- Ha ha ha…Anh rất thích nhìn bộ dáng này của cô em đấy.
Tên lùn đưa tay quệt qua mặt Tô Nhạn Ny một cái:
- Cô là cảnh sát, tôi là cướp, nếu ngay cả lời nói của tôi cô cũng tin, vậy không phải cô ngây thơ, mà chính là ngu ngốc. Cảnh sát bên ngoài nghe đây, còn có 25 phút, nếu bọn tao không thấy trực thăng xuất hiện, tất cả con tin bên trong cửa hàng này đều phải chết.
Hai mắt Tô Nhạn Ny lúc này trở nên vô thần, nhìn trân trân vào người phụ nữ gục trong vũng máu kia, giống như đang nghe thấy đứa nhỏ trong bụng cô ta khóc lóc nỉ non.
- Tại sao? Tại sao các ngươi lại giết cô ấy? Cô ấy còn phải sinh đứa nhỏ. Cô ấy phải được làm mẹ. Các ngươi sao có thể nổ súng? Sao có thể làm như vậy?
Tên lùn kéo Tô Nhạn Ny vào trong tiệm vàng, thấy Tô Nhạn Ny như điên cuồng, liền đưa tay bóp cổ cô, dí sát súng vào lỗ tai Tô Nhạn Ny nói:
- Cô ta không còn hữu dụng đối với chúng tao, đương nhiên không cần phải sống nữa. Chờ lát nữa nếu cô cũng không còn tác dụng, bọn tao cũng sẽ tiễn cô đi cùng bồi tiếp cô ta luôn.
- Tại sao…Tại sao…?
Tô Nhạn Ny chảy lệ đầy mặt, hai mắt vô thần. Nếu mình không tự động chủ trương, đi lên đổi chỗ cho cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ không phải chết. Là mình đã sai, là mình đã hại người phụ nữa kia, là lỗi của mình…
Trong nháy mắt khi tiếng súng vang lên, căntin trường đại học FJ cũng vang lên một tiếng kêu sợ hãi. Lý Linh Nhi kêu lên:
- Anh Thiết Trụ…
Chỉ là nhìn xung quanh đã không biết Triệu Thiết Trụ đi đâu rồi.
Tên lùn kéo Tô Nhạn Ny qua các ngõ ngách trong tiệm vàng, sau đó trói hai tay cô ra sau lưng sau một chiếc ghế, nuốt một ngụm nước miếng nói:
- Tiểu mỹ nhân, ca ca ra ngoài trước một chút. Lát nữa ca sẽ trở lại.
Tên cao nhíu mày:
- Đừng nghĩ tới chuyện xấu nữa.
- Biết rồi!
Tên lùn cười cười, đi đến trước mặt vài nhân viên cửa hàng bị bắt làm con tin. Nhìn một nam nhân đang ôm đầu gối khóc nức nở, tên lùn nở nụ cười, dùng chân đá đá người nọ, nói:
- Đứng dậy, đi ra ngoài, ra ngoài kia nói với bọn cảnh sát, nhanh nhanh chuẩn bị phi cơ cho bọn tao.
Nam nhân kia lộ mặt kinh hỉ nhìn tên lùn. Tên lùn bực bội nói:
- Nhanh chút, không đi tao đổi người khác.
- Tôi đi! Tôi đi!
Nam nhân kia ngoan ngoãn đứng lên, chạy ra ngoài tiệm.
- Đi nhanh lên! Đừng có lề mề đấy.
Tên lùn ở phía sau hối thúc.
- Vâng! Vâng! Vâng!
Nam nhân chạy vội ra ngoài cửa tiệm. Bên ngoài, ánh mặt trời chói chang chiếu vào mặt hắn, khiến hắn bị quáng gà nhất thời không mở mắt ra được, nhưng hắn căn bản không dừng bước, vẫn tiếp tục chạy về phía trước. Phía trước chính là cảnh sát, là người nhà, là bằng hữu của hắn. Hắn dường như có thể nhìn thấy người thân đang tươi cười vẫy chào hắn, hắn cũng cao hứng hé miệng cười.
Pằng!
Nụ cười đọng lại trên gương mặt người đàn ông, một đóa hoa máu cũng in hằn trên khuôn mặt vẫn còn non nớt của hắn.
Tên lùn thổi thổi làn khói bay ra từ miệng súng, thấp giọng nói:
- Tên nào khóc lóc, làm lão tử không hài lòng, chính là kết cục này.
- Người bên ngoài nghe đây, hiện tại còn 20 phút. Nếu qua hai mươi phút tao vẫn không trông thấy trực thăng, tất cả con tin trong này đều phải chịu chung số phận như tên vừa rồi.
Tên cao kều hô lên.
Tên lùn dùng mũi súng đẩy tất cả mọi người vào một gian phòng trong tiệm vàng. Số người là con tin còn hai nam, ba nữ, vốn đang khóc sướt mướt lúc này đã im tiếng, tái mặt sợ hãi, bước vào trong phòng. Tuy nhiên, trong số con tin lại có một người đàn ông trung niên, tuy thần sắc cũng có vẻ kích động, nhưng trong mắt lại tràn ngập sự kiên định.
Ngay khi người trung niên bước qua bên cạnh tên lùn, người này đột nhiên ra tay. Một chiêu cầm nã thủ đánh về tên lùn. Mục tiêu của hắn, rõ ràng là súng trong tay tên lùn.
Trong mắt tên lùn hiện lên một ý khinh thường, chuyển súng lục từ tay này sang tay bên kia. Bàn tay người trung niên chụp vào hư không. Sắc mặt người trung niên khẽ biến, nhưng lúc này cũng không kịp làm gì khác, người trung niên đổi thế trảo thành chưởng, mu bàn tay trầm xuống, đánh vào cánh tay tên lùn. Tên lùn vẫn đứng bất động, nắm tay dễ dàng bắt lấy đòn tay của người trung niên, kéo sang bên cạnh, chân khẽ đá lên. Trung niên nhân liền ngã bay ra ngoài.
Lăn mấy vòng trên mặt đất, người đàn ông trung niên nhanh chóng đứng lên. Ánh mắt ngưng trọng nhìn tên lùn.
- Thì ra là một tên luyện võ.
Tên lùn liếm liếm môi, ném súng cho tên cao nói:
- Tao chơi đùa với hắn ta một chút. Mày trông chừng mấy tên này.
Tên cao kều liếc mắt khinh thường, lập tức đứng sang một bên.
Trung niên nhân chậm rãi bước theo bộ hình Bát Quái, khoảng cách với tên lùn lúc gần lúc xa. Bộ pháp dưới chân tựa hồ ẩn chứa một quy luật kỳ lạ, khiến cho người khác không tự giác sẽ đi theo tiết tấu bước chân của hắn.
- Cửu Cung Bát Quái Bộ? Mày còn kém lắm! Gọi Lăng Đạo Dương đến thì còn tạm được. Ha ha…
Tên lùn hét lớn một tiếng, âm thanh như tiếng sét, nháy mắt đánh tan tiết tấu bộ pháp của trung niên nhân. Thần sắc trung niên nhân biến thái, còn chưa kịp đưa tay đổi thế, quyền phong của tên lùn đã quét tới. Cước bộ trung niên nhân đột nhiên khẽ động, thân mình dường như không nhúc nhích, nhưng một quyền của tên lùn lại không hiểu sao đánh vào không khí.
- Có chút ý tứ! Để xem mày có thể tiếp được quyền thứ hai của tao hay không!
Tên lùn cười nói, dưới chân lại mau chóng chớp động, mơ hồ có chút tương tự với bộ pháp của trung niên nhân, chỉ là tốc độ nhanh hơn, tiết tấu cũng mạnh hơn.
- Aaaaaa!
Tên lùn hét lớn một tiếng. Tốc độ lần này so với lúc trước nhanh hơn vài phần. Trong nháy mắt, trung niên nhân toát mồ hôi lạnh. Lần này quả thực muốn tránh cũng không được, đành thủ hai tay che trước mặt. Phanh! Một tiếng va chạm nặng nề vang lên. Cánh tay người trung niên đã bị tên lùn mạnh mẽ đánh gãy.
- Quá yếu!
Tên lùn lắc lắc đầu, bước từng bước một lên phía trước. Hắn giơ chân đã một cước, người trung niên bay ngược ra sau, té trên mặt đất, sống chết không rõ.
- Thôi đi, còn mười phút nữa thôi!
Tên cao kều ném súng cho tên lùn. Tên lùn đón lấy khẩu súng, bắn về phía người trung niên, viên đạn trực tiếp xuyên vào chân người trung niên. Thân mình trung niên nhân run rẩy một chút, phát ra tiếng rống đau đớn.
- Ha ha ha! Lão tử không giết người, để mày cả đời tàn phế. Ha ha ha…
Tên lùn lại bắn một phát xuyên qua chân kia của trung niên nhân, sau đó xoay người ra khỏi phòng, nắm tay nhấc Tô Nhạn Ny lên, cùng với ghế dựa kéo vào trong phòng.
Đặt Tô Nhạn Ny lên trên ghế, thân thể tên lùn run rẩy từng đợt, thỉnh thoảng lại hít vào một hơi. Ánh mắt Tô Nhạn Ny trống rỗng vô thần, hoàn toàn không nhìn tên lùn kia.
- Đồ đàn bà thúi, nhìn lão tử đây!
Tên lùn đột nhiên tát một cái vào mặt Tô Nhạn Ny. Tô Nhạn Ny vẫn như trước, không một phản ứng, chỉ là khóe miệng mơ hồ chảy ra một vệt máu tươi.
Tên lùn mạnh mẽ lột mặt nạ xuống, môi trên hắn không ngờ quỷ dị cong lên trên, dường như dính cùng một chỗ với cái mũi. Thì ra là một tên bị hở môi. Khuôn mặt dữ tợn của hắn tràn ngập sát khí, sắc mặt ửng hồng khác thường.
- Các ngươi đều như vậy, đều không thích nhìn lão tử. Nhưng lão tử lại có thể làm các ngươi. Ha ha ha…
Tên lùn đột nhiên cười to, bàn tay vung lên, nhất thời xé nát hơn phân nửa y phục cảnh sát của Tô Nhạn Ny, lộ ra nội y màu trắng bên trong.
- Chậc! Chậc! Chậc! Con quỷ nhỏ này, dáng người quả thực không tồi!
Thân thể tên lùn run rẩy, biên độ càng lúc càng dữ dội, bàn tay chậm rãi chạm tới trước ngực Tô Nhạn Ny. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi này, hắn đã thở hổn hển như trâu.
Tô Nhạn Ny vẫn không hề có một chút phản ứng nào, giống như linh hồn đã sớm rời khỏi thân thể của cô rồi.
- Lão tử…Lão tử…Lão tử phải giết chết ngươi!
Tên lùn đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, quyền đầu đánh về phía Tô Nhạn Ny.
- Chết!
Một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên. Thanh âm kia như vang lên từ cửu u địa ngục, không có một chút tình cảm, chứa đầy sự lạnh lẽo vô hạn.
Thân mình tên lùn nhất thời khựng lại
Căn bản chưa kịp phản ứng gì, thân mình hắn đã bay ra mấy thước, máu tươi phun ra như suối, vẽ ra trên không trung một đường cong mỹ lệ.
Rồi sau đó, một bóng đen cơ hồ trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh tên lùn. Oanh! Một quyền đánh thẳng đánh vào giữa lồng ngực tên lùn. Thân mình tên lùn giống như tờ giấy hồ, bị quyền đánh sâu vào lòng ngực, xuyên ra tận sau lưng.
Tổng cộng ba giây, tên lùn, chết.
Tên cao kều vừa đinh giơ tay bắn súng, đạo thân ảnh kia đã tới trước mặt hắn. Lại là một quyền! Một quyền không ai có thể ngăn trở. Đầu tên cao hóa thành vô số mảnh nhỏ, bắn ra xung quanh.
Lại là ba giây!
Tô Nhạn Ny vô thần ngẩng đầu, ánh mắt không còn một tia sinh cơ.
Triệu Thiết Trụ chậm rãi đi tới trước mặt Tô Nhạn Ny, ngồi xổm xuống, cởi áo của mình khoác lên người Tô Nhạn Ny, nhẹ giọng nói:
- Tôi đã tới muộn rồi!
Ánh mắt Tô Nhạn Ny vốn đã mất linh khí từ tự ngưng tụ lại, dường như đã lấy lại tiêu cự. Nhìn thân ảnh gầy yếu trước mắt mình, thân hình Tô Nhạn Ny chậm rãi run rẩy, nước mắt không ngăn được trào ra như suối.
Triệu Thiết Trụ vòng tay ôm Tô Nhạn Ny vào lòng, thấp giọng nói:
- Tôi ở đây, không có chuyện gì nữa đâu!
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)