Triệu Thiết Trụ ngồi trong xe cảnh sát, tò mò nhìn xung quanh, đời này hắn chưa có cơ hội ngồi xe cảnh sát bao giờ. Viên cảnh sát ngồi bên cạnh trông thấy bộ dạng của Triệu Thiết Trụ như vậy, liền đạp cho hắn một phát, quát lớn:
- Ngoan ngoãn chút đi.
Triệu Thiết Trụ cũng không tránh, để cho y đạp vào bụng mình. Trong mắt hiện lên một tia hào quang kỳ lạ, khóe miệng Triệu Thiết Trụ hiện lên một nụ cười tà dị nói:
- Anh được lắm.
- Tao được hay không không liên quan gì đến mày. Mà lá gan của mày cũng lớn thật đấy, dám động vào Lý Tử Kỳ.
Viên cảnh sát quát. Y lại muốn đá cho Triệu Thiết Trụ một cái nữa nhưng một viên cảnh sát khác ngồi bên cạnh liền lôi y ra.
Triệu Thiết Trụ chẳng thèm để ý gì đến mấy viên cảnh sát này, liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Rất nhanh, chiếc xe cảnh sát đã đi đến Cục công an. Hai viên cảnh sát áp giải Triệu Thiết Trụ đi vào bên trong. Lý Tử Kỳ cũng đã đến, y liếc nhìn Triệu Thiết Trụ một cái, sau đó nháy mắt ra hiệu cho người bên cạnh đi lên tầng.
- Đi nhanh lên.
Viên cảnh sát ban nãy đẩy đẩy Triệu Thiết Thụ, quát. Triệu Thiết Trụ cũng chẳng nói lời nào, đi theo sau viên cảnh sát vào trong.
Cũng không biết là đã rẽ qua bao nhiêu cửa, mấy viên cảnh sát đã dẫn Triệu Thiết Trụ đến một căn phòng kín mít, sau đó đẩy hắn vào chỗ bên cạnh một ống nước, và khóa còng tay lên đó, cũng chẳng thèm đưa ghế cho Triệu Thiết Trụ, mà cứ để hắn đứng như vậy.
- Ngoan ngoãn đứng đấy đi.
Một viên cảnh sát nói, sau đó cùng với mấy viên cảnh sát khác đi ra khỏi phòng.
Triệu Thiết Trụ dựa lưng vào ống nước, âm thầm suy nghĩ. Xem ra, thế lực của Lý Tử Kỳ ở cục Công an này thật không nhỏ, chỉ trong một thời gian ngắn mà đã có thể điều được gần chục cảnh sát đến bắt mình. Hơn nữa, xem ra những người này đều rất nghe lời của y, thân phận của Lý Tử Kỳ chắc chắn không thấp chút nào. Haiz, nếu như không phải hiện tại mình đã có một công việc mới rồi thì nói không chừng đã đại náo một trận rồi.
Khoảng hơn nửa giờ sau, Lý Tử Kỳ mặc một bộ cảnh phục trên người, y và viên cảnh sát ban nãy đạp Triệu Thiết Trụ đẩy cửa vào trong phòng. Hai người ngồi phía sau một cái bàn, viên cảnh sát cầm cây bút, ra vẻ đứng đắn, hỏi:
- Tên gì?
- Triệu Thiết Trụ.
- Tuổi?
- 22.
- Giới tính?
- Anh tự nhìn đi.
- Ngoan ngoãn một chút đi, tôi hỏi cái gì phải trả lời cái đó. Giới tính?
- Nam.
- Biết mình phạm tội gì không?
- Không biết, chỉ nhớ là vừa nãy tôi đã ném một đống rác ra khỏi nhà tôi thôi.
Sắc mặt Lý Tử Kỳ trầm xuống không nói gì. Vẻ mặt của viên cảnh sát kia cũng sầm lại, nói:
- Đừng có cố chối nữa, đừng tưởng là chúng tôi không biết anh đã làm những gì.
- Ha ha, tôi cũng không biết tôi đã làm những gì.
- Hôm nay chúng tôi nhận được trình báo, bên Tây hồ xảy ra một vụ giết người. Theo nhân chứng miêu tả thì bộ dáng của hung thủ rất giống với anh.
- Tôi tưởng anh nói là tôi giống bố anh cơ đấy, anh có tin không?
Triệu Thiết Trụ coi thường đáp.
- Được rồi, biên bản ghi đến đây thôi.
Lý Tử Kỳ ngồi bên cạnh bây giờ mới lên tiếng. Mà trong phòng giam giữ, một viên cảnh sát theo dõi camera liền tắt máy và xoay người đi ra khỏi phòng.
Lý Tử Kỳ nhìn lên chiếc camera trên tường, thấy camera đã được tắt, y liền dữ tợn quát Triệu Thiết Trụ:
- Vừa rồi không phải mày hung hăng lắm sao? Bây giờ rơi vào tay tao rồi, tao xem mày có còn hung hăng được nữa không.
Nói xong, liền cầm chiếc dùi cui vụt vào bụng Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Tử Kỳ, chiếc dùi cui kia như thể làm bằng không khí vậy, đánh vào người Triệu Thiết Trụ, hắn chẳng thèm nhăn mặt chút nào.
- Tên nhóc mày xem ra còn rắn lắm.
Lý Tử Kỳ nhe răng cười độc ác nói.
- Tao xem mày có thể cứng đầu đến lúc nào.
Triệu Thiết Trụ khinh thường nói:
- Ít nhất là còn lâu hơn mày. Mày cứng cũng chẳng cứng nổi.
- Được, được lắm. Chết đến nơi rồi mà vẫn còn già mồm.
Mặt Lý Tử Kỳ đằng đằng sát khí. Đi đến chỗ cái bàn, lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc dùi cui điện. Tiếng điện giật tách tách vang lên, màu xanh của điện quang hiện rõ trên mặt của Lý Tử Kỳ, khiến cho y trông càng dữ tợn hơn.
- Bộp.
Chiếc dùi cui điện trực tiếp vụt vào bụng Triệu Thiết Trụ, Triệu Thiết Trụ hơi nhíu mày, chẳng lẽ mình phải giết thật hay sao? Như vậy thì hạnh phúc mà mình vất vả gây dựng bấy lâu cũng sẽ rời mình mà đi mất. Nếu Lý Tử Kỳ biết được nguyên nhân mà Triệu Thiết Trụ nhíu mày là đang suy nghĩ rút cuộc có nên giết chết bọn họ hay không thì e rằng bọn họ sẽ cho Triệu Thiết Trụ sớm về với Diêm vương cũng nên.
Trông thấy Triệu Thiết Trụ nhíu mày, Lý Tử Kỳ cảm thấy vô cùng hả hê, định tăng thêm cường độ dòng điện của dùi cui, đột nhiên chuông điện thoại của Triệu Thiết Trụ vang lên.
Lý Tử Kỳ xoay người nhìn chiếc điện thoại vừa xoát được từ trên người Triệu Thiết Trụ đang đặt trên bàn, y ra hiệu cho viên cảnh sát kia đi xem. Viên cảnh sát cầm lấy chiếc điện thoại, nói:
- Là của một người tên là Lôi Tử.
- Lôi Tử này là ai? Là đồng bọn gây án cùng mày phải không?
Lý Tử Kỳ hỏi.
- Lôi Tử…
Triệu Thiết Trụ than nhẹ một tiếng, sau đó nói:
- Mày không biết tự mình đi hỏi à?
- Còn không ngoan ngoãn khai ra?
Lý Tử Kỳ lại dùng chiếc dùi cui điện dí vào người Triệu Thiết Trụ, sau đó quay lại cầm lấy chiếc điện thoại của Triệu Thiết Trụ ấn nút nghe. Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lớn:
- Thiết Trụ, anh đang ở đâu đấy. Em đến FJ rồi.
- Xin chào, đây là cục Công an FJ. Xin hỏi anh và Triệu Thiết Trụ có quan hệ như thế nào?
Lý Tử Kỳ lạnh lùng nói. Đầu dây bên kia dừng lại một chút, sau đó nói:
- Triệu Thiết Trụ đã phạm tội gì?
- Triệu Thiết Trụ có liên quan đến một vụ án giết người, bây giờ đang phối hợp cùng chúng tôi điều tra. Xin hỏi anh có quan hệ gì với anh ta.
Đầu dây bên kia một lặng tiếng một lúc, hơn mười giây sau mới nói:
- Là anh em của tôi.
Sau đó liền cúp máy.
Lúc này ở nhà ga FJ, một thanh niên cao đến gần hai mét mặc một bộ quần áo quân đội, sắc mặt âm trầm nhìn chiếc di động. Chỉ dựa vào mấy người mà có thể bắt được anh Thiết Trụ hay sao? Thật nực cười. Xem ra, anh Thiết Trụ gặp phải phiền phức rồi. Người thanh niên này tay xách một túi hành lý to tướng, tay kia cầm di động nhấn một dãy số để gọi.
- Thành thật khai ra, Lôi Tử và mày có quan hệ gì.
Sắc mặt Lý Tử Kỳ sầm lại, hỏi.
- Cậu ấy? Cậu ấy chỉ là anh em của tôi mà thôi.
Triệu Thiết Trụ trả lời, trên mặt như đang tìm về một đoạn hồi ức.
- Cậu ta làm cái gì?
Lý Tử Kỳ hỏi.
- Cậu ta chỉ là một tên không có đầu óc.
Triệu Thiết Trụ cười ha hả nói.
Lý Tử Kỳ nháy mắt ra hiệu cho viên cảnh sát phía sau, hai người đi ra khỏi phòng. Ở bên ngoài cửa, Lý Tử Kỳ nói:
- Không phải cậu nói tên Triệu Thiết Trụ này là cô nhi hay sao? Sao lại mọc ra một người anh em như vậy?
Viên cảnh sát kia đáp:
- Hắn chắc chắn là một cô nhi. Tôi đã điều tra qua lý lịch của hắn rồi, chắc chỉ là một người bạn tốt của hắn thôi.
Lý Tử Kỳ thở dài một tiếng. Y đã cho người điều tra gốc gác của Triệu Thiết Trụ. Dù sao có thể mua được một căn biệt thự ở bên Tây hồ đã là chuyện không đơn giản rồi. Lý Tử Kỳ là người luôn chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi hành sự, khi phát hiện Triệu Thiết Trụ chỉ là một cô nhi, với lại chẳng có thế lực nào làm chỗ dựa, y liền lập tức đem người ‘giết’ đến tiểu khu Tây hồ.
Lý Tử Kỳ lại đi vào trong phòng, sau đó nói với Triệu Thiết Trụ:
- Tao xem mày còn trụ được đến bao giờ.
Sau đó lại lầm lấy chiếc rùi cui, vụt vào người Triệu Thiết Trụ.
Tới tới lui lui khoảng hơn mười cái, Triệu Thiết Trụ chỉ ngơ người, đến hừ một tiếng cũng không có. Lý Tử Kỳ không khỏi phát hỏa, lớn tiếng:
- Đem chậu nước đến đây.
Lúc này, viên cảnh sát nãy giờ vẫn theo sát Lý Tử Kỳ liền vội đi lấy một chậu nước. Lý Tử Kỳ khóa hai tay của Triệu Thiết Trụ lại với nhau, đẩy hắn đến phía chậu nước, nói:
- Xem tao sẽ chơi mày như thế nào.
Sau đó y túm tóc Triệu Thiết Trụ định dúi xuống chậu nước.
Đúng lúc này, ngoài cổng của cục Công an bỗng truyền đến từng tiếng phanh xe ô tô. Triệu Thiết Trụ mỉm cười, rút cuộc cũng đã đến.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)