[Dịch]Sát Thủ Cho Mỹ Nữ Thuê Phòng

Chương 27 : 1 đấu 5, chiến đi!




Lý Thiên Phong mỉm cười gật đầu với các thành viên tham dự hội nghị, định thần lại rồi tiến lên bục phát biểu, bắt đầu bài diễn thuyết y chuẩn bị đã lâu.

Triệu Thiết Trụ chậm rãi tới gần Lý Thiên Phong, chân của hắn bước rất nhẹ nhàng, mấy vệ sĩ đứng quanh Lý Thiên Phong gây cho Triệu Thiết Trụ áp lực rất lớn, những người này thuộc cùng một tổ chức với Angel, thực lực vô cùng mạnh mẽ, không phải là do Triệu Thiết Trụ không cẩn thận mà lúc này ngọn lửa hận thù trong lòng hắn sớm đã bốc cao, tuy vậy trong mắt hắn lại càng phát ra ánh nhìn rất bình tĩnh, thân là sát thủ chuyên nghiệp rèn luyện hàng ngày, hắn không để chút cảm xúc nào lộ ra bên ngoài.

Nỗi bất an trong lòng Lý Thiên Phong càng lúc càng lớn, dường như xung quanh có một đôi mắt vô hình đang theo dõi y, trên đầu mồ hôi túa ra ngày một nhiều,Lý Thiên Phong nới lòng cà-vạt trên cổ ra một chút, đúng lúc này, Lý Thiên Phong đột nhiên cả kinh, nỗi bất an trong lòng đạt tới đỉnh điểm, theo bản năng ,Lý Thiên Phong né mình qua một bên, trên mặt tê rần, một tia máu đỏ tươi thoáng vọt ra.

Triệu Thiết Trụ cả kinh, tên Lý Thiên Phong này có giác quan thứ sáu thật nhạy bén, hắn vốn dĩ muốn đâm dao găm vào động mạch chủ của y, không ngờ lại bị y tránh được mà chỉ bị sướt qua trên mặt.

Lý Thiên Phong hét to một tiếng rồi chạy lại chỗ đám vệ sĩ, đám vệ sĩ trong nháy mắt đã vây quanh y không một kẽ hở. Bọn họ không phải vệ sĩ bình thường mà đều là nhân vật tôi luyện trong thế giới hắc ám đi ra, thấy đòn công kích quỷ dị này thì ý niệm đầu tiên trong đầu chính là "Ma Ảnh” ra tay.

Đại danh của Ma Ảnh bọn họ đã sớm nghe vang như sấm bên tai , giết người vô hình, đây là đặc trưng điển hình nhất của Ma Ảnh. Tuy trong lòng họ cũng có chút sợ hãi, nhưng quá trình rèn luyện chuyên nghiệp hàng ngày đã làm cho bọn họ theo kế hoạch mà bảo vệ Lý Thiên Phong chạy ra khỏi phòng họp với vòng vây bảo vệ rất gắt gao. Cả bảo vệ khách sạn cũng cầm súng trong tay căng thẳng chằm chằm quan sát bốn phía, mấy nhà buôn cự phách tham dự hội nghị cũng đã gặp qua biết bao sóng gió nên khi thấy sát thủ nhằm vào Lý Thiên Phong bọn họ cũng không cảm thấy kinh hoảng cho lắm.

- Hừ, Lý Thiên Phong, mày cứ chạy đi, nếu để tao phát hiện ra tung tích thì chắc chắn tao sẽ tự tay giết chết mày, tao muốn dùng hai bàn tay này cho mày hưởng hết thống khổ thân xác.

Trong mắt Triệu Thiết Trụ bộc phát ra ánh nhìn cay nghiệt, hắn trân trân nhìn Lý Thiên Phong được vệ sĩ hộ tống rời đi.

Không lâu trước đó Angel đã góp ý rằng Triệu Thiết Trụ nên ẩn nấp dùng súng ngắm xử lý Lý Thiên Phong, như vậy là cách đơn giản và an toàn nhất, nhưng Triệu Thiết Trụ cự tuyệt ngay ý kiến này của Angel, hắn hận Lý Thiên Phong đến tận xương tủy nên chỉ có tự tay nhuốm máu nóng của Lý Thiên Phong mới có thể rửa sạch mối hận này, một phát súng xử lý y thì có phần dễ dàng cho y quá.

Triệu Thiết Trụ không nhanh cũng không chậm bám theo Lý Thiên Phong, lúc này Lý Thiên Phong được bảo vệ vòng quanh nên không có một góc chết nào, Triệu Thiết Trụ cũng không tính toán việc tấn công tiếp, dù sao chỉ cần hắn biết được hành tung của Lý Thiên Phong thì hắn tất sẽ có đủ thời gian và phương cách sử lý.

Lý Thiên Phong thoái lui xuống dưới lầu, ngồi vào trong xe, chiếc Mercedes-Benz đi trước kéo vang còi cảnh báo, đoàn xe phóng đi lẹ như bay.

Bóng dáng Triệu Thiết Trụ chậm rãi hiển hiện ra trong một góc khuất, chỉ thấy hắn cất mấy bước đã vọt lên khoảng cách hàng mét, không nhanh cũng không chậm đi theo đoàn xe của Lý Thiên Phong. Chỉ có điều Triệu Thiết Trụ chỉ lướt qua một số ngõ ngách tối tăm nên cũng không có ai phát hiện ra điểm dị thường.

Lý Thiên Phong kinh hồn bất định lau qua vết máu trên mặt, “cái tên Ma Ảnh này mình cũng đã từng nghe qua, chỉ có điều khi Ma Ảnh xuất hiện mình đang làm việc tại trụ sở của gia tộc ở nước ngoài, về Ma Ảnh thì cũng chỉ biết hắn chỉ giết những kẻ đáng chết chứ không nghĩ tới ngày hôm nay Ma Ảnh không ngờ lại theo dõi chính mình”, điều này làm cho Lý Thiên Phong cứ nghi hoặc không thôi, “tên Ma Ảnh này rốt cuộc là hạng người thế nào mà lại phán định chính mình là kẻ đáng chết, rốt cuộc là ai thuê Ma Ảnh tới giết mình!”

- Mau gọi cho cha tôi.

Lý Thiên Phong đã lấy lại được bình tĩnh sau lúc ban đầu kinh hoảng, không hổ là người thừa kế thế hệ tiếp theo của Lý gia.

- Cha, con bị người ta ám sát.

Lý Thiên Phong trầm giọng nói.

- ....

Đầu dây bên kia im lặng mất một lúc rồi sau đó bình thản hỏi:

- Ai?

- Ma Ảnh.

- Giờ con hãy mau bảo lái xe đưa về sân bay riêng của nhà ta, lập tức quay về đây.

- Được ạ!

Lý Thiên Phong cúp điện thoại rồi chỉ dẫn qua cho lái xe, lấy ra một điếu thuốc châm lửa rồi rít vội mấy hơi, sắc mặt dữ tợn trầm giọng lầm bầm:

- Tao mặc kệ mày là ai, tao nhất định sẽ giết mày.

Lúc này tại trụ sở Lý gia ở Châu Âu, một người đàn ông tầm năm mươi tuổi sau khi cúp điện thoại liền bảo ông lão mặc trang phục quản gia bên cạnh:

- Gọi Thiên Đạo, bảo nó đi bảo vệ Phong nhi!

Ánh mắt ông lão có chút căng thẳng, thấp giọng đáp:

- Vâng

Rồi sau đó đi ra thư phòng của lão chủ. Trong phòng bất chợt có một đạo lôi quang hiện lên, thêm một người đàn ông với khuôn mặt dữ tợn xuất hiện.

Trong một khu trọ cũ nát ở FJ, một thanh niên đang xem thể loại phim “tình yêu” của Nhật Bản, mấy nam thanh nữ tú trên màn ảnh đang “vật lộn” kịch liệt khiến hắn ta đang kích động không ngừng. Đúng lúc này, chuông di động đột nhiên vang lên nhưng y cũng không thèm để ý đến, chỉ với tay tắt đi, chuông lại kêu hắn lại tắt, cứ như thế lặp đi lặp lại đến vài lần y mới chịu nghe máy.

Là tiếng một ông lão già nua:

- Lão gia gọi cậu đi bảo vệ Phong thiếu gia.

- Hừm, lại là cái lão già đó, tôi đang xem đến hồi sướng thì... Thôi được rồi, được rồi, ở đâu vậy? Tôi lập tức đi ngay.

Tên thanh niên có vẻ hơi ảo não.

- Tại sân bay riêng của Lý gia.

- Được rồi!

Tên thanh niên ấn nút tạm dừng, khoác áo jacket bên cạnh lên người, lấy từ dưới gầm giường một thanh trường kiếm theo kiểu cổ xưa ra giắt bên hông rồi đóng cửa lại đi ra. Bóng dáng y dần biến mất vào trong đêm tối.

Triệu Thiết Trụ bám theo đoàn xe của Lý Thiên Phong tới một bãi đất trống trải. Lúc này trên mặt đất rõ ràng có một chiếc trực thăng.

“Nơi đây khá trống trải, vừa khéo làm nơi ngươi chôn thân được đó.”

Triệu Thiết Trụ đột nhiên gia tốc xông ra.

Thân mình trực tiếp rơi bịch xuống phía sau trên chiếc Audi.

Phanh

Trần xe Audi bị một cước của Triệu Thiết Trụ giẫm lên sụp hẳn xuống, bánh xe dường như không chịu nổi áp lực mãnh liệt này mà bắn bay ra ngoài, cả chiếc xe bị chính Triệu Thiết Trụ giẫm mạnh mà lún thẳng xuống nền xi măng.

Rồi sau đó tiếp tục mượn lực, Triệu Thiết Trụ lại nhảy vọt lên, mục tiêu lần này chính là chiếc Rolls-Royce Phantom.

Chỉ thấy đoàn xe đột nhiên dừng lại, vệ sĩ trên ghế lái phụ chiếc Rolls-Royce trong nháy mắt đã lao ra khỏi xe, mở cửa sau kéo Lý Thiên Phong lăn ra mấy thước, mà đúng lúc này chân của Triệu Thiết Trụ cũng vừa khéo đã đạp thẳng xuống chiếc Rolls-Royce.

Chiếc Rolls-Royce này vốn có thể chống đạn, có điều dưới cước lực của Triệu Thiết Trụ nó không ngừng phát ra từng trận rên rỉ cót két, mui xe phía trước bị Triệu Thiết Trụ giẫm mạnh lên rồi cả thân hình hắn cấp tốc theo vào trong xe, người vệ sĩ vừa kéo Lý Thiên Phong ra giờ thì thần sắc rất căng thẳng vì trước mắt anh ta không ngờ lại là một quái nhân không đầu! ! ! Tình cảnh này chấn động mạnh mẽ đến tinh thần người này.

Khóe miệng Triệu Thiết Trụ lộ ra một nụ cười độc địa, lúc này hắn sớm đã giấu đi phần đầu, thứ nhất là vì không muốn để cho người ta nhìn thấy tướng mạo thật của mình, thứ hai là sẽ gây uy hiếp khiến đối phương kinh sợ, thứ ba là vì như thế hắn sẽ tiết kiệm được ít sức lực, chỉ ẩn thân một phần cơ thể sẽ giúp thể lực tăng trưởng và tạo nên một trạng thái cân bằng, vì thế sức mạnh của hắn sẽ không bị suy yếu đi.

Người vệ sĩ kia khả năng cũng đã đoán biết được ý đồ của Triệu Thiết Trụ, nhanh chóng rút từ bên hông ra một khẩu súng lục kiểu bắn tỉa.

Triệu Thiết Trụ thoải mái tránh được nhưng những vệ sĩ khác cũng thừa dịp này mà vây lấy hắn.

Lúc này quanhTriệu Thiết Trụ có 5 người bao vậy chặn hết tất cả đường lui.

Trên mặt họ đều toát ra khí thế vô biên khiến Triệu Thiết Trụ cũng dần nghiêm túc hẳn lên.

Những người này đều là những vệ sĩ hàng đầu có thực lực tương đương với Lôi Tử, nếu từng người lên một thì Triệu Thiết Trụ không sợ nhưng lúc này năm tên cùng ở một chỗ thì hắn biết đây là trận chiến lớn nhất mà bình sinh đến nay hắn mới gặp một lần.

Triệu Thiết Trụ vô cùng kiên định. “Năm người thì sao chứ, chiến đi nào!

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.