Thật đáng tiếc, Lucy và Nhiếp Tiểu Thanh hai người họ, có chút người khôn quý người ngoan, nhưng không kìm nổi tình cảm thì không có, kết thúc bản nhạc, hai người nhìn nhau cười, rồi cùng cùi chào ra sàn..
- Lucy, nhảy đẹp quá, cô phải dạy tôi đấy!
Lý Linh Nhi trở thành fan hâm mộ đầu tiên của Luxy, nhảy nhót lắc lắc tay của Lucy, Lucy cười nói:
- Được thôi, tôi thích lên mặt dạy người khác lắm đó, cô phải cần cù chịu khó mới được đó nha.
- Lucy, thực ra thành ngữ không cần phải lúc nào cũng dùng đâu.
Tô Nhạn Ny đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
- Biết rồi, biết rồi, tôi đang học mà, cần phải vừa học vừa thực hành, sau này có thể tùy cơ ứng biến rồi.
Lucy rất nghiêm túc gật gật đầu.
- Xem ra là người thuê phòng của mình ăn đứt cái cô nàng hoa khôi gì đó rồi.
Triệu Thiết Trụ đứng bên cạnh khích lệ nói.
- Cái bạn Nhiếp Tiểu Thanh kia, rất có thiên phú, nhảy cũng rất tốt.
Lucy khách quan đưa ra một lời đánh giá.
- Ha ha ha, dù sao Lucy vẫn là người lợi hạ nhất, lần này xem bọn họ còn có kiêu ngạo nữa không.
Lý Linh Nhi mỉm cười nói.
Bên phía Âu Dương Hạo, Nhiếp Tiểu Thanh cảm thấy vui sướng, vũ đạo vừa rồi khiến cô hiểu được không ít điều hay, cũng chính vũ đạo vừa rồi khiến cô hiểu được rằng, khiêu vũ vì chính mình, đây là điều hôm nay cô mới thấu hiểu được cái triết lý đó.
Thấy thần thái vui vẻ của Nhiếp Tiểu Thanh, ham muốn trinh phục cô trong mắt Âu Dương Hạo càng thêm mãnh liệt, gã nói với Nhiếp Tiểu Thanh:
- Tiểu Thanh, vừa rồi cô nhảy đẹp quá, tôi vô cùng động lòng.
- Cảm ơn!
Lúc này Nhiếp Tiểu Thanh không còn có ý tưởng muốn nhảy vào hũ gạo nữa, cô thích vũ đạo, cho nên, cô sẽ bỏ ra nhiều thời gian hơn để cống hiến cho vũ đạo, về phần tình yêu, phải xem duyên phận thôi, cho nên cách trả lời đối với Âu Dương Hạo, có chút không ôn không hỏa.
Thần sắc của Âu Dương Hạo cũng không thay đổi, tiếp túc lại khen ngợi Nhiếp Tiểu Thanh, còn Hoàng Ninh vẫn tán tỉnh Đổng Khiết, dường như tất cả mọi thứ vừa rồi chẳng liên quan gì tới hắn cả.
Sau khi nghỉ ngơi 5 phút, một bản nhạc mới vang lên, là một bản nhạc nhẹ nhàng hoạt bát.
Phạm Kiến ha ha cười lớn nói:
- Bản nhạc này thích hợp nhất để tôi tự biên tự diễn vũ đạo rồi.
Cười xong, chạy lên giữa sàn nhảy.
Triệu Thiết Trụ nhìn chằm chằm Phạm Kiến, xem hắn tự biên ra một vũ đạo kinh thiên động địa thế nào, không ngờ Phạm Kiến lại theo tiết tấu, cứ nguẫy nguẫy cái mũi dài, khiến tất cả người xung quanh phải ồ lên cười, đồng thời cũng vang lên những tiếng kinh hét chói tai của nhiều nữ sinh.
Nhưng lại không có một ai khinh bỉ hắn, dù sao đêm nay là một vũ hội hóa trang, phải chơi đùa cho vui vẻ, có thể tạo ra nụ cười, đã coi như thành công rồi.
Phạm Kiến lắc lư vô cùng khí thế, lúc thì trái ba vòng phải ba vòng, lúc trước, lúc sau, rồi nằm thẳng xuống sàn nhảy biểu diễn cho mọi người xem tiết mục xoay tròn dưới đất, không khí ở vũ hội đã đạt tới cao trào, dần dần càng có nhiều người ăn mặc kỳ quái tiến vào sân nhay, rồi có những vũ đạo cũng không kém phần kỳ quái xuất hiện, có người đóng giả làm ma, rồi nhảy múa giống như những thây ma, còn có người đóng giả giống con gấu mèo, lăn tròn trên sàn nhảy, rồi cũng có người giả trang thành một con ốc sên, bò bò trên sàn.
Nếu nói những tiết mục vũ đạo vừa nãy có phần bình thường, thì những tiết mục sau sôi nổi đang diễn ra đúng là như quần ma loạn vũ, mọi người cảm thấy rất vui vẻ, Triệu Thiết Trụ cũng bị Phạm Kiến lôi lên sàn nhảy, cũng không biết cậu ta kiếm đâu ra bộ trang phục mặt trời, trực tiếp đưa cho Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ mặc vào, lập tức trở thành một ông mặt trời đầy hoa lệ.
- Đúng là dung tục.
Âu Dương Hạo tỏ vẻ khinh khỉnh nhìn đám người trên sàn nhảy. Nhiếp Tiểu Thanh cười không nói, còn sắc mặt của Hoàng Ninh đầy vẻ nghi hoặc, y biết rằng Triệu Thiết Trụ là một người hoành tráng tới nỗi không tưởng rồi, cho dù là thân thủ của bản thân, hay là thế lực sau lưng, đều vô cùng đáng nể, nhưng người như vậy, lúc này không ngờ lại giống như một thằng ngốc vậy, cùng với đám ngốc nghếch điên cuồng múa may trên sàn nhảy, quả thực khiến Hoàng Ninh thấy khó hiểu.
Những cô gái sống trong biệt thự đều thấy cảnh tượng này quá đỗi bình thường, Triệu Thiết Trụ là một người có thể hòa nhập vào hoàn cảnh mới rất nhanh chóng, đối với người bình thường, hắn cũng không lên mặt nạt người, đối với quyền quý, hắn cũng không cúi đầu khom lưng, hắn luôn làm những gì mình thích, vì Tô Nhạn Ny, hắn có thể trực tiệp ra tay đánh hạ hai người, vì Lý Linh Nhi, hắn có thể ra tay không thương tiếc, vì Phạm Kiến, hắn có thể gọi người tới hỗ trợ, dùng phong quang vô tận tới gặp Lý Ngọc, tuy rằng như vậy rất vô sỉ, nhưng, ai bảo hắn là Triệu Thiết Trụ chứ, những điều hắn làm, những người bình thường đều không thể lý giải được, mà những người có thể lý giải được thì cũng không phải là người thường rồi. Cho nên, có thể nhận ra, những cô gái sống trong biệt thự này, đều không phải là người thường.
- Nhìn hắn điên cuồng kìa.
Nhạn NY cười toáng lên nhìn Triệu Thiết Trụ một cái, lúc này Triệu Thiết Trụ và Phạm Kiến đang vai kề vai vặn vẹo thân mình, nhìn bộ trang phục vàng chéo. cái mũi dài của con voi, tất cả có vẻ như rất hài hòa.
Lúc này Tào Tử Di nhận được một cú điện thoại, cô đi sang một bên nghe điện thoại, không lâu sau quay trở lại, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, chỉ có điều trong đáy mắt sâu thẳm, mang theo một chút nhớ nhung quyến luyến.
Sau khi điên cuồng một khúc xong, mọi người đều lũ lượt rời khỏi sàn nhảy về vị trí của mình nghỉ ngơi, Triệu Thiết Trụ và Phạm Kiến người đầm đìa mồ hôi cũng trở lại chỗ cũ.
- Đã lâu lắm rồi không điên rồ như vậy rồi.
Triệu Thiết Trụ nhận lấy khăn tay của Tô Nhạn Ny cười nói:
- Quên không giới thiệu với mọi người, đây là Phạm Kiến, là bạn hữu của tôi.
Mọi người lúc này mới thực sự biết được Phạm Kiến, rồi chào hỏi lẫn nhau. Phạm Kiến vốn cho rằng những người này là cùng Lý Linh Nhi tới đây, không ngờ đều rất thân quen với Triệu Thiết Trụ, điều này khiến lòng ngưỡng mộ kính phục của Phạm Kiến đối với Triệu Thiết Trụ tăng lên như thác chảy không ngừng, giống như nước sông Hoàng Hà phá vỡ đê, một khi ập tới thì không thể nào cứu vãn được. Triệu Thiết Trụ tự đắc cười sung sướng, thầm nói: đẹp trai quá, cũng bất dĩ mà.
Trong lúc mấy người nói chuyện, Âu Dương Hạo và mấy cô nàng hoa khôi kia tới chào hỏi mấy người.
- Linh Nhi, lâu lắm không gặp rồi.
Âu Dương Hạo mỉm cười chào hỏi Lý Linh Nhi, đoạn gật gật đầu với mấy người con gái xung quanh, lần tiếp cận này, hắn mới phát hiện, mấy người con gái ở đây, không ngờ đều là tuyệt sắc mỹ nữ, hơn nữa ai nấy đều có đặc sắc riêng, Lý Linh Nhi yên tĩnh, điềm đạm, còn Tô Nhạn Ny hoạt bát, từ người Lucy, toát ra vẻ phong tình khác lạ, Tào Tử Di dịu dàng giống như giọt nước vậy.
- Không giới thiệu bạn của em cho anh làm quen sao?
Âu Dương Hạo nói với Lý Linh Nhi.
- Tôi có thân anh sao?
Lý Linh Nhi nghe thấy Âu Dương Hạo nói như vậy, sự ghê tởm dâng lên trong lòng, rõ ràng bản thân không hề thân quen gì hắn, thế mà cứ ung dung đi tới, còn kêu mình giới thiệu chị em cho hắn làm quen nữa chứ, đúng là đồ vô sỉ.
- Linh Nhi, em đừng như vậy, dù gì chúng ta cũng là bạn học.
Giọng điệu của Âu Dương Hạo mang theo chút cô đơn.
- Đi sang một bên.
Lý Linh Nhi cũng không thèm để ý xem hắn cô đơn tịch mịch thế nào, nếu người này đã khiến cô phản cảm, vậy thì chẳng cần thiết phải bận tâm tới cạm thụ của hắn làm gì.
Âu Dương Hạo chỉ đành cười như mếu máo một tiếng rồi lui ra. Nếu cảnh tượng này mà là một người không biết thân phận của Âu Dương Hạo, chắc chắn sẽ cho rằng Lý Linh Nhi quá kiêu ngạo, không nể mặt người ta gì cả, nhưng cách làm người của Âu Dương Hạo, thì Lý Linh Nhi quá nắm rõ rồi. Lúc ở ký túc xa nữ sinh, mọi người nhàm chán thường chém gió tán phét với nhau, Lý Linh Nhi có nghe kể một người bạn của một nữ sinh, lúc trước bị Âu Dương Hạo làm cho bụng to phềnh lên, sau đó bị hắn đá một cách vô tình, cho nên Lý Linh Nhi đối với những loại người như hắn, ngoài phản cảm ra, thì chỉ có phản cảm mà thôi.
- Ha ha ha, Linh Nhi, cô xem khuôn mặt của hắn ta kìa.
Tô Nhạn Ny từ miệng Lý Linh Nhi cũng hiểu được con người của Âu Dương Hạo nên càng trêu chọc nói:
- Bộ dạng cô đơn cộng với khuôn mặt kia, quả thật có chút làm người ta không lỡ, ha ha ha.
- Chị Nhạn Ny, nếu không lỡ thì chị tới an ủi anh ta một chút đi.
Lý Linh Nhi trả đòn nói.
Hai người con gái lại vui vẻ đùa nghịch nhốn nháo với nhau, Tào Tử Di dịu dàng nhìn Triệu Thiết Trụ, thở dài một tiếng.