[Dịch]Sát Thủ Cho Mỹ Nữ Thuê Phòng

Chương 51 : Muốn làm lớn?




- Linh Nhi đồng học, thật khéo quá!

Âu Dương Hạo cười nói với Lý Linh Nhi, sau đó gật gật đầu nói với mọi người xung quanh:

- Tôi là Âu Dương Hạo, chào mọi người!

Biểu hiện vô cùng lịch sự.

- Tên mặt trắng này thật đúng là biết cách nhã nhặn kiểu cầm thú mà!

Phạm Kiến nói thầm vào tai Triệu Thiết Trụ.

- Đúng vậy! Bây giờ hiếm còn ai biểu hiện bản chất thật của mình nữa. Ngay cả tôi cho tới bây giờ cũng đều phải che giấu nhân phẩm, tướng mạo cùng khí chất hoàn mỹ của mình nữa là. Ai, thật bất đắc dĩ mà.

Triệu Thiết Trụ lắc lắc đầu.

- Vâng, đúng là khéo quá! Chúng tôi ngồi ở đâu các anh cũng có mặt.

Lý Linh Nhi mặt không đổi sắc nói, sau đó lại kêu lên với Chu Thiệu:

- Chu Thiệu, vừa rồi cậu định nói ai, dường như mình mơ hồ nghe được một chữ “Lưu” nha

- Vừa rồi mình cũng nghe thấy một chữ “Lưu”. Ha ha…Trong chúng ta ai họ Lưu nhỉ?

Phạm Kiến cười cười nhìn quanh bốn phía một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Lưu Dĩnh.

- Nhìn cái gì vậy? Cậu ta đâu có nói “Lưu”, tôi cũng không nghe thấy.

Lưu Dĩnh cuống quít nói. Bộ dáng Chu Thiệu muốn nói lại thôi, mọi người chung quanh lại ồn ào một trận.

Âu Dương Hạo cười ngồi xuống bên cạnh Lý Linh Nhi nói:

- Mọi người chơi cái gì vậy? Có thể cho tôi chơi với không.

- Anh này, tôi đã đồng ý cho anh ngồi xuống chưa?

Triệu Thiết Trụ ẩn ý nói.

Ánh mắt Âu Dương Hạo nháy mắt biến đổi, sau đó trở lại bình tĩnh, cười nói:

- Nơi này dường như không phải của nhà cậu, tuy cậu là bạn trai của Linh Nhi, nhưng cậu cũng không có quyền ngăn cản tôi thích Linh Nhi.

Biểu hiện của Âu Dương Hạo khiến mấy nữ sinh xung quanh âm thầm gật đầu. Người này da mặt khá dày, lại hào hoa phong nhã, tất nhiên là bạch mã vương tử trong lòng rất nhiều nữ sinh. Lý Linh Nhi cũng không muốn gặp người này, đứng lên đi đến bên cạnh Triệu Thiết Trụ. Phạm Kiến ngồi dịch sang một bên, Lý Linh Nhi cười cười ngồi xuống, kéo tay Triệu Thiết Trụ dựa vào hắn nói:

- Âu Dương học trưởng, anh không có cơ hội đâu, tôi chỉ thích Thiết Trụ.

Âu Dương Hạo lộ ra vẻ mặt bi thương, nói:

- Không sao! Em có quyền cự tuyệt anh, anh cũng có quyền thích em. Dù thế nào anh cũng không từ bỏ đâu. Chúng ta hiện tại tuy rằng không thể trở thành tình nhân, nhưng có thể làm bạn bè bình thường được mà.

- Thật ngại quá! Tôi cũng không muốn làm bạn với anh.

Lý Linh Nhi cơ hồ không cho Âu Dương Hạo chút mặt mũi nào. Sắc mặt vài người bên cạnh Âu Dương Hạo trở nên bất thiện. Triệu Thiết Trụ khinh thường cười cười. Mấy tên nhãi nhép này, đừng nói sắc mặt khó coi, ngay cả mấy nhóc khóc lóc trước ca ca, ca cũng không thấy phiền tý nào đâu.

Sắc mặt Âu Dương Hạo cũng thay đổi. Lý Linh Nhi ngay cả một chút mặt mũi cũng không cấp cho hắn. Điều này làm hắn bẽ bàng trước mặt đám anh em. Hắn âm thầm cho tay vào trong túi quần, ấn điện thoại di động theo trình tự trong trí nhớ.

Âu Dương Hạo chờ ở bên ngoài quán bar. Đám đàn em nhận được điện thoại của hắn, cầm theo các loại côn bổng lao vào trong quán, lập tức đi tới trước lô ghế của Triệu Thiết Trụ.

- Triệu Thiết Trụ, mày còn nhận ra tao không?

Tiểu đệ giáp với sắc mặt bi phẫn chỉ tay vào Triệu Thiết Trụ.

Triệu Thiết Trụ căn bản không thèm để ý tới hắn, một mực quan sát nhóm người trước mắt này.

- Mày làm bụng em gái tao to lên, rồi vô tâm vỗ mông chạy trốn. Tao tìm mày baao lâu rồi. Hôm nay tao muốn thay em gái báo thù.

Tiểu đệ giáp tỏ ra như thể bụng của hắn bị người ta làm lớn lên vậy, rống la tha thiết.

- Các anh em, tôi là Âu Dương Hạo, đây đều là bạn bè của tôi, mọi người hãy nể tình một chút được không.

Đến lúc, Âu Dương Hạo đứng lên khuyên nhủ.

- Thì ra anh là Âu Dương Hạo. Được! Hôm nay nể mặt anh, những người khác tôi mặc kệ, nhưng Triệu Thiết Trụ này tôi phải mang đi.

Tên tiểu đệ giáp phối hợp cùng Âu Dương Hạo diễn kịch. Biểu tình của hai người tự nhiên, động tác lão luyện, ngôn ngữ lưu loát. Hành động này có thể nói là chuyên nghiệp, trao giải Oscar cho bọn hắn chưa chắn đã đủ. Người không biết thực sự còn tưởng rằng Triệu Thiết Trụ đúng là tên bội bạc tình nghĩa, Âu Dương Hạo bất kể hiềm khích trước đây ra mặt giúp hắn.

Âu Dương Hạo vừa nói vừa cảm thấy đắc ý. Mưu kế này của ca đúng là tốt. Một đằng, bôi xấu danh dự của Triệu Thiết Trụ, một đằng chiếm được cảm tình của những người xung quanh. Đến lúc đó, chờ tới khi ngươi bị đánh, ta lại ra mặt. Như vậy Lý Linh Nhi còn không dập đầu cầu xin ta ôm ấp hay sao? Ha ha ha…

Bộ dáng của Triệu Thiết Trụ như đang xem kịch hí do hai tên hề diễn vậy, Phạm Kiến lại chỉ lo uống rượu, không thèm nhìn lướt qua hai tên này một lần. Lynda lại khẽ nhíu mày, thầm nghĩ Triệu Thiết Trụ này thật đúng là cầm thú mà, dám làm cho con gái nhà người ta chưng bụng. Những người xung quanh đều nhìn Triệu Thiết Trụ bằng ánh mắt khinh bỉ.

- Em gái mày tên là gì?

Triệu Thiết Trụ mở miệng hỏi.

- Mày ngay cả tên em gái tao cũng không nhớ được! Mày rốt cuộc đã gây họa cho bao nhiêu cô gái rồi? Các anh em, đánh chết dâm ma này đi.

Triệu Thiết Trụ rất bất đắc dĩ. Đầu năm nay, người có đầu óc thật sự quá ít. Một chuyện cỏn con như vậy cũng nhìn không ra, thật sự là phí phạm bao nhiêu năm đèn sách mà.

Đúng lúc này, một giọng nói hùng hậu vang lên từ phía sau:

- Ai dám gây sự trong quán bar của tao?

Một nhóm hơn hai mươi người gạt khách ra thành lối nhỏ, đi tới trước bàn Triệu Thiết Trụ.

Âu Dương Hạo nhíu mày. Thiết Thủ cùng Liên Định Sơn liên hợp một chỗ từ khi nào vậy? Nhìn bộ dáng dường như rất thân thiết, lẽ nào hai người bọn họ có gian tình?

- Âu Dương Hạo, người của cậu sao lại đến khu vực của tôi nháo sự? Có phải khinh thường bang Thiết Thủ của tôi hay không?

Thiết Thủ kêu lên.

- Cái gì người của tôi? Tôi thực sự không quen biết bọn họ. Nhưng mà anh, từ khi nào “Dạ Ngọ U Linh” lại trở thành đồ của bang Thiết Thủ vậy? Anh coi Liên đại ca như không tồn tại sao?

Âu Dương Hạo ý đồ ném lửa qua người Liên Định Sơn, nhưng Liên Định Sơn lại nói:

- Bang Triều Châu tôi sớm đã gia nhập vào bang Thiết Thủ rồi. Âu Dương Hạo, những người này tôi đều đã gặp qua, tên kia không phải là thủ hạ Hầu Tử của cậu sao?

Liên Định Sơn chỉ chỉ tên tiểu đệ giáp kia.

Sắc mặt Âu Dương Hạo vô cùng khó coi, xoay người bước đi. Tên đàn em gọi là Hầu Tử kia hết nhìn Âu Dương Hạo lại nhìn sang Thiết Thủ, có vẻ không biết làm sao.

- Thế nào? Còn muốn chúng tao tiếp đón mày à?

Thiết Thủ nhe răng cười, bẻ bẻ các đốt ngón tay, đi về phía Hầu Tử.

- Không không không… Không cần, em đi ngay…Em đi ngay đậy ạ.

Hầu Tử cười nịnh nọt.

- Không phải tao làm bụng em gái của mày to lên a? Đưa em gái mày tới đây gặp tao xem nào..

Triệu Thiết Trụ lên tiếng.

- Không có… Không có! Là tôi nhận nhầm người… Nhận nhầm người!

Hầu Tử vừa nói vừa lui, sau khi lui ba bốn thước liền xoay người bỏ chạy.

Thiết Thủ cười nói với đám người Triệu Thiết Trụ:

- Mọi người chơi vui vẻ đi. Hôm nay đã khiến mọi người kinh sợ, chi phí của tối hôm nay đều tính cho tôi. Lần sau thường xuyên đến quán bar của chúng tôi chơi nhé.

Thiết Thủ nói xong mang theo người của mình rời đi.

- Oa, đây là lão đại hắc bang đó.

Một nữ sinh thấp giọng kêu lên.

- Cậu xem cánh tay hắn kìa, to thật đấy, mình đoán tất cả chúng ta cộng lại cũng đánh không lại hắn đâu.

- Âu Dương Hạo đúng là kém cỏi, không ngờ lại cho người đến bêu xấu Thiết Trụ, đúng là nhìn lầm người.

Mọi người xôn xao bàn luận, Triệu Thiết Trụ cũng không nói gì. Lynda có chút ngượng ngùng nói:

- Thiết Trụ đồng học, vừa rồi thiếu chút nữa đã hiểu lầm cậu.

- Không có gì. Dù sao tôi trong sạch như vậy, cho tới giờ đều không thẹn với lương tâm.

- Cắt!

- Chu Thiệu, vừa rồi cậu nói là Lưu Dĩnh, đúng vậy không?

Triệu Thiết Trụ nói với Chu Thiệu ở bên cạnh.

Chu Thiệu hơi hơi gật đầu, mọi người lại được một trận ầm ĩ.

Lúc ra khỏi quán bar, đã là nửa đêm. Bọn Phạm Kiến trở lại trường học, Triệu Thiết Trụ đưa Lý Linh Nhi về biệt thự.

Trên đường, Triệu Thiết Trụ nhận được điện thoại của Thiết Thủ. Triệu Thiết Trụ phân phó nói:

- Trước tiên cứ dần dần tiêu hóa sản nghiệp của Liên Định Sơn. Nếu hắn thức thời thì cho hắn làm trợ thủ của anh, vào thời điểm thích hợp, cho hắn một chút lợi ích. Nếu không, sử lý hắn.

Vừa ngắt điện thoại, di động của Triệu Thiết Trụ lại vang lên.

- Là ta, Trần Vệ Quốc.

- Trần lão gia, giờ này ngài vẫn còn chưa ngủ à? Đúng là gừng càng già càng cay mà.

Triệu Thiết Trụ đáp giọng đáng khinh.

- Tên nhóc con cậu! Còn không phải vì có chuyện cần thông báo với cậu sao? Tối mai tám giờ đi đến võ đài ngầm ở Kim Sắc Thiên Địa, có nhiệm vụ.

- Nhiệm vụ gì vậy?

- Cục an ninh quốc gia giao nhiệm vụ cho đội hành động đặc biệt, các trận đấu tranh thứ hạng trên Long bảng và Hổ bảng sẽ được tổ chức ở võ đài ngâm, gọi cậu đi làm công tác bảo an.

- Tôi không phải còn có nhiệm vụ sao?

- Bên kia đã chính thức lập hồ sơ cho cậu rồi. Chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ bảo an này, cậu có thể đi BJ được rồi. Với cậu mà nói, lần này chính là một cơ hội, cậu phải tự mình nắm chắc.

Ngữ khí Trần Vệ Quốc có phàn nghiêm túc.

- Yes, sir! Chỉ là những cao thủ Long bảng, Hổ bang kia làm sao lại cần tôi bảo vệ?

- Tên đần này, những người đó đều rất hiếu chiến, động một chút là có thể đánh nhau, cậu cần phải duy trì trật tự ở đấy.

- Thì ra tôi chính là người dập lửa.

- Cũng có thể nói như vậy.

- Nếu tôi đánh không lại bọn họ thì sao?

- Đó có thể coi như cậu xui xẻo.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.