Triệu Thiết Trụ như vừa trải qua một giấc mộng rất dài, trong mơ có người con gái tên là Tư Như kia. Cô ấy mỉm cười với hắn rõ mồn một, thực ra tất cả đều là do Triệu Thiết Trụ không còn phân định được rõ ràng rốt cuộc đâu là thực đâu là hư nữa.
- Đừng rời xa anh!
Triệu Thiết Trụ bất an vùng vẫy trong cơn mê.
Tô Nhạn Ny lo lắng đứng cạnh Triệu Thiết Trụ, cô nhìn Tào Tử Di quấn từng vòng băng vải lên người Triệu Thiết Trụ, trên chỗ băng vải đó cũng không biết đã được Tào Tử Di bôi qua thứ thuốc gì. Tào Tử Di còn kiên nhẫn băng bó hết thảy vết thương trên người Triệu Thiết Trụ bằng đôi tay trắng nõn, thon dài của mình.
- Tử Di, cô nói xem Thiết Trụ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao anh ấy lại bị đánh, sao lại bị thương nặng đến vậy. Tôi có cần đến đồn công an báo án hay không? Hay là chúng ta đem anh ấy đến bệnh viện đi.
Trong ánh mắt của Tô Nhạn Ny lộ ra ánh nhìn quan thiết.
- Không cần đâu.
Tào Tử Di cột chặt băng vải rồi vừa rửa tay vừa bảo:
- Anh ấy không có việc gì, cũng không cần thiết phải báo án, cứ tin tôi đi.
Nhìn ánh mắt kiên định của Tào Tử Di, Tô Nhạn Ny đột nhiên phát hiện ra cô gái bình thường vẫn dịu dàng yếu đuối này, trên người lại có thừa sự kiên định và tự tin. Vì thế Tô Nhạn Ny cũng không nói gì thêm nữa.
- Cô đi nấu ít cháo đi, chốc nữa anh ta sẽ tỉnh.
Tào Tử Di dặn.
- Được.
Tô Nhạn Ny đi ra khỏi phòng Triệu Thiết Trụ.
Tào Tử Di chậm rãi ngồi xuống bên giường Triệu Thiết Trụ, thấy hắn hình như vừa gặp ác mộng thì khẽ thở dài:
- Anh đã giết con trai của Lý Long Bá, tôi không thể mang anh đến bệnh viện được, nơi đó không an toàn, cũng may mà tôi mang đủ dược liệu. Bằng không cho dù anh có thể bình phục, cũng sẽ hại nhiều đến nguyên khí.
Lúc này Tào Tử Di đang mặc một bộ đồ trắng như tuyết. Trong mắt mang theo cái nhìn nồng ấm quan thiết.
- Đừng mà! ! !
Triệu Thiết Trụ mạnh mẽ bật dậy, trên mặt đang hiện rõ nỗi sợ hãi đến tột cùng. Nhìn quanh một chút bốn phía, phát hiện không ngờ hắn vẫn đang nằm trên giường mình với vô số băng vải đang quấn trên người, trông qua chả khác gì một xác ướp.
- Anh vẫn còn biết tỉnh lại cơ đấy.
Tiếng Tô Nhạn Ny bỗng vang lên, chỉ thấy tay cô đang cầm một bát cháo, vẻ mặt thản nhiên, nhưng trong mắt thì niềm vui bất ngờ kia cũng đã đủ để bán đứng cô rồi.
- Sao tôi lại ở đây?
Triệu Thiết Trụ nghi hoặc nói.
- Sao tôi biết được, cũng không biết anh chạy đi đánh nhau với ai, khiến người bị trọng thương ngã quỵ trước cửa, nếu không phải Tử Di trông thấy thì e rặng bây giờ anh đã chết mất xác ở đâu đó rồi.
Tô Nhạn Ny đến cạnh giường Triệu Thiết Trụ rồi nói tiếp:
- Ăn chút cháo trước đi!
- Tử Di?
Triệu Thiết Trụ nhíu nhíu mày, hắn chỉ nhớ rõ mình bị người ta đâm một nhát dao găm vào ngực, sau đó dường như cơ thể hắn mất đi ý thức, hắn thấy cơ thể của chính mình chạy đi giết mấy tên vệ sĩ, rồi giết Lý Thiên Phong, sau đó lại xuất hiện một tên thanh niên dùng kiếm hết sức tà dị. Sau đó thì hắn hoàn toàn mất đi tri giác nên những chuyện về sau không nhớ được mảy may.
- Đừng nghĩ nữa, ăn chút gì trước đi đã!
Tô Nhạn Ny đặt bát cháo gần cạnh Triệu Thiết Trụ, tay cầm thìa múc một muỗng đưa lên ghé sát bên miệng Triệu Thiết Trụ, bộ dạng dịu dàng đó khiến Triệu Thiết Trụ không khỏi sửng sốt, cô hoa khôi cảnh sát này mà cũng có lúc có tính nết này sao.
- Nhìn cái gì vậy hả? Chưa từng thấy qua mỹ nữ à? Nào, mau ăn đi, nếu không phải thương tình nhà anh cả người băng bó bất tiện thì chị đây cũng không có lòng tốt bón cho đâu.
Tô Nhạn Ny ngượng ngùng đỏ mặt, gắt giọng.
Triệu Thiết Trụ cười cười, đây mới là Tô Nhạn Ny chứ, rồi hắn ăn sạch ngay muỗng cháo. Có một số việc nếu đã không nghĩ ra thì cũng không cần thiết phải suy nghĩ làm gì, dù sao Lý Thiên Phong cũng đã chết, thù của Tư Như cũng đã được báo .
Nghĩ đến Tư Như, Triệu Thiết Trụ bỗng lâm vào trầm mặc. “Đợi thương thế của anh khỏi hẳn, anh sẽ đến thăm em.”
Triệu Thiết Trụ lẩm bẩm.
- Thăm ai cơ?
Tô Nhạn Ny ngạc nhiên hỏi.
- Một người bạn cũ.
Triệu Thiết Trụ cười cười.
- Giờ thì mau lên, anh đây đói bụng lắm rồi.
- Lại tưởng bở hả? Tự đi mà ăn.
Tô Nhạn Ny nói xong liền đặt bát cháo xuống ga giường. Triệu Thiết Trụ nửa cười nửa không huơ huơ cánh tay băng bó nhìn Tô Nhạn Ny.
- Ai, thương binh cũng thật tốt, lần này tôi bỏ qua, nhưng nhớ phải giảm tiền thuê nhà cho tôi đấy.
Tô Nhạn Ny bất đắc dĩ lại cầm lấy bát cháo.
- Không phải tiền thuê nhà thôi à, nhiều chuyện, chỉ cần cô hầu hạ lão gia đây cho tốt, miễn tiền thuê cho cô cũng không sao.
- Thật không đó?
- Đúng thế, nhưng cô phải hầu hạ lão gia đây tốt vào, tỷ như tuỳ tiết đông hè mà giúp tôi quạt nồng ấp lạnh chẳng hạn.
- Chết đi!
Tô Nhạn Ny múc một thìa cháo rõ to nhét vào miệng Triệu Thiết Trụ.
- Tử Di đâu?
Cơm nước xong, Triệu Thiết Trụ liền hỏi.
- Ra ngoài tập vẽ tĩnh vật rồi, Tử Di lợi hại lắm đấy, đống băng vải trên người anh đều là do cô ấy bó buộc, còn cả chỗ thuốc men xức vào đó nữa, cũng không biết là cô ấy kiếm ở đâu ra nữa.
Tô Nhạn Ny tỏ ra rất sùng bái.
Triệu Thiết Trụ thì lại lâm vào trầm tư.
- Bên trường học tôi đã bảo Linh Nhi giúp anh xin phép rồi, anh cứ an tâm tĩnh dưỡng đi.
Nói xong, Tô Nhạn Ny liền đi ra khỏi phòng.
Triệu Thiết Trụ cảm thấy toàn thân như nhũn ra, nằm bệt trên giường, hắn cảm giác được sức lực trong thân thể gần như khô kiệt, thử dùng niệm lực làm chuỗi hạt châu trên tay biến mất, không ngờ lại không có tác dụng.
Lần này vết thương hơi nặng rồi.
Triệu Thiết Trụ dần mê man chìm vào giấc ngủ.
Tối hôm đó, Lý Linh Nhi vừa về đến biệt thự đã chạy ngay lên phòng Triệu Thiết Trụ rồi rón rén chạy lại bên giường hắn. Khi Lý Linh Nhi đi vào phòng thì Triệu Thiết Trụ liền tỉnh lại, nhìn Lý Linh Nhi cười nói:
- Muốn ăn trộm hả?
- Ai da, Linh Nhi lại đánh thức anh Thiết Trụ mất rồi.
Lý Linh Nhi có chút hơi tự trách mình.
- Anh dậy lâu rồi, hôm nay tập luyện quân sự thế nào?
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Cũng tốt, Phạm Kiến còn hỏi đi hỏi lại là sao anh lại xin nghỉ, anh Thiết Trụ à, tối hôm qua có phải anh đi tiêu dao ở đâu, làm gì mà lúc về cả người toàn máu, dọa Linh Nhi sợ chết khiếp, anh còn phải bảo vệ Linh Nhi chứ, về sau không được chạy loạn lên đâu đấy.
- Sau này anh sẽ không chạy nữa.
Triệu Thiết Trụ cười cười.
- Anh Thiết Trụ phải nghỉ ngơi thật tốt, để còn sớm bình phục, sau này còn phải đưa Linh Nhi đi học đó ~ Linh Nhi sẽ không quấy rầy anh nữa.
Nói xong, Lý Linh Nhi liền đi ra khỏi phòng.
Cơm tối lại được Tô Nhạn Ny bưng đến
- Nào nào nào, ăn cơm đi.
Rồi sau đó ngồi vào vị trí cũ bón cho Triệu Thiết Trụ.
Buổi tối Tô Nhạn Ny sớm đã thay một bộ quần áo đơn giản, cổ áo mở thật sự rất thấp, giường của Triệu Thiết Trụ lại hơi cao một chút so với chỗ cô ngồi, khi Tô Nhạn Ny bón cho Triệu Thiết Trụ thì thân mình tự nhiên chính là nghiêng về trước khiến một chút xuân sắc lấp ló nơi thềm đào nguyên thỉnh thoảng lại nhè nhẹ vỗ về hai mắt Triệu Thiết Trụ, toàn thân hắn vốn hư nhược nên khí huyết đều dồn hết xuống tiểu Thiết Trụ, làm hắn cảm thấy thân mình càng ngày càng mất sức.
- Nhạn Ny à!
Triệu Thiết Trụ uể oải kêu lên.
- Chuyện gì.
- Sau này mua quần áo, cổ áo không cần thấp như vậy đâu.
Tô Nhạn Ny cúi đầu nhìn xuống ngực mình, hét to một tiếng rồi xoay người chạy ra khỏi phòng.
Triệu Thiết Trụ bất đắc dĩ cười trừ.
Chỉ chốc lát sau, Tô Nhạn Ny bất ngờ quay trở lại, chỉ có điều lúc này cô đã thay một bộ đồ có cổ áo cao hơn, lần này thì có muốn cũng không nhìn thấy cái gì nữa rồi.
- Nhạn Ny à!
- Lại chuyện gì nữa?
- Đừng mặc váy ngắn rồi lại ngồi ghế thấp như thế.
- A! Tên háo sắc này, đi chết đi!
Nhất thời cảnh xuân vô hạn….
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)