Lễ mừng thọ của đại nhân vật cỡ nguyên bang chủ một trong hai bang lớn nhất FJ rất được chú ý về lễ nghi, vô luận là số ghế hay thứ tự người chúc thọ đều có những quy định rất nghiêm khắc. Cũng ngay tại tầng thứ ba này, theo thứ tự mà nhìn, mỗi người đều nhận được thiệp mời chúc thọ của lão gia tử, nhưng tùy theo thân phận cao thấp, thế lực lớn nhỏ mà sắp xếp bàn vị khác nhau. Trước mặt Triệu Thiết Trụ là một bàn dành cho những người thuộc loại bình thường, vài đầu lĩnh của các tiểu bang phái, còn có mấy vị quan nhỏ, phỏng chừng đều đến cùng lãnh đạo. Lãnh đạo ngồi trên lầu, bọn họ chỉ có thể ngồi dưới.
Bởi vì thân phận mọi người đều không chênh lệch lắm, cho nên uống rượu cũng không có cái gọi là ai sai bảo ai, người nào chỉ đạo người nào, mọi người đều uống tận hứng. Đặc biệt, nơi này có nhiều người giang hồ, uống rượu vô cùng hào sảng. Không bao lâu sau, Triệu Thiết Trụ đã uống tới nửa cân rượu vào bụng, sắc mặt Phạm Kiến cũng đỏ bừng. Người xung quanh cũng không có nói bóng nói gió, hỏi han thân phận hai người Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ chỉ nói là bằng hữu của Thiết Thủ, lần này đến xem cho biết.
- Thiết Thủ, lần này ngươi chuẩn bị lễ gì cho lão gia tử thế?
Một người trên bàn hỏi. Thiết Thủ cười cười thần bí, không nói gì. Kỳ thật hắn cũng không biết Triệu Thiết Trụ chuẩn bị cho lão gia tử cái gì, nhưng Thiết Trụ ca ra tay, chắc chắn sẽ không đơn giản. Thỉnh thoảng có người khoe ra lễ vật của mình, đều tự cho là thọ lễ của mình có tâm ý nhất, trân quý nhất. Thỉnh thoảng lại có người đi lên chúc thọ, sau đó trở lại bàn, mặt tràn ngập ý cười.
Thế lực của Thiết Thủ trong số mấy người đến bắt chuyện chỉ có thể tính là bình thường. Cho nên khi đến phiên hắn, tiệc rượu đã bắt đầu được chừng hai giờ rồi. Người phục vụ gọi tên Thiết Thủ, hắn cười cười với người xung quanh, dẫn theo Triệu Thiết Trụ đi theo phía sau người phục vụ.
Lần này tiến lên chúc thọ tổng cộng có hơn mười người, xếp thành một hàng. Một người trên cổ đeo một chiếc dây chuyền vàng to bản nhìn Thiết Thủ một chút rồi kêu lên:
- A, đây không phải là Thiết Thủ ca sao? Còn dẫn theo tiểu đệ đến, mặt mũi rất lớn nha!
Thiết Thủ cũng không thèm liếc mắt nhìn người nọ. Phạm Kiến ở phía sau tò mò hỏi:
- Tên kia là ai?
- Lão nhị của bang Nhiếp Tử ở thành Nam. Ỷ vào khu vực của mình là trung tâm thành phố, cái gì cũng làm. Người lăn lộn giang hồ chúng ta khinh thường nhất chính là loại trộm nhỏ như bọn chúng, cướp bóc so với bọn chúng còn có thể diện hơn.
Thiết Thủ tỏ ra rất khinh thường.
- Không nói chuyện!
Người phục vụ nhíu nhíu lông mày, người trong tổng bộ bang Bàn Long lo lắng quát lớn mấy đầu lĩnh bang phải nhỏ như Thiết Thủ.
Thiết Thủ liếc mắt nhìn người nọ một cái, không nói gì. Người phục vụ dẫn theo mấy người lên tầng bốn.
Hoàn cảnh tầng thứ tư này so với tầng thứ ba tốt hơn nhiều. Tiếu lão gia tử không hút thuốc lá, mọi người vì tỏ thái độ tôn trọng, tất nhiên cũng không có ai hút. Lão gia tử ngồi ở cái bàn lớn trước đại sảnh, phía dưới một chữ “Thọ” thật lớn. Mái tóc lão đã gần như bạc trắng, ánh mắt mờ đục, nhưng lại có một cỗ khí thế của người quen ở trên cao, thân hình dựa hẳn lên chiếc ghế thái sư. Ngồi bên trái lão gia tử là Bí thư tỉnh ủy Trương Dực Hoàng, bên phải là Tư lệnh quân khu FJ Trần Vệ Quốc. Trong hoàn cảnh thế này, Trần Vệ Quốc tất nhiên sẽ không chào hỏi với Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ đương nhiên đủ thông minh để không làm ra hành động gì. Phía trước lão gia tử là một đại hán khôi ngô, cao khoảng 1m90. Trên mặt người này mang theo ý cười nhẹ, khóe miệng nhếch lên khiến người khác thoạt nhìn vô cùng có khí phách. Người này chính là con trai của Tiếu lão gia tử, Tiếu Thiên Hổ, bang chủ bang Bàn Long.
- Bang XX, Triệu Bảo.
Một người phục vụ nhẹ giọng hô.
Một người tiến lên, nâng cao chén rượu, nói với lão gia tử:
- Chúc lão gia tử phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.
Sau khi uống một hơi cạn sạch, liền lấy từ trong người ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Tiếu lão gia tử. Lão gia tử mặt không đổi sắc, hừ hừ một chút. Tiếu Thiên Hổ nâng chén, thay lão gia tử nhấp một ngụm nhỏ.
Mọi việc diễn ra như nước chảy, thoáng cái đã tới lão Nhị của bang Nhiếp Tử.
- Tiểu nhị tử chúc lão gia càng sống càng trẻ, sang năm, năm sau, ba năm sau.. Tiểu nhị tử lại được chúc thọ người.
Nhiếp lão nhị cúi người, dâng lên một quyền trục.
Tiếu lão gia tử gật gật đầu. Trong số mọi người, Nhiếp lão nhị là người duy nhất được lão gia gật đầu, trong lòng như nở hoa, nói:
- Đây là bản vẽ đẹp nhất của Hoàng lão ở Kinh Thành, hi vọng Tiếu lão sẽ thích.
Tiếu lão gia tử giật mình, mở quyển trục ra, nhìn thoáng qua, đưa cho người bên cạnh nói:
- Nhớ kỹ.
Trương Dực Hoàng lên tiếng cười nói:
- Chúc mừng Tiếu lão! Có thể nhận được tuyệt phẩm của Hoàng lão, tiểu Trương thật sự là ganh tị a. Ha ha..
Tiếu lão gia tử cười cười:
- Trương Bí thư nói đùa rồi. Theo ta biết, tuyệt phẩm của Hoàng lão, Trương bí thư có cũng không ít a.
- Ha ha ha…
Trương Dực Hoàng cười lớn, không nói gì.
Không lâu sau, liền đến lượt Thiết Thủ. Triệu Thiết Trụ thay Thiết Thủ tiến lên nói:
- Chúc lão gia tử tâm tưởng sự thành.
Tiếu lão gia tử lại khôi phục bộ dáng lúc trước, chỉ hừ một tiếng, xem như trả lời. Triệu Thiết Trụ cũng không giận, lấy từ trong túi ra một vật gì đó được dùng giấy trắng bao lại, đặt lên bàn.
Những người xung quanh không khỏi khinh bỉ một trận. Người trẻ tuổi vẫn là người trẻ tuổi. Ngươi không thể bao gói tốt một chút sao? Dùng giấy gói vào như vậy, chẳng lẽ lễ vật bên trong là dâu khô?
Người bên cạnh kín đáo cười trộm.
Tiếu lão cũng không có phản ứng gì, chỉ là theo lễ tiết đành phải chạm nhẹ một chút vào gói giấy trắng kia, lấy tay hơi hơi mở ra. Chẳng qua, lão gia tử vừa vô ý thấy vật bên trong, ánh mắt vốn đục ngầu đột nhiên sáng bừng lên, thân hình đang nằm nghiêng cũng lập tức ngồi thẳng dậy.
Thần sắc lão gia tử trở nên nghiêm túc, nhìn nhìn vật đó, lại nhìn sang Triệu Thiết Trụ, đột nhiên nói:
- Chờ một chút sau khi kết thúc, dẫn hắn tới thư phòng.
Nói xong, cầm lấy vật được bọc trong gói giấy trắng kia, trực tiếp bỏ vào trong túi mình.
Một màn này làm cho những người xung quanh hết sức kinh ngạc. Gói giấy trắng đó đến tột cùng chứa cái gì? Lại có thể làm cho Tiếu lão gia tử coi trọng như vậy. Tuyệt phẩm của Hoàng lão cũng chỉ được thủ hạ của lão cất giữ, thế nhưng vật đó lại có thể khiến lão gia tử đích thân thu hồi, lại còn được lão triệu kiến riêng một mình. Cái này… Thật sự là khác thường.
Sắc mặt Trần Vệ Quốc cũng không thay đổi, mỉm cười nhìn Triệu Thiết Trụ. Trương Dực Hoàng cũng thế. Sau khi nghe lời nói của Tiếu lão, Triệu Thiết Trụ gật gật đầu, đưa tay lên uống một hơi cạn sạch chén rượu. Trên mặt Tiếu Thiên Hổ cũng có điểm kỳ quái. Tuy nhiên, lão gia tử đã không nói tất nhiên có lý do của người, hắn cũng không thể hỏi Triệu Thiết Trụ.
Sau khi kính rượu xong, Triệu Thiết Trụ dẫn theo hai người Thiết Thủ đi xuống dưới lầu. Nam nhân lái chiếc Lamborghini đánh võng ở bãi đỗ xe lúc trước nhìn như tùy ý liếc ba người một chút, thầm ghi tạc bộ dáng của ba người trong đầu.
- Thiết Trụ ca, vừa rồi anh tặng cái gì vậy?
Phạm Kiến đi bên cạnh tò mò hỏi. Triệu Thiết Trụ lắc lắc đầu, không nói gì.
- Chẳng lẽ là Viagra?
Phạm Kiến quả nhiên không hổ có tên là Phạm Kiến, một lát suy đoán đã cho ra đáp án tự cho là đúng:
- Nhất định là đúng rồi! Lão gia tử già như vậy, chắc chắn lòng có dư mà lực không đủ (lực bất tong tâm). Thiết Trụ ca quả thật là thông minh, thấu hiều lòng người!
Triệu Thiết Trụ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không nói gì.
Lần này khi xuống dưới lầu, nhân viên phục vụ không ngăn hai người nói chuyện nữa. Buồn cười! Có thể được lão gia tử triệu kiến một mình, một phục vụ như hắn có thể so sánh sao?
Về tới bàn rượu, mấy người vừa rồi cùng tiến lên chúc thọ đều tới kính rượu, một vài người còn hỏi thăm về lễ vật của Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ đương nhiên là không trả lời, chỉ uống rượu, khiến bọn họ người ngứa ngáy một hồi.
Đến khoảng hơn mười giờ tối, tiệc rượu đã gần kết thúc. Lão gia tử lên tiếng, mọi người có thể ra về.
Triệu Thiết Trụ đứng lên, trực tiếp dẫn theo Thiết Thủ và Phạm Kiến lên tầng bốn.