[Dịch] Sát Vương (Áo Bỉ Đảo

Chương 234 : Noãn Dương Dương




Chân thị bị Lâm Quý sờ đến chỗ mẫn cảm đã lâu chưa được người mưa móc, toàn thân run rẩy cứng ngắc, kiềm không được kêu ra tiếng.

Chân thị bị tiếng rên của chính mình làm giật mình, vội che lấp bảo:

- Thúc thúc còn chưa tìm ra kim ư?

- Có lẽ…đâm vào trong quần, bên ngoài…nhìn không thấy.

Lâm Quý nổi lên máu dê thì lá gan cũng to ra, có ý định dẫn dắt sự việc hướng tới mặt kia.

- A? Vậy nên làm sao đây?

Chân thị quay đầu liếc Lâm Quý một cái rồi vội vàng xoay trở về.

- Không bằng…ta giở ra xem coi rốt cuộc kim giấu ở đâu?

Bây giờ Lâm Quý có chút sốt ruột muốn kéo quần Chân thị xuống, ngoài miệng thì nói lời đứng đắn.

Đường Tiêu ở trong người Lâm Quý nhìn màn ảnh AV có xúc động muốn đập đầu vô tường. Hai người các ngươi đã củi khô lửa bốc rồi, có cần giả dối vậy không trời?

Chân thị mềm mại đáp lại Lâm Quý một câu;

- Ưm, vậy thúc thúc hãy tìm giúp ta đi.

- Được rồi.

Đôi tay Lâm Quý có chút run, nhìn chằm chằm mặt sau Chân thị, rốt cuộc đánh bạo mở ra vạt áo của ả, kéo xuống cái quần mỏng.

Vừa thấy bên trong lộ ra da thịt trắng mềm thì tim Lâm Quý bắt đầu đập nhanh. Gã kiềm không được kéo tuột xuống hết, đằng sau Chân thị lộ ra cả ngoài. Tuy không phải lần đầu tiên gặp thân thể phụ nữ, nhưng đời này Lâm Quý chưa từng kích động như vây giờ, dục vọng xen lẫn cảm giác tội lỗi sâu đậm và một chút sợ hãi, gã kiềm không được nhích lại gần hơn.

Chân thị lại nhỏ giọng hỏi Lâm Quý một câu:

- Thúc thúc đã tìm ra cây kim chưa?

Sau đó ả vểnh đằng sau lên, ai dè đụng vào mũi Lâm Quý, hơn nữa là cái mũi nhỏ đụng vào cái mũi to. Chân thị và Lâm Quý cùng kinh kêu.

- Còn chưa…có lẽ giấu bên trong.

Đôi tay Lâm Quý ấn xuống tách ra hai bên, đem mọi thứ của Chân thị bày ra trước mắt mình. Kim không tìm được cây nào nhưng lông thì có vài cọng.

Chân thị rất là rụt rè lại hỏi Lâm Chấn:

- Tìm thấy rồi chưa?

Lâm Quý nhìn mọi thứ trước mắt, miệng đột nhiên thốt ra một câu:

- Có lẽ…rớt vào trong động nước.

- Phải không?

Chân thị uốn éo thân thể, sau đó nhỏ giọng bảo:

- Thế, thúc thúc tìm cái móc vớt nó lên đi?

- Móc…

Lâm Quý giật mình, rốt cuộc hiểu ra:

- Ha ha, trên người ta có một cây móc, tẩu tẩu muốn ta dùng nó vớt lên không?

- Ừ…a…

Chân thị yêu kiều ngâm khẽ, không đáp lại Lâm Quý mà càng vểnh lên cao hơn, dường như rất mong chờ.

- Móc đâu…móc đâu…móc tới rồi!

Lâm Quý sốt ruột cởi đồ mình ra, đột nhiên nhào lên lưng ả, muốn củi khô lập tức dúi vào lửa cháy. Nhưng ai ngờ đụng tới rồi, đâm đâm chọt chọt nhưng làm sao cũng không vào được, giống như đụng vào cấm chế vậy.

- A…thúc thúc đừng…đùa nữa…

Hiển nhiên Chân thị chịu không nổi, đều tới lúc này rồi Lâm Quý vẫn giậm chân tại chỗ, thật là khiến người sốt ruột chết mất.

- Ta…

Lâm Quý lại dùng sức nhưng vẫn không thể tiến tới, rốt cuộc hiểu ra tại vì sao.

‘Đường công tử, xin giơ cao đánh khẽ cho.’ Lâm Quý cầu xin Đường Tiêu. Gã đang nóng muốn chết, kết quả Đường Tiêu đem gã thành khung thành trong đội túc cầu, tới cổng rồi mà cứ bắn lên trời.

‘Ha ha ha…’ Đường Tiêu chơi đủ rồi, rốt cuộc buông tha Lâm Quý.

*Xích* một tiếng, củi khô một bước đâm vào lửa cháy, bành bạch bốc cháy lên.

- A…ô…

Chân thị đã không nói ra lời. Mấy ngày nay chỉ có trong mộng mới xuất hiện tình cảnh rốt cuộc xảy ra trong hiện thực.

Lâm Quý vui sướng gầm lên:

- Đâm! Đâm chết ngươi!

‘AV này xem không tệ, có cảm ứng thân thể mà còn không cần tiêu hao khí lực tinh nguyên của mình.’ Đường Tiêu rất là thoải mái nhắm mắt lại, tự nói với mình.

- AV là cái gì?

Công chúa Dực Thai lặng lẽ lẻn vào phòng Đường Tiêu kiềm không được hỏi một câu.

- AV chính là…ha ha…ta với cô…

Đường Tiêu như sói đói nhào hướng công chúa Dực Thai.

Một cô gái đẹp trêu chọc người đàn ông đang xem AV, chắc chắn không có kết quả tốt.

- Cứu mạng!!!

Công chúa Dực Thai hét to trốn ra khỏi phòng Đường Tiêu.

- Giả dối!

Đường Tiêu nhìn bóng lưng công chúa Dực Thai khuất xa, hừ lạnh một tiếng, ngồi trở lại ghế.

Lâm Chấn sai Chân thị đưa thư cho Lâm Quý đích thực là có việc rất quan trọng. Trong thư có nhiều giấy, có chữ có tranh có địa đồ. Chủ yếu là nói gần Hoa Liên thành, trên Đột Trụ Sơn có tộc quần dương yêu ngàn năm, vô tình tìm được con Gia Hồ thứ hai trên Áo Bỉ Đảo!

Áo Bỉ Lão Ma chín phân thân ẩn thân Gia Hồ, bất cứ người nào hoặc yêu thú được đến, tu luyện mười mấy năm thì sẽ nhanh chóng trở nên cường đại như Bách Thảo vương. Cho nên chín con Gia Hồ này được võ giả trên Áo Bỉ Đảo coi là thần khí tu võ.

Phong mật thư của Lâm Chấn nói ngày mai hoặc hôm sau nữa y sẽ từ Thai kinh thành nhích người tới Hoa Liên thành, vào Đột Trụ Sơn, nhân lúc dương yêu chưa hoàn toàn tế luyện con Gia Hồ này thì cướp đoạt. Một khi Lâm Chấn đỉnh địa nguyên có được con Gia Hồ kia, rất có thể sẽ tăng mạnh thực lực, một bước đột phá trói buộc của địa nguyên, tu thành thiên nguyên chân thân!

Trong thư của Lâm Chấn còn vẽ một bức tranh dương yêu thiếu nữ mỉm cười có được Gia Hồ. Đường Tiêu nhìn thấy bức tranh kia thì nghẹn họng.

- Đây chẳng phải là Noãn Dương Dương sao?

Đám công chúa Dực Thai, Chu Kiền ở một bên xem thư hỏi lại Đường Tiêu.

- Noãn Dương Dương? Ngươi biết cô ta?

- Các người không biết Noãn Dương Dương? A…không đúng…cái này…

Đường Tiêu vỗ trán mình, Noãn Dương Dương, Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang là chuyện đời trước mà? Bình thường Sa Lạp hay xem phim hoạt hình cho nên Đường Tiêu mới thấy chúng rất quen mắt, giờ thấy bức tranh kia thì suýt nhìn lầm.

Mọi người lại hỏi Đường Tiêu:

- Cái gì không đúng?

- Không có gì không đúng, chúng ta trước đi tìm Noãn Dương Dương đi, tranh thủ cướp Gia Hồ trước Lâm Chấn.

Đường Tiêu không giải thích, đơn giản đem thiếu nữ dương yêu đặt tên thành Noãn Dương Dương.

Trong thư Lâm Chấn còn kêu Lâm Quý đi trước Đột Trụ Sơn dò đường, dựng doanh trại. sau khi y từ Thai kinh thành lại Hoa Liên thành sẽ trực tiếp lên doanh Đột Trụ Sơn. Đáng tiếc mật thư vào tay Đường Tiêu, cho nên hành động của Lâm Chấn tương đương với báo tin trước cho hắn. Đường Tiêu không đợi trời sáng, xem xong mật thư, kêu Lâm Quý gửi lại phong thư nhà cho Lâm Chấn, ngay đêm đó chỉnh lý các vật cần thiết, mang theo đám thân binh lên đường tới Đột Trụ Sơn.

Đường Tiêu âm hiểm kêu Lâm Quý lừa Lâm Diệu đi ra, nói là dẫn cô bé đi du sơn ngoạn thủy vài ngày.

Từ khi Chân thị và Lâm Quý có một chân rồi, đương nhiên càng tin cậy gã, để gã mang Lâm Diệu đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.