Đương nhiên, cho dù không đi ra ngoài lừa gạt, lần đầu nhập vào nơi đóng quân ở Phượng Lâm trấn hơn hai ngàn lượng bạc tất nhiên phải có hồi báo. Hơn một ngàn người này sau khi được huấn luyện, tất cả đều trở thành tay chân của Đường Tiêu. Đi ra ngoài tiêu diệt một số kẻ phản bội thì cũng có thể tùy tiện kiếm trở về trên vạn lượng bạc. Hai ngàn lượng bạc này càng chẳng đáng là cái gì.
- Lưu đô thống khi quay trở lại kinh thành có mang theo ba mươi thân binh nay đâu rồi?
Rốt cuộc một gã Thiên Phu Trưởng nhịn không được, cất tiếng hỏi.
- Khi chúng ta đến Tuyết Sơn Sơn Mạch, bị sơn tặc phục kích. Bọn họ đều chết hết cả. Việc này ta đã bẩm báo Bộ Binh.
Lưu Đình làm ra vẻ thống khổ nói.
Sau khi hội ý xong, mọi người đều ra về. Chết một vài chục người trong quân đội cũng chẳng đáng là cái gì. Đặc biệt là quan tướng cao cấp chết rồi thì có người khác nhảy vào thay vị trí. Thậm chí có người còn để ý mừng thầm.
Ngày hôm sau, Hồng Tu bị Hồ Nhuận dùng lời lẽ mật ngọt dụ trở về từ Hoa Liên thành. Tiểu tử này ỷ mình có bối cảnh sau lưng nên cũng không đem Lưu Đình để vào mắt. Kết quả chọc giận đến Đường Tiêu. Dưới sự khống chế của Đường Tiêu, Lưu Đình chỉ huy một đám người đem y đánh cho một trận, ngảy cả một đám cận vệ của Hồng Tu cũng bị đánh.
Lưu Đình đột nhiên trở mặt, khiến cho các tướng quân cũng hơn một ngàn binh sĩ trăm mối vẫn không có cách giải. Tuy là ăn gậy rất đau, nhưng cách làm của Lưu Đình lại không trái với quân kỷ. Trải qua một phen chỉnh đốn, từ nay về sau, không còn người nào dám lơ là như lúc trước.
Anh trai của tên giáo úy Hồng Tu chính là Hồng Khang, thủ hạ của Đại thống lĩnh tạm thời của Hoa Liên thành Lâm Quý, được xem như dòng chính của Lâm Quý. Hồng Tu tối hôm qua bởi vì nhậu nhẹt phóng túng với Hồng Khang ở Hoa Liên thành, nửa đêm cũng không về nổi nơi đóng quân Phượng Lâm trấn. Lúc này bị Lưu Đình hành hung liền ghi hận trong lòng, vụng trộm sai người đến Hoa Liên thành, báo cho anh trai Hồng Khang biết Lưu Đình đã đánh y.
Đường Tiêu dùng Luyện Yêu Đại Thủ Ấn bắt người vào trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ. Giống như Lưu Đình, Chung Lam, Đường Tiêu có thể dùng thần trí của hắn để ngăn chặn bản thể cùng thần hồn của bọn họ, hoàn toàn có thể do thám được tư tưởng của bọn họ, đồng thời khống chế được hành động. Nhưng Đường Tiêu cũng phát hiện một điều, nếu như để Chung Lam và Lưu Đình vượt quá khoảng cách nhất định đối với hắn, thì lực khống chế của hắn với bọn họ cũng sẽ yếu đi. Hơn nữa, việc tiêu hao năng lượng cũng sẽ gia tăng gấp bội nếu khống chế từ xa.
Cho nên, Đường Tiêu muốn khống chế Chung Lam từ xa, để Chung Lam quay trở lại Từ Vân Tông ở Hoa Liên thành để lừa gạt. Còn nhất định phải lưu Lưu Đình ở lại nơi đóng quân Phượng Lâm trấn, an bài thỏa đáng sự việc rồi sau mới có thể tiến hành. Nếu không thì hắn không thể hai đầu chiếu cố, khống chế không được bọn họ. Lại để cho bọn họ chạy trốn hoặc tự sát, người tổn thất chính là Đường Tiêu.
Sau khi đến nơi đóng quân ở Phượng Lâm trấn, vì ngăn ngừa phiền toái không cần thiết, Đường Tiêu một mực đem Chung Lam nhét vào trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ, không thả ra ngoài. Chung Lam bị nhốt trong thạch thất chữ “người” trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ, các phương pháp trốn chạy đều thử qua nhưng thất bại. Bất đắc dĩ phải như lúc trước, một lòng luyện võ, về sau tái tìm cơ hội thoát khỏi Đường Tiêu.
Nơi đóng quân Phượng Lâm trấn bình thường không có tiến hành quá trình huấn luyện chính quy. Bị Đường Tiêu nghiêm khắc huấn luyện, sau hai canh giờ, hơn một ngàn binh sĩ tất cả đều nằm dài trong giáo trường, nói cái gì cũng không chịu đứng lên.
Đường Tiêu thấy thế cũng không do dự, lại để cho Hồ Nhuận cùng một số thủ hạ dùng gậy đánh loạn xạ, không lưu tình. Nghe được tiếng kêu thảm thiết, hơn nữa không biết đám gậy đó có rơi trên đầu mình hay không, không bao lâu sau, hơn một ngàn binh lính đang nằm rạp dưới đất tất cả đều bò dậy.
Giữa trưa, mùi canh thịt bốc lên từ đằng xa. Đám binh sĩ huấn luyện sau hai canh giờ mệt đến kiệt sức, nghe được mùi thịt thơm thì tinh thần phấn chấn trở lại. Thức ăn được cải thiện, đối với đại bộ phận binh sĩ mà nói thì rất có sức hấp dẫn. Nếu như có thể có được bữa ăn đều như vậy, bọn họ cũng không quan tâm huấn luyện cực nhọc như thế nào.
Ngày thứ ba, tại giáo trường Phượng Lâm trấn tiếp tục huấn luyện với cường độ cao. Hôm nay, luyện tập chính của buổi huấn luyện chính là học cách chiến đấu. Diễn luyện trận hình chủ yếu là huấn luyện chiến thuật vây giết khi mọi người hợp kích, cần rất nhiều người cùng một chỗ phối hợp thành thạo mới có thể phát huy ra uy lực. Các binh sĩ chỉ có thuần thục nắm giữ các loại trận hình, khi hai bên chiến đấu với nhau mới có thể phát huy uy lực chân chính của trận hình. Khi đối mặt với võ đạo cường giả thì mới có thể rất nhanh ngưng tụ ra sức chiến đấu.
- Hãy nhìn vào lá cờ của ta, nghe ta hiệu lệnh huấn luyện trận hình. Nếu còn phạm sai lầm thì quân côn sẽ hầu hạ ngay.
Căn cứ vào phương pháp diễn luyện theo biểu hiện của cây kích, những binh sĩ trong giáo trường rất nhanh mà kết thành trận hình, theo lệnh kỳ thống nhất điều hành. Trên giáo trường khói bụi cuồn cuộn. Dĩ nhiên là đã có chút khí thế chiến đấu.
Ngay khi các binh sĩ đang huấn luyện khí thế ngất trời trên giáo trường, Trưởng trấn Phượng Lâm trấn cùng với Đô úy Hồng Khang tới tìm Lưu Đình. Hồng Tu từ xa nhìn thấy Hồng Khang tới, bụm lấy bờ mông, nước mắt nước mũi vọt tới trước mặt Hồng Khang:
- Huynh trưởng, anh phải giành lại công đạo cho em.
Sau khi kiểm tra một chút thương thế của Hồng Tu, Hồng Khang liền giận dữ, mang theo một đám thân binh, hùng hổ vọt đến trước mặt Lưu Đình:
- Lưu đô úy đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ nhân chứ? Ngươi đây là có ý gì?
- Ta trách phạt thuộc hạ, ngươi có ý kiến gì à?
Đường Tiêu điều khiển Lưu Đình, lạnh lùng nhìn Hồng Khang.
Hiện tại, Lưu Đình giống như tay sai của Đường Tiêu. Hơn nữa còn là một tay sai rất nghe lời. Về phần thù hận hay bằng hữu trước kia của Lưu Đình, Đường Tiêu bây giờ không quan tâm. Hồng Khang công nhiên tìm tới Lưu Đình, Đường Tiêu còn muốn hỏi tên Hồng Khang này đánh chó có nhìn mặt chủ hay không đây.
Hồng Khang thấy Lưu Đình nói như vậy, nghẹn cả buổi mới mở miệng được:
- Hồng Tu là Giáo úy của Đại Minh triều, cũng coi như trụ cột quốc gia. Ngươi nói đánh là đánh. Ta thấy ngươi đang lạm dụng hình pháp, trái với quân lệnh.
- Hồng Tu cãi quân lệnh, trước đó không báo cáo lại tự tiện ra ngoài. Bản đô thống đã bảo Hồ Nhuận gọi y trở về. Từ Hoa Liên thành về đến đây chỉ mất nửa canh giờ mà y đi đến hai canh giờ. Như thế là công nhiên cãi lại quân kỷ. Xin hỏi Hồng Đô úy ta có nên phạt hắn hay không?
Lưu Đình lập tức bác bỏ lời nói của Hồng Khang.