Chiếc xe jeep chậm rãi dừng trước căn biệt thự của Triệu Thiết Trụ, hai người xuống xe. Triệu Thiết Trụ mở cửa, phát hiện Tô Nhạn Ny và Tào Tử Di không ngờ đều đang ngồi ở ghế sô pha ngoài đại sảnh, chẳng lẽ hai cô ấy đang đợi mình? Triệu Thiết Trụ không khỏi cảm động.
- Thiết Trụ, anh về rồi à?
Tô Nhạn Ny tỏ ra bất ngờ hỏi hắn, còn Tào Tử Di thì chỉ nhìn Triệu Thiết Trụ nhẹ nhàng cười, không nói câu nào.
- Đương nhiên, nếu tôi không trở về thì chẳng phải cô sẽ cảm thấy cô đơn hay sao?
Triệu Thiết Trụ cười ha hả nói.
- Ai cô đơn? Anh cô đơn thì có, cả nhà anh đều cô đơn.
Tô Nhạn Ny nhăn mặt nói, tuy nhiên có thể mơ hồ thấy khóe mắt cô nàng đã hơi ươn ướt. Triệu Thiết Trụ vì chính cô nên mới đánh tên Lý Tử Kỳ đó, bây giờ bình yên trở về khiến cho tảng đá đè trong lòng Tô Nhạn Ny như được phá tan.
- Người này là…?
Nhìn thấy Lôi Tử đang đứng sau Triệu Thiết Trụ, Tô Nhạn Ny liền hỏi.
- Lôi Tử, người anh em của tôi.
Triệu Thiết Trụ lên tiếng giới thiệu. Lôi Tử tươi cười bước lên chào hỏi:
- Xin chào chị dâu.
Sau đó quay sang Tào Tử Di nói:
- Chào chị hai.
- Này, cậu có biết nói chuyện không hả?
Triệu Thiết Trụ có chút xấu hổ gõ đầu Lôi Tử vài cái. Tuy hai người này đều rất tốt, nhưng cũng không thể tùy tiện nói với họ như vậy được.
Câu ‘chị dâu’ và ‘chị hai’ vừa rồi của Lôi Tử khiến cho Tô Nhạn Ny và Tào Tử Di mặt đỏ như gấc chín. Tào Tử Di không nói câu nào, chỉ có điều hơi giận dữ nhìn thoáng qua Triệu Thiết Trụ rồi sau đó đi lên lầu. Tô Nhạn Ny thì dũng cảm hơn, kêu lên:
- Đừng có nói lung tung, tôi và Triệu Thiết Trụ chẳng có quan hệ gì với nhau cả.
Triệu Thiết Trụ cũng nói:
- Đúng là như thế, quan hệ của chúng tôi rất trong sáng, tiểu tử cậu đừng có nghĩ lung tung.
Lôi Tử cười dâm đãng, nói:
- Ở cùng với nhau như vậy rồi, em không gọi là chị dâu thì gọi là cái gì?
- Tôi chỉ ở thuê mà thôi, tôi có trả tiền nhà mà.
Tô Nhạn Ni kêu lên.
- Được rồi, đừng có ồn ào nữa, tối nay chắc muộn tôi mới về, cô đi nghỉ sớm đi.
Triệu Thiết Trụ nói, sau đó kéo Lôi Tử đi ra ngoài cửa.
Hai người lên xe, Lôi Tử cười nói:
- Cô nàng này cũng được đấy chứ.
- Đương nhiên, người ta còn là cảnh sát nữa cơ đấy.
- Chậc, khẩu vị của anh cũng cao nhỉ, chơi quân phục chắc hấp dẫn lắm đây? Tiểu đệ bái phục.
- Mau lái xe đi.
Trên xe vang lên một tràng cười vui vẻ, sau đó xe chạy thẳng tới đại viện quân khu thành phố FJ.
Nửa tiếng sau, xe đã chạy tới cổng của đại viện quân khu thành phố FJ. Lưu Thiên Tứ đã nhận được điện thoại của Lôi Tử, nên đứng đợi hai người ở ngoài cổng. Thấy hai người đến, viên cảnh vệ liền mở cửa chính, xe chậm rãi tiến vào.
- Lôi Tử, đi theo chú, tư lệnh đang ở thư phòng chờ cháu.
Lưu Thiên Tứ nhận chìa khóa từ Lôi Tử, nói.
- Anh Thiết Trụ, đi theo em.
Lôi Tử nói, đi theo Lưu Thiên Tứ đi lên tầng hai. Triệu Thiết Trụ đi đằng sau, trong mấy mét ngắn ngủi này, hắn đã phát hiện ra năm trạm gác ngầm, đại viện quân khu này bảo vệ cũng nghiêm ngặt thật.
Vừa bước vào phòng, đã thấy một bà cụ tóc bạc đang nằm trên chiếc ghế mây nghe dự kịch, nhìn thấy Lôi Tử bước vào, liền kêu lên:
- Ôi, cháu ngoại ngoan của ta, cuối cùng cháu cũng đến thăm bà ngoại này rồi.
Lôi Tử đi sang một bên, ngồi xổm xuống nói:
- Cháu ngày nào cũng nhớ bà, nhưng vì nhiệm vụ cho nên không đến thăm bà thường xuyên được. Lần này cháu sẽ ở chơi với bà một thời gian.
- Được, được. Đây là bạn cháu hả?
Bà cụ chỉ tay vào Triệu Thiết Trụ nói. Triệu Thiết Trụ liền bước lên:
- Cháu chào bà, cháu là bạn của Lôi Tử.
- Bà ngoại, đây là người anh em của cháu, tên là Triệu Thiết Trụ.
Lôi Tử giới thiệu nói.
- Ồ! Thiết Trụ à, nếu cháu không chê thì gọi ta một tiếng ‘bà ngoại’ như Lôi Tử đi.
Bà cụ cầm lấy tay Triệu Thiết Trụ nói tiếp:
- Lôi Tử nhà chúng ta ấy mà, chỉ thích bay nhảy khắp nơi thôi…
Lôi Tử có chút bất đắc dĩ nhìn Triệu Thiết Trụ khi đang phải nghe những lời càm ràm của bà ngoại, sau đó nháy mắt ra hiệu cho Triệu Thiết Trụ, chính mình lên lầu tìm ông ngoại.
Chỉ chốc lát sau, Lôi Tử nhô đầu ra từ thư phòng trên tầng lầu, nhìn thấy Triệu Thiết Trụ vẫn bị bà ngoại lôi kéo nói chuyện, cậu ta liền gọi:
- Anh Thiết Trụ, ông ngoại em gọi anh lên đây một chút.
Triệu Thiết Trụ giống như được đại xá, liền vội vàng xin lỗi lão phu nhân một tiếng sau đó đi lên lầu.
- Bà ngoại em luôn thích càm ràm như vậy đấy.
Lôi Tử nhẹ giọng nói với Triệu Thiết Trụ.
- Không sao, trước kia bà ngoại anh cũng như vậy mà.
Triệu Thiết Trụ cười nói, sau đó đi cùng với Lôi Tử vào trong phòng.
Vừa mới bước vào thư phòng, Triệu Thiết Trụ trông thấy một lão quân nhân đang đứng trước giá sách như thể đang tìm cái gì đó. Trông thấy Triệu Thiết Trụ, ông liền dừng lại, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh và nói:
- Ngồi đi.
Triệu Thiết Trụ ngồi xuống, đột nhiên hắn phát hiện có một luồng khí mạnh khóa chặt lấy hắn, theo luồng khó đó nhìn lại chỉ thấy một lão quân nhân lưng còng đứng ở góc tường nhìn mình.
- Người đó là cảnh vệ của ông ngoại em.
Lôi Tử thấp giọng nói với Triệu Thiết Trụ.
- Thiết Trụ à, chuyện của cháu ta cũng đã nghe Lôi Tử nói qua rồi. Có muốn nhập ngũ để cống hiến cho tổ quốc không?
Ông ngoại của Lôi Tử - Tư lệnh viên quân khu FJ Trần Vệ Quốc hỏi, giọng nói ngân vang, khí thế kinh người.
- Thưa ông, cháu tự tại bên ngoài quen rồi, sợ không chịu nổi sự quản giáo.
Triệu Thiết Trụ không hề bị khí thế của lão quân nhân làm ảnh hưởng, hắn cười nói.
- Tuổi còn trẻ, sao không có chút tư tưởng giác ngộ nào thế. Hiện giờ đất nước loạn trong giặc ngoài, đúng là lúc đang cần những người trẻ tuổi như các cháu. Chẳng lẽ cháu không muốn tạo dựng sự nghiệp?
Trần Vệ Quốc càng nói to hơn.
- Quốc gia đang cần những trụ cột như ông hơn, tiểu tử non dạ, thầm nghĩ chỉ muốn làm người vô câu vô thúc.
- Ha ha, anh em chúng mày cùng một duộc với nhau cả.
Trần Vệ Quốc đột nhiên cười nói, sau đó chỉ vào Lôi Tử, nói:
- Đứa cháu ngoại này của ông, nếu như không có áp lực từ phía gia đình thì không biết nó chạy đi đâu rồi.
Lôi Tử ngượng ngùng gãi đầu, nói:
- Ông ngoại, lý tưởng của cháu là phụng sự tổ quốc, vì đảng hiến thân mà.
- Thằng nhóc này, còn muốn nói giỡn với ông ngoại à. Đừng tưởng ông không biết lúc cháu đi làm lính đánh thuê đã làm những gì.
- Ông ngoại, cháu đâu có làm cái gì, ông cũng đừng đổ oan cho người vô tội như cháu chứ?
Lôi Tử tỏ vẻ oan ức nói.
- Hừ, chẳng lẽ ông lại đi nói với ông nội của cháu là, cháu ở bên ngoài đã làm to bụng con gái nhà người ta.
Lôi Tử bỗng chốc ỉu xỉu, nói:
- Ông ngoại, ông đừng nói với ông nội cháu nhé, nếu không ông nội sẽ đánh gãy chân cháu mất.
- Không nói cũng được được thôi, cháu cứ ngoan ngoãn ở trong quân đội đi, ông sẽ cho người dạy dỗ cháu tử tế.
Lôi Tử nghe Trần Vệ Quốc nói vậy, chẳng biết tại sao lại thấy một luồng khí lạnh bao phủ toàn thân.
Trần Vệ Quốc không để ý tới Lôi Tử nữa, ông quay sang nói với Triệu Thiết Trụ:
- Thực ra, ta thích gọi cháu là Ma Ảnh hơn.
Triệu Thiết Trụ đột nhiên đề khí đến cực điểm. Chỉ có điều trong nháy mắt lại biến mất hầu như không còn. Lôi Tử căn bản không biết danh hiệu của mình, chỉ có Angel biết sơ qua, vậy tại sao Trần Vệ Quốc lại biết được thân phận của mình, Triệu Thiết trụ nghi hoặc.
Nét mặt Lôi Tử lộ ra vẻ kinh hãi, kêu lên:
- Ông ngoại, không phải ông nhận nhầm người rồi chứ? Anh Thiết Trụ sao có thể là Ma Ảnh được?
- Hừ, có phải hay không thì cháu tự đi hỏi anh Thiết Trụ của cháu đi.
Trần Vệ Quốc hừ lạnh một tiếng.
- Anh Thiết trụ, anh đúng là Ma Ảnh?
Lôi Tử không dám tin hỏi.
Triệu Thiết Trụ gật gật đầu, không nói gì thêm.
- Cái gì, anh Thiết Trụ anh cũng quá đáng thật đấy, sao trước kia chẳng nói gì với em thế? Hay là em không phải người anh em của anh?
Lôi Tử đột nhiên cả giận trách.
- Không phải anh không nói, chỉ có điều thân phận này của anh nếu lộ ra thì không hay lắm.
Triệu Thiết Trụ thấy Lôi Tử nói như vậy trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Lời này của Lôi Tử đồng nghĩa với việc lập trường của cậu ấy rõ ràng đứng về phía hắn. Điều đáng sợ chính là Trần Vệ Quốc tự nhiên lại gây khó dễ, đây là đại viện của quân khu, Triệu Thiết Trụ biết nếu như Trần Vệ Quốc muốn bắt hắn thì hắn muốn thoát cũng rất khó.
- Ma Ảnh, nếu cháu không muốn vào bộ đội, vậy thì ta và cháu làm một vụ giao dịch, thế nào?
Trần Vệ quốc đột nhiên nói.
- Ông nói đi ạ.
- Mấy ngày gần đây, kỹ thuật nghiêm cứu của nước ta đã đạt được một bước đột phá lớn. Tin tức này không biết ai đã cung cấp cho Nhật Bản, theo như tin tức mà gián điệp của chúng ta truyền về từ Nhật Bản thì phía Nhật Bản đã cài gián điệp vào nội bộ chúng ta để ăn cắp kỹ thuật này. Nếu không có cách nào ăn cắp được thì sẽ diệt trừ cán bộ nghiên cứu của ta. Phòng hành động đặc biệt của cục an ninh quốc gia đã cử người đến bảo hộ cán bộ nghiên cứu, tuy nhiên nhân sự không đủ, vì vậy ta muốn cháu giúp đỡ.
- Cái này, ông cũng biết đấy, cháu không thích giao tiếp với bên chính quyền lắm.
Triệu Thiết Trụ bất đắc dĩ nói.
- Ta sẽ không để cháu trực tiếp bảo vệ những cán bộ công tác này. Con gái của chủ nhiệm Lý ở bộ nghiên cứu và phát triển năm nay đỗ vào đại học FJ, ta muốn cháu vào đại học FJ để bảo bệ con gái của chủ nhiệm Lý.
- Cái này, vì sao phải bảo vệ con gái của chủ nhiệm Lý ?
Triệu Thiết Trụ cảm thấy khó hiểu hỏi lại.
- Con gái của Chủ nhiệm Lý, cũng là một thành viên của bộ nghiên cứu và phát triển. Chỉ là chúng ta ẩn dấu cô ấy kỹ lưỡng, cũng không biết bên phía Nhật Bản có biết tin tức này hay không. Vì vậy để đề phòng bất chắc, ta dự định sẽ để cháu đi bảo vệ cô ấy.
- Con gái của Chủ nhiệm Lý lợi hại như vậy sao? Mới bao nhiêu tuổi mà đã được vào bộ nghiên cứu và phát triển.
- Cái này thì cháu không cần phải biết, ta có thể đồng ý với cháu nếu như bảo vệ tốt con gái của chủ nhiệm Lý thì ta sẽ cho cháu thân phận của phòng hành động đặc biệt của cục an ninh quốc gia, cái này sẽ giúp cháu bớt được khá nhiều phiền phức đấy.
Trần Vệ Quốc ‘dụ dỗ’ nói.
- Cháu nói trước thế này, cho dù ông có cho cháu thân phận đó đi nữa, cháu cũng không thể thay phòng hành động đặc biệt làm việc được.
Triệu Thiết Trụ suy nghĩ một hồi, nói.
- Đó là đương nhiên, chỉ là cho cháu một thân phận mà thôi. Nếu như không ‘nể tình’ cháu đã giết những kẻ đáng giết, không giết người của mình thì ta đã cho người bắt cháu từ lâu rồi.
Trần Vệ Quốc vừa tung ra ưu đãi vừa âm thầm uy hiếp.
- Vậy được rồi, cháu hỏi vấn đề cuối cùng.
Triệu Thiết Trụ trầm ngâm nói:
- Con gái của Chủ nhiệm Lý, có phải là mỹ nữ không?
…
…
Mọi người liền im lặng một hồi.
- Ha ha, cháu chỉ nói đùa chút thôi. Khi nào thì bắt đầu nhiệm vụ ạ.
Triệu Thiết Trụ cười nói.
- Đợi sau khi đại học FJ nhập học xong, ta sẽ cho cháu một thân phận, đến lúc đó cháu sẽ được vào đại học FJ với tư cách là sinh viên của trường.
Trần vệ quốc nói.
Triệu Thiết Trụ ngẩn người, không ngờ những lời lúc trước mình nói dối Trần Linh San giờ lại thành sự thật. Tự nhiên lại phải đến đại học FJ học.
- Ngày mai con gái chủ nhiệm Lý sẽ đến thành phố FJ, đến lúc đó cháu ra sân bay đón cô ấy, chỗ của cháu không phải còn chỗ ở sao? Để cho cô ấy ở chỗ của cháu đi.
Nói xong, Trần Vệ Quốc đưa một số điện thoại lạ cho Triệu Thiết Trụ, nói.
- Đây là số điện thoại của con gái chủ nhiệm Lý, đến lúc ra sân bay thì cháu liên lạc với cô ấy.
- Sao không gửi một bức ảnh của cô ấy cho cháu?
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Việc cơ mật của quốc gia, không thể lưu ảnh bên ngoài, tất cả đều vì sự an toàn của cô ấy.
Trần Vệ Quốc nói.
Rồi sau đó hai người hàn huyên chút chuyện thượng vàng hạ cám. Hết câu chuyện, Lôi Tử đưa Triệu Thiết Trụ trở về biệt thự.
Trần Vệ Quốc nằm trên ghế, hơi nhắm mắt, một lúc lâu sau mới nói:
- Lão Lâm, ông thấy cậu ta thế nào?
Lão nhân lưng còng chỉ nói một câu duy nhất:
- Sâu không lường được.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)