĩ của riêng một mình Đường Tiêu. Dù sao hiện tại hắn đã Nhân Nguyên Cấp tam cấp, đối với võ giả Nhân Nguyên Cấp nhị cấp cũng có phần không để vào mắt.
“ lịch!"
Một tiếng thét dài, nhất thời thân thể Đường Tiêu ngưng tụ ra Tuyết Điêu thực hình, hắn thả người nhảy lên, giương cánh. Nháy mắt, cánh trải dài tới hai, ba trượng, hai cánh vỗ xoáy nhanh một cái. Một đạo bạch quang đẹp mắt hiện lên. Bốn gã tùy tùng của Nghi Lan quận chúa cùng lúc bị đầu cánh của Tuyết Điêu đánh trúng. Một đám bay tứ tung ra ngoài, tạo thành một đường máu ném ngã vào bếp nấu cơm của 2000 Ngự lâm quân. Sau khi rơi xuống đất, dĩ nhiên đã chết ngất rồi.
- Thu!
Lại là một đạo bạch quang nhấp nhoáng. Trong nháy mắt, hai cánh trắng như tuyết của Đường Tiêu thu nhỏ lại ép sát vào thân thể. Sau đó hắn từ trong bạch quang đi ra, khôi phục lại hình người ngạo nghễ trở về chỗ đứng.
Vừa rồi từ lúc giương cánh, đến lúc đánh bay bốn gã tùy tùng của Nghi Lan quận chúa, Đường Tiêu tổng cộng cũng chỉ dùng không đến năm giây, một vài sĩ tử đứng vây lại xem thậm chí cũng chưa thấy rõ ràng cuộc chiến bắt đầu như thế nào, thì trận chiến đấu cũng đã kết thúc rồi.
- Không phải xú tiểu tử là phế vật võ học sao? Không ngờ lại đạt tới Nhân Nguyên tam cấp!
Trong ánh mắt Nghi Lan quận chúa tràn ngập vẻ nghi hoặc, giống như có chút không tin nổi cảnh tượng vừa mới phtá sinh.
- Ta từng ngủ với ngươi mà chưa trả tiền hay sao? Sao ngươi lại chạy nơi này tới tìm ta gây chuyện vậy! Ta cảnh cáo ngươi đừng có lại đến gây chuyện với ta. Mau mau chạy trở về vương phủ Nghi Lan Thành của ngươi đi. Nếu không ta nhất định sẽ tạo mắt đẹp trên khuôn mặt của ngươi!
Tuy rằng Đường Tiêu rất muốn trước mặt mọi người đánh cho Nghi Lan quận chúa một trận tơi bời, nhưng cân nhắc thấy gần mình mình gây ra quá nhiều phiền phức, cho nên trong đầu tạm thời nảy sinh ý nghĩ nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.
Điều này khiến Nghi Lan quận chúa thiếu chút nữa tức giận muốn sặc khí rồi. Vừa rồi trong lời nói của Đường Tiêu, chẳng phải ngầm ám chỉ Nghi Lan quận chúa nàng là nữ tử phong trần? Cái gì gọi là ngủ chưa cho tiền!?
Vạn nhất bị những sĩ tử trong Thai Kinh Thành hiểu lầm, cả đời mình không phải hoàn toàn đã xong rồi sao? Bị cho là ngủ với tên siêu cấp cặn bã này, không phải ngay cả gả đi cũng gả không được rồi sao?
Nghi Lan quận chúa giận dữ, ‘ anh! ’ một tiếng rút trường kiếm bên hông ra, kiếm cương như cầu vồng chỉ thẳng vào Đường Tiêu:
- Cẩu tặc! Cho dù Huyền Nhi muội muội sợ ngươi, Chu Cầm ta cũng sẽ không sợ ngươi. Ngươi có can đảm dám cãi lại quân lệnh, bịa đặt sinh sự trong quân, cấu kết Hải tộc tạo phản, hôm nay ta sẽ đưa ngươi ra ngoài Nghi Lan Thành xử ngươi theo quân pháp!
Cũng may Đường Tiêu đã có chút tâm lý phòng bị đối với sự vô sỉ của Nghi Lan quận chúa, đối với việc nàng mở miệng nói hắn cãi lời quân lệnh, bịa đặt sinh sự, cấu kết Hải tộc tạo phản vân vân, tội sau so với tội trước đều lớn hơn nữa. Tội danh nào cũng đủ để người ta phải chết.
Nghi Lan quận chúa này rõ ràng chính là một người không nói đạo lý, trắng đen điên đảo, chỉ hươu bảo ngựa. Ngươi muốn nghiêm túc tiến hành giải thích với nàng về tội danh này, vậy mà liền bị nàng nói như vậy.
Đối với loại người còn vô sỉ hơn nhiều so với Đường Tiêu, cuối cùng cũng chỉ có thể sử dụng nắm tay để giải quyết. Nắm đấm của ai cứng rắn hơn, người đó nói chuyện cũng có đạo lý hơn. Tuy nhiên trước khi động tới nắm đấm, vẫn nên gậy ông đập lưng ông trước, chụp mấy cái mũ cho Nghi Lan quận chúa đội mới được, bằng không động tới nàng trước mặt mọi người, đạo nghĩa cũng trở thành tầm thường.
- Ngươi là tiểu tiện nhân lại dám vu tội cho sĩ tử Hầu Môn, làm loạn Triều cương, bái người Mãn làm thầy, cấu kết với người Mãn, phóng hỏa tới hoàng cung ăn trộm, cổ động Lan Vương tạo phản, tư thông hoàng đế Đại Mãn Triều với ý định lật đổ của thống trị của Đại Minh Triều ta! Những kẻ gian thần bại hoại giống như ngươi thông đồng với nước ngoài, ta chắc chắn phải thay trời hành đạo, chém đầu ngươi treo thi thể trần truồng không đầu của ngươi lên phía trên cửa thành Nghi Lan Thành!
Đường Tiêu chỉ ngón tay vào mũi Nghi Lan quận chúa, lập tức cho chụp mũ lên đỉnh đầu nàng, còn là tội sau đáng chết hơn tội trước.
Nhất thời Nghi Lan quận chúa cảm thấy choáng váng. Từ nhỏ đến lớn, đánh nhau nàng không phải đệ nhất, nhưng khoản ăn nói bừa bãi cũng không có người nào có thể địch lại. Không dự đoán được hôm nay gặp được một người còn vô sỉ hơn cả nàng. Càng không thể tưởng tượn được, hắn còn muốn treo thi thể trần truồng của nàng phía trên cửa thành Nghi Lan Thành...
Cảm nhận được ánh mắt si mê của đám sĩ tử đứng xung quanh nhìn lướt nhanh ở trên người mình, dường như đã thấy được thi thể trần truồng của nàng. Nghi Lan quận chúa không khỏi xấu hổ. Sau khi quát một tiếng dữ dội, trường kiếm trong tay run rẩy giơ lên cao, kiếm ý cuồng nộ từ trên người Nghi Lan quận chúa phát ra. Nhất thời khí thế uy áp bàng bạc bao phủ toàn thân nàng lan tỏa ra phạm vị mấy chục thước. Không khí giống như cũng bị kiếm ý này đè ép, phát ra từng tiếng rít khiến người ta sợ run.
Trường Hà Lạc Nhật!
Cùng với những tiếng rít choi tai, trường kiếm trong tay Nghi Lan quận chúa chỉ về phía trước tạo nên một kiếm cương màu xanh lớn tới mấy thước, lập tức đâm nhanh về hướng Đường Tiêu.
- Kiếm của Nghi Lan quận chúa, kiếm ý thật mạnh! Rõ ràng đã đạt tới Nhân Nguyên Cấp tu vi tứ cấp đỉnh phong!
Các sĩ tử xung quanh đều nghị luận xôn xao.
- Nhân Nguyên Cấp tứ cấp đỉnh phong! Kiếm cương thật đáng sợ!
- Tuyệt học của Lan Vương, Nhật Nguyệt Luân Hồi Kiếm!
- Nhật Nguyệt Luân Hồi Kiếm, đem chân khí trong cơ thể ngưng tụ đến bên trong mũi kiếm, bắn ra chút kiếm ý rất nhỏ, tập trung sức lực vạn quân lực tại đầu cây kim lớn, quả thực là sức mạnh vô địch! Sau khi luyện đến thuần thục, thậm chí có thể ngưng khí thành kiếm trên đầu ngón tay!
- Rốt cục lần này Đường Tiêu hỏng rồi. Hắn chọc phải một người không nên dây vào. Ha ha.
Có rất nhiều sĩ tử đều vui sướng khi người gặp họa.