Triệu Thiết Trụ lộ vẻ mặt khổ sở đi ra sàn nhảy, cái này đã nói từ trước rồi thế mà vẫn còn ăn một cú giẫm chân của Tô Nhạn Ny, xem ra người con gái này, đúng là không dễ dàng gì chạm vào.
- Chị Nhạn Ny, động tác cuối cùng vừa rồi, đẹp lắm!
Lý Linh Nhi tỏ ra vui mừng nhìn Tô Nhạn Ny một cái, rồi lại liếc sang Triệu Thiết Trụ.
Tô Nhạn Ny không thay đổi sắc mặt nói:
- Chủ yếu là một người nào đó khiêu vũ không ra gì, nếu không đã không cần dùng tới những động tác cuối cùng đó rồi, có thể trực tiếp gây áp lực lên bọn họ.
- Hừ, chẳng phải do tôi dẫn dắt giỏi đó sao... Cô nhảy giống như một búp bê đang di động vậy, nếu không phải do tôi dẫn dắt tốt, thì cô tưởng chúng ta sẽ thắng được bọn họ sao?
Triệu Thiết Trụ không chịu yếu thế nói.
- Anh mới là con búp bê di dộng ấy, cả nhà anh đều là búp bê di động.
Tô Nhạn Ny tỏ ra không hài lòng phản lại.
Lý Linh Nhi lại đi tới bên cạnh Triệu Thiết Trụ, khẽ nói:
- Vừa nãy ôm sát cảm giác thế nào?
- Một chữ “sướng”!
Triệu Thiết Trụ cười hi hí nói.
- Cảm giác như với Linh Nhi không?
- Cái này, cái này không thể so sánh được, hay là để anh ôm em xem cảm giác cụ thể nó thế nào nhé?
Triệu Thiết Trụ với vẻ măt khinh khỉnh nói.
- Đến đây. Chắc chắn cảm giác cũng không kém gì so với chị Nhạn Ny đâu.
Lý Linh Nhi phối hợp, liền ưỡn ưỡn ngực lên.
Triệu Thiết Trụ lại có vẻ bất đắc dĩ rồi.
Lúc này Phạm Kiến cũng đi tới, với cách ăn mặc của hắn, trong chốc lát đã thu hút rất nhiều ánh mắt của đám con gái, thậm trí Tào Tử Di luôn tỏ ra điềm đạm cũng cảm thấy trấn động.
Nhìn bộ dạng con voi này đúng là quá dâm đãng, đặc biệt là cái vòi, cùng với chiếc cổ vừa dài vừa to của Phạm Kiến, khi đi tới hai cái đó cứ nguẫy nguẫy, cái này... Quả thật khiến ngườ khác phải tưởng tượng ra một cái khác rồi.
- Ta sát, đạo cụ của cậu, tìm đâu ra vậy?
Triệu Thiết Trụ kinh ngạc hỏi.
- Ha ha ha, đẹp không? Cái này lấy từ chỗ anh Thiết Thủ đấy, cái này do anh ấy tự sưu tầm, những đồ vật anh ấy sưu tầm quả thật rất giá trị.
Phạm Kiến cố ý lắc lắc thân dưới, khiến đám con gái kêu ầm lên.
- Đẹp lắm, quả thật rất đẹp, không ngờ Thiết Thủ lại thích những đồ vật này, ha ha ha.
Triệu Thiết Trụ nghĩ tới thân hình cơ bắp của Thiết Thủ, lại mặc trang phục của một con voi này lên người, nên không kìm nổi cười toáng lên.
Lại nói sang Âu Dương Hạo bên này.
Có thể thấy công phu kìm nén cảm xúc của Âu Dương Hạo rất tốt đó chứ, tuy hắn cũng nhìn ra bản thân đã thua hai người Triệu Thiết Trụ một ít phong thái, nhưng trên khuôn mặt hắn vẫn không có chút bất mãn nào, vẫn một tay thân sĩ ôm lấy eo Lưu Văn, một tay giơ ra trước gạt ra như để đẩy mọi người, thực ra những người ở đây cũng không phải ngốc nghếch, hắn làm như vậy chỉ là để duy trì tư thái bảo hộ cho Lưu Văn mà thôi.
- Hai người kia là ai vậy?
Âu Dương Hạo và Lưu Văn trở về đội ngũ, Đổng Khiết tò mò mở miệng hỏi.
- Một sinh viên năm thứ nhất, và người còn lại có lẽ là bạn của cậu ta.
Âu Dương Hạo đáp, đoạn nói tiếp với Lưu Văn đứng bên cạnh:
- Thật ngại quá, tôi nhảy không được tốt rồi.
- Âu Dương đồng học nhảy tốt lắm.
Lưu Văn nói xong, vẻ mặt thẹn thùng cười một tiếng nói:
- Hi vọng sau này còn cơ hội khiêu vũ cùng nhau.
Đây rõ ràng là câu dẫn đây mà, nếu sau này có cơ hội khiêu vũ cùng nhau, thì đó chẳng phải là có cơ hội lên giường rồi sao, lông mày của Âu Dương Hạo khẽ dựng đứng lên, gật đầu đồng ý.
Tiếp theo là một bản nhạc có tiết tấu tương đối nhanh, đây là một bản nhạc chỉ có một người nhảy, tiếp tục có không ít người lên sàn nhảy, ở đó lắc lư thân hình.
- Tiểu Thanh, đây là hạng mục ưa thích của cậu, lên đi, giúp chúng tôi lấy lại vinh dự.
Đổng Khiết kéo Nhiếp Tiểu Thanh một cái, rồi nói. Tính cách của Nhiếp Tiểu Thanh tương đối yên tĩnh, nhưng, lại là đội trưởng đội khiêu vũ của đại học FJ, có một vũ nghệ toàn diện, nghe thấy lời của Đổng Khiết, cô cười ngọt ngào một tiếng, rồi nhìn Âu Dương Hạo một cái, Âu Dương Hạo cũng lên tiếng đúng lúc:
- Đúng đó, lên đi để mọi người mở rộng tầm mắt, đừng để cho mấy kẻ bên ngoài lấy mất phong quanh của đại học FJ chúng ta.
Nhiếp Tiểu Thanh gật gật đầu, một mình đi lên sàn nhảy, không ít người nhìn thấy cô nàng, đều vặn vẹo thân hình hướng về phía cô, nhưng được nửa chùng thì cảm nhận thấy sát khí từ ánh mắt của Âu Dương Hạo và Hoàng Ninh, tất cả mọi người hiểu được liền tránh ra.
Thân hình Nhiếp Tiểu Thanh vừa động, vốn dĩ là một cô gái yếu đuối, trong chốc lát đã biến thành một cô gáy đầy nhiệt huyết, động tác khiêu vũ vừa đơn giản nhưng lại có góc cạnh, trong sự mềm mại lại có sự mạnh mẽ, thân hình lúc giãn ra lúc co lại, khiến những nét đẹp trên cơ thể luôn luôn được phô bày ra, mọi người có một cảm giác, đây là một con thiên nga đang múa một mình, đàn ông trên thế gian này, chỉ như những con cóc ngước mắt lên để thưởng thức mà thôi.
- Tiểu Thanh khiêu vũ thật tuyệt vời.
Âu Dương Hạo đứng bên cạnh tỏ vẻ vô cùng tán thưởng, trong lòng lại có một cảm giác muốn chiếm lấy cô nàng, người đẹp như vậy, chinh phục được thì mới thú vị.
- Oa, cô ấy khiêu vũ cũng không tồi chút nào.
Lý Linh Nhi cũng khẽ kêu lên, mọi người cũng đồng loạt gật gật đầu.
- Có thể trở thành đội trưởng đội khiêu vũ của trường FJ, không có tài năng làm sao người khác phục.
Triệu Thiết Trụ cũng gật đầu khẳng định.
- Bàn chải? Cô ấy đâu có cầm bàn chải đâu?
Lucy tò mò hỏi.
- Cô ấy về nhà sẽ cầm bàn chải lên?
Triệu Thiết Trụ tiện thể bịa luôn để trả lời.
- Khiêu vũ còn cầm theo bàn chải sao? Thói quen khiêu vũ của người Trung Quốc các ngươi thật kỳ lạ, giống như công phu của các người, cứ thích chạy chạy trên mặt nước, đúng là thần kỳ.
- Cái đó... Cái đó là luyện tập lực ở cánh tay và cảm giác cân bằng.
Triệu Thiết Trụ trả lời bế tắc nói.
- Lucy, cô cũng lên thể hiện tài năng đi.
Tô Nhạn Ny lắc lắc tay Lucy, chờ mong nói. Lucy chính là huấn luyện viên khiêu vũ, được những trường trong nước đặc biệt mời từ nước ngoài sang, nên kỹ thuật thì không phải bàn rồi.
Lucy hưng phấn gật gật đầu:
- Được thôi, tôi sẽ lên đấu nhảy với cô ấy.
Theo một vũ khúc chuyển tiếp, Lucy nhảy lên dạng chân ra thành một trăm tám mươi độ, nhảy vào sân nhảy, những người xung quanh kêu lên một tiếng kinh ngạc, Lucy hoang dã hôn môi xa với mọi người, khiến những nam sinh có mặt kêu gào liên tục, một cái lắc đầu, mái tóc bạch kim cũng vung theo những điệu lắc đó, giống như tóc gió thôi bay, chói lóa, đẹp mắt.
Liên tục mấy động tác, Lucy đã thành công thu hút ánh mắt của quá một nửa đám nam sinh, đặc biệt bộ dạng Thỏ nữ lang, càng khiến cho người khác huyết mạch như muốn nổ tung ra, máu mũi dường như cũng trực chờ chảy ra rồi.
Những động tác khiêu vũ của những cô gái Âu Mĩ dường như mạnh mẽ hơn những cô gái phương đông rất nhiều, và cũng sống động hơn, hung khí trên người Lucy quả thực như hai trái bom vậy, nổ bùng trước những con mắt đắm đuối của đám nam sinh.
Trái lại với Nhiếp Tiểu Thanh, lúc thấy Lucy vào sàn nhảy khiêu chiến, Nhiếp Tiểu Thanh vốn dĩ còn khinh thường, chỉ có điều sau khi thấy vài động tác của Lucy, cô không khỏi sững sờ, phải thầm thốt lên rằng, đây đúng là một cao thủ.
Nhiếp Tiểu Thanh khẽ cắm môi, những động tác trên người cũng mạnh mẽ hơn, hung khí của cô có vẻ nhỏ hơn của Lucy, tất nhiên là không thể có được hiệu quả mạnh mẽ bằng Lucy được, càng cố ý biểu lộ hung khí, khí thế của cô càng giảm.
Lucy tiến lên phía trước, ngay lúc qua bên cạnh Nhiếp Tiểu Thanh, liền hạ giọng nói:
- Thả lỏng cơ thể, hãy làm chính mình.
Toàn thân Nhiếp Tiểu Thanh chấn động, sự hiếu thắng trong đầu cô bỗng chốc tan biến, giống như lần đầu tiên bản thân tiếp xúc với vũ đạo vậy, lúc đó, bản thân cũng nhìn thấy động tác duyên dáng của người vũ sư, nên mới thực lòng thích thú vũ đạo, sau đó nỗ lực học tập, sau này học ở trường đại học FJ, khiêu vũ, chỉ là cách ngoại giao, giao tiếp, vì vinh quang, tự lúc này vũ đạo của mình trở thành công cụ mua vui cho người khác chứ? Nhiếp Tiểu Thanh mỉm cười, trên khuôn mặt lộ ra ánh hào quang lạ thường.
Động tác của hai người con gái dần dần cũng phối hợp với nhau, vốn chỉ là điệu múa của một con thiên nga, hiện tại lại có thêm một tiên hạc bay tới, hai con chim đan vào nhau khiêu vũ, khiến mọi người ở đây đều cảm thấy vô cùng sững sờ.
- Này này này, Anh Thiết Trụ.
Lý Linh Nhi kéo Triệu Thiết Trụ.
- Sao thế?
- Anh nói xem, Lucy với Nhiếp Tiểu Thanh hai người họ, người khôn quý người ngoan, không kìm được tình cảm chăng.
….