[Dịch]Sát Thủ Cho Mỹ Nữ Thuê Phòng

Chương 9 : Chủ nhà trọ đánh người




Ngày hôm sau, Triệu Thiết Trụ ngủ nướng một mạch đến tận giữa trưa, rửa mặt xong xuôi hắn liền đi xuống dưới lầu tính ăn chút gì đó, kết quả là đã thấy Tào Tử Di lo liệu xong xuôi đồ ăn đang đợi mình, trong lòng không khỏi cảm động mất một lúc, trên đời này ngoại trừ bà nội hắn ra thì rốt cục hắn cũng đã được ăn cơm của người phụ nữ thứ hai nấu cho rồi.

- Anh đi rửa tay đi, rồi chuẩn bị ăn cơm.

Tào Tử Di cười bảo hắn.

- Hay lắm ~

Triệu Thiết Trụ nhoáng cái đã rửa tay sạch sẽ đâu vào đó rồi ngồi xuống cạnh bàn ăn.

- Nhạn Ny khi nào thì về vậy anh?

Tào Tử Di xới cơm đưa cho Triệu Thiết Trụ rồi hỏi.

- Ai mà biết được, cô ta vốn là công bộc của nhân dân, phải tăng ca thêm giờ cho dân chứ!

Triệu Thiết Trụ vừa đón lấy bát cơm và lấy và để vừa đáp vội.

- Ha ha, sao anh lại trêu chọc người ta như vậy.

Tào Tử Di cũng tự ngồi xuống cạnh bàn ăn khúc khích nói.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có tiếng lao xao, chỉ thấy Tô Nhạn Ny mở cửa tiến vào, sau cô không ngờ lại là một người con trai.

- Tôi nói anh nghe này Lý Tử Kỳ, mắc mớ gì anh phải đưa tôi về tận cửa thế này, anh mau về đi!

Tô Nhạn Ny có vẻ mất kiên nhẫn, cô nàng tỏ ra thô lỗ với người con trai kia.

- Ôi, Nhạn Ny à, em cũng không phải không biết tấm lòng của anh mà, hà tất em phải lạnh lùng như vậy.

Lý Tử Kỳ có vể ảo não than thở.

- Đừng có gọi tôi ra chiều thân thiết như thế, chúng ta chỉ có quan hệ đồng nghiệp bình thường mà thôi, bây giờ tôi đã về đến nhà và muốn ăn cơm, lý nào anh lại bắt tôi mời ăn một bữa?

Tô Nhạn Ny nói xong, cũng không thèm để ý tới phản ứng của Lý Tử Kỳ, cố nàng vứt cái túi trong tay đánh xịch xuống cái ghế bên cạnh, thấy Triệu Thiết Trụ và Tào Tử Di đang ăn cơm trong bếp liền đi vào. Anh chàng Lý Tử Kỳ kia không ngờ cũng đi theo vào luôn.

- Thử hỏi cái người này có phiền phức không chứ, tôi về đến nhà rồi mà anh vẫn còn đi theo? Anh rảnh như vậy sao không đi bám sát tội phạm đi!

Tô Nhạn Ny thấy anh chàng này không ngờ lại chẳng biết xấu hổ mà theo vào như vậy liền tức giận xoay người định đẩy Lý Tử Kỳ ra. Lý Tử Kỳ dường như không quan tâm đến sự có mặt của Triệu Thiết Trụ và Tào Tử Di, một tay bắt lấy bàn tay của Tô Nhạn Ny, bảo:

- Nhạn Ny à, chúng ta có chuyện gì cứ từ từ rồi nói có được không?

Tô Nhạn Ny bị Lý Tử Kỳ nắm lấy tay, nhất thời giận dữ, định đưa tay rút về nhưng Lý Tử Kỳ không ngờ lại nắm quá chặt khiến cô giãy giụa mãi không ra.

- Này, anh kia con cái nhà ai vậy, sao lại tự tiện xông vào nhà dân như thế?

Triệu Thiết Trụ đứng dậy, một tay cầm bát cơm, một tay nắm lấy tay Lý Tử Kỳ nói:

- Khách trọ của tôi mà anh cũng dám quấy rầy sao?

Lý Tử Kỳ chỉ cảm thấy dường như bị gọng kìm kẹp chặt, một sức mạnh cực lớn gần như muốn nghiền nát xương cốt, y vội buông cánh tay đang giữ Tô Nhạn Ny ra rồi sau đó nhìn chằm chằm Triệu Thiết Trụ lớn tiếng:

- Cậu này dám đánh cảnh sát à!

- Đánh con bà nhà mày!

Triệu Thiết Trụ ra tay rất nhanh, một tay nắm lấy cổ Lý Tử Kỳ, không ngờ đã nhấc bổng người y lên, Lý Tử Kỳ ra sức lấy tay phản kháng hòng vùng vẫy ra khỏi cái nắm tay của Triệu Thiết Trụ, chỉ có điều bàn tay họ Triệu như hai gọng kìm sắt không mảy may rúng động, Triệu Thiết Trụ chậm rãi đi ra cửa, nói:

- Là chủ nhà là phải có nghĩa vụ bảo vệ khách thuê trọ của mình không bị người khác quấy rầy và xâm phạm. Chú em mà dám vào đây thêm một lần nữa, chủ nhà tôi cũng không ngại đánh gãy ba cái chân của chú đâu.”

Rồi sau đó dùng lực ném Lý Tử Kỳ ra ngoài cửa, Lý Tử Kỳ bay ra ngoài đến vài mét, y ngã chỏng vó trên mặt đất, tiếp đó Triệu Thiết Trụ đóng cửa lại cái rầm.

- Cảm ơn.

Tô Nhạn Ny hạ giọng nói, có thể nhìn ra được cảm xúc của cô cũng không được tốt lắm.

- Không có gì, cô đã thuê phòng chỗ tôi thì là người của tôi rồi, bảo vệ cô là việc nên làm.

Triệu Thiết Trụ hào sảng đáp.

- Ai là người của anh, từ khi nào tôi thành người của anh vậy.

Tô Nhạn Ny xiết chặt hai nắm đấm rít lên.

- Tôi có nói thế bao giờ? Tôi chỉ bảo cô là khách trọ của tôi thôi, chẳng lẽ cô ngày đêm vẫn hằng tương tư muốn làm người của tôi sao? Ái chà, yêu cầu của tôi với bạn gái là rất cao đó, phải dịu dàng hiền thục, cũng gần gần giống Tử Di nhà ta là được.

Triệu Thiết Trụ buông lời trêu chọc.

- Anh! ! !

- Được rồi được rồi, cả hai đều lớn hết rồi, thế mà cứ như hai đứa con nít ấy.

Tào Tử Di nhìn hai người này đấu võ mồm mãi thì vội khuyên:

- Ăn cơm đi, không đồ ăn đều nguội hết cả rồi kìa.

Tô Nhạn Ny trừng mắt nhìn Triệu Thiết Trụ liếc xéo một cái, cũng không nói gì nữa mà ngồi xuống lẳng lặng ăn cơm.

Bữa cơn vẫn chưa đâu vào đâu thì lại có tiếng gõ cửa vang lên.

- Mau mở cửa, mau mở cửa.

Ngoài cửa có tiếng ai đó kêu lên.

- Ai đâu mà kêu lắm vậy, không định cho người ta ăn cơm à.

Triệu Thiết Trụ bỏ bát đũa xuống đứng dậy ra mở cửa.

Chỉ thấy mấy cảnh sát ào ào đi vào, đi theo phía sau chính là Lý Tử Kỳ mặt lạnh như tiền.

- Quả nhiên đã trở lại.

Tô Nhạn Ny cả kinh trong lòng, cha của Lý Tử Kỳ là Lý Cương mà Lý Cương lại là Cục trưởng cục Công an, Lý Tử Kỳ dựa vào quan hệ đó mà vào được cục Công an, nhân phẩm của tên Lý Tử Kỳ này không được tốt lắm, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, ỷ vào thế có một ông bố làm to, ở FJ thuộc hàng nhân vật “cậu ấm”, lúc cô vừa mới vào Cục Cảnh Sát, tên Lý Tử Kỳ này liền nói ngoa là trong một tháng sẽ cưa đổ cô, khiến cô hoàn toàn không có ấn tượng tốt đẹp gì về hắn, nhưng vì nể nang thân phận của bố hắn mà không thể không nhân nhượng, nhẫn nại, chỉ có điều lần này hắn đuổi tới tận nhà làm cô tức giận đến không chịu nổi. Tuy rằng thấy Triệu Thiết Trụ ném hắn ra ngoài cửa đã giúp cô hả giận phần nào nhưng thấy Lý Tử Kỳ trừng mắt đáp lại thì biết với tính cách của hắn tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ. Ngờ đâu mới chẳng bao lâu, Lý Tử Kỳ đã dẫn theo đám người kia đến.

- Trói lại, giải đi.

Lý Tử Kỳ chỉ chỉ Triệu Thiết Trụ rồi hạ lệnh cho đám cảnh sát xung quanh.

Mấy viên cảnh sát xung quanh được Lý Tử Kỳ chỉ điểm thì lôi còng tay ra đến trước mặt Triệu Thiết Trụ tuyên bố:

- Anh Triệu Thiết Trụ, chúng tôi nghi ngờ anh có dính líu đến vụ án giết người gần đây ở Tây Hồ, hy vọng anh có thể về đồn giúp chúng tôi tiến hành điều tra.

- Này, Nhân Tử, sao các cậu lại bắt người bừa bãi như vậy?

Tô Nhạn Ny vội bật dậy kêu lên, một người thoạt nhìn rất gầy yếu trong đám cảnh sát nhìn nhìn Tô Nhạn Ny nói:

- Đây là nhiệm vụ trên cục yêu cầu, tiểu Tô cô không thể quản được.

Triệu Thiết Trụ nhìn nhìn đám cảnh sát xung quanh, bất đắc dĩ nhún vai, nói:

- Xem ra các anh đã quyết tâm đổ bùn lên đầu tôi, được rồi. Hy vọng đến lúc đó các anh đừng có hối hận.

Một viên cảnh sát đứng cạnh còng tay Triệu Thiết Trụ lại rồi áp giải bước nhanh ra xe cảnh sát rời khỏi tiểu khu Tây Hồ.

Tô Nhạn Ny nhìn Lý Tử Kỳ đứng trước mặt cô mà lòng giận không thể làm gì, vì cô chỉ là thủ hạ làm việc cho bố nhà người ta nên không thể nào đắc tội với tên công tử bột này được. Cảm giác uất nghẹn khiến Tô Nhạn Ny chỉ thiếu nước phát cuồng.

- Nhạn Ny, chuyện của chúng ta em cứ suy xét cho thật kỹ nhé!

Lý Tử Kỳ buông một câu rồi ngồi lên chiếc BMW X6 của cảnh sát rồi nghênh ngang rời đi.

- Đáng ghét!

Tô Nhạn Ny phẫn nộ tháo huy hiệu cảnh sát trên người vứt xuống đất nện lấy nện để.

- Đừng nóng giận, tôi tin là Thiết Trụ sẽ không việc gì đâu.

Tào Tử Di tiến ra sau lưng Tô Nhạn Ny nhè nhẹ vỗ vai an ủi. Ánh mắt bình tĩnh nhìn theo hướng đám xe cảnh sát biến mất, không biết vì sao nhưng nàng vẫn một mực khẳng định Triệu Thiết Trụ sẽ nhanh chóng trở về nhà.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.