[Dịch] Sát Thần

Chương 156 : - Ta thích nữ nhân nghe lời




Trên thuyền, khuôn mặt Lâm Đạt ửng đỏ, y phục bừa bộn, đôi mắt đẹp lấp lánh.

Thạch Nham mở to mắt, kinh ngạc nhìn nàng, kinh hãi kêu lên:

- Tóc của cô!

Mái tóc màu nâu dài đến mông của Lâm Đạt, thế mà có thể thấy tốc độ tóc mọc ra cực nhanh và rõ ràng. Rất nhanh, mái tóc màu nâu của nàng đã dài đến đùi, mà còn đang dài ra nữa.

Ánh sáng mờ lấp lánh trên mái tóc, Lâm Đạt sững sờ ngay tại chỗ, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Nàng tháo buộc tóc ra, kéo mái tóc qua một bên, kinh ngạc bắt đầu suy nghĩ.

Trên da đầu Lâm Đạt, có lực lượng kỳ dị đang di chuyển qua lại, lực lượng trong cơ thể Thạch Nham rót vào trong người Lâm Đạt, vô tình chạy tới vị trí da đầu Lâm Đạt, hình như đã mở ra Võ Hồn tiềm tàng nhiều năm bên trong cơ thể nàng.

- Từ nhỏ, mái tóc của... của ta dài ra rất nhanh, chỉ cần bỏ kẹp xuống sẽ mọc dài ra rất nhanh!

Vẻ mặt Lâm Đạt kinh ngạc

- Nhưng mà, tốc độ tóc mọc ra bây giờ thật... thật đáng sợ.

Thạch Nham cau mày thật chặt, nói:

- Đừng quá căng thẳng, đây chưa hẳn là chuyện xấu. Có lẽ, đây là một loại Võ Hồn thuộc về cô, chẳng qua là trước đây bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không có thể hiện ra hoàn toàn, tình huống bây giờ chắc là Võ Hồn của cô đã thức tỉnh!

- Võ Hồn?

Vẻ mặt Lâm Đạt phấn khởi trên mặt hiện lên vẻ rực rỡ

- Làm sao có thể? Ta đã lớn như vậy, trên người làm sao có thể thức tỉnh Võ Hồn? Thạch Nham, ngươi, ngươi không được gạt ta.

- Cô xem lại đi.

Khóe miệng Thạch Nham mỉm cười, bộ dạng ung dung.

Không bao lâu, mái tóc màu nâu của Lâm Đạt, đã dài rủ xuống mặt đất, nàng giống như là mặc một chiếc váy thật dài, mái tóc màu nâu sáng bóng lộng lẫy, giống như áo choàng khoác ở sau lưng nàng, thật sự đã làm cho nàng càng xinh đẹp động lòng người hơn.

Luồng lực lượng kỳ dị vẫn di chuyển qua lại trên da đầu Lâm Đạt, dần dần trong ánh mắt của Lâm Đạt có thêm vẻ khác lạ, hình như từ giữa vị trí da đầu đã phát hiện ra cái gì đó.

Lâm Đạt không có nói chuyện với Thạch Nham, chìm vào suy tư, dường như đang im lặng thể ngộ cái gì đó.

Thạch Nham biết đây là thời khắc quan trọng của nàng, cũng không có lên tiếng quấy rầy, chỉ lặng lẽ quan sát động tĩnh của nàng, chỉ sợ nàng sẽ có chuyện gì bất ngờ.

- Vù vù vù vù!

Nửa giờ sau, đôi mắt Lâm Đạt bỗng lóe sáng, mái tóc tự chuyển động.

Trong nháy mắt từng sợi tóc của nàng đã căng cứng, biến thành từng chiếc cương châm. Lâm Đạt xoay cổ, đột nhiên mái tóc bỗng phất bay ra ngoài.

- Ầm!

Đầu tóc nện lên tấm ván gỗ. Tấm ván gỗ giống như là bị mấy ngàn ngân châm đâm xuyên qua. Để lộ ra nguyên một đống lỗ kim châm nhỏ xíu.

Thạch Nham ngạc nhiên.

- A!

Lâm Đạt cũng là chợt kinh sợ, che miệng, ngơ ngác nhìn lỗ kim châm do mái tóc nàng tạo thành, kinh hãi kêu lên:

- Chuyện, chuyện, chuyện này.....

- Không sai! Đúng là do tóc của cô tạo thành.

Thạch Nham khẳng định gật đầu!

- Đây cũng là một loại Võ Hồn đặc thù. Cô cần phải cẩn thận thể ngộ trong chốc lát, thử xem có gì đặc biệt, thử tìm xem có thể tìm được phương thức công kích khác hay không!

Thân thể yêu kiều của Lâm Đạt vui mừng đến run rẩy, vẻ mặt không dám tin.

- Sao có thể chứ? Điều này sao có thể? Tóc của ta thế mà lại là một loại Võ Hồn. Tại sao có thể như vậy....?

Đối với bất cứ một Võ Giả nào mà nói, Võ Hồn là một loại thủ đoạn công kích mạnh mẽ nhất, Võ Giả có Võ Hồn như được trời ưu ái, lúc công kích có thể phát huy ra lực lượng đến mức cao nhất, lợi dụng sự mạnh mẽ của Võ Hồn, thậm chí có thể đánh chết Võ Giả cao hơn mình cả một cấp.

Võ Hồn có thể nói là điều căn bản của Võ Giả, Lâm Đạt chưa từng bao giờ nghĩ tới, nàng đã lớn như vậy mà vẫn có thể lại lần nữa có được Võ Hồn.

Trong lòng nàng rất kích động, thật sự quá khó để nói với người ngoài!

- Đại ca ! Đại ca.

- Ồ! Đại ca!

Một chiếc thuyền lá liễu nhẹ bỗng nhiên từ bãi đá ngầm đằng sau xuất hiện, qua lâu như vậy mà bên này cũng không có ai nhắn tin cho bọn chúng, đám hải tặc canh giữ ở chỗ Tạp Mông đã sắp không khống chế được tình hình nên tới đây xem sao.

Sắc mặt Thạch Nham bỗng lạnh lùng, khóe miệng xuất hiện nụ cười tàn nhẫn, lại chuẩn bị đại khai sát giới.

- Vù vù!

Lâm Đạt đột nhiên từ trên thuyền phóng xuống phía dưới, hạ xuống chiếc thuyền lá liễu đậu bên cạnh, dùng con thuyền nhỏ lướt đi, nhanh chóng tiến gần đến chiếc thuyền này.

Mái tóc bay vút, Lâm Đạt lúc này giống như yêu ma thần bí nào đó, lúc mái tóc vẫy múa thì một đám hải tặc mặt đầy mái tươi, bị tóc dài của nàng đâm chết. Khuôn mặt Lâm Đạt hưng phấn, lần đầu tiên thử dùng tóc công kích, lập tức phát hiện mình có thể khống chế mái tóc, mái tóc này giống như biến thành cánh tay của nàng, được nàng vận dụng một cách tự nhiên công kích người khác.

Mái tóc dài của nàng trong chốc lát biến thành sắc bén như cương châm, trong chốc lát lại mềm mại nhưng chắc như roi dài, mái tóc như yêu ma xuyên thủng thân thể đám hải tặc, hoặc trói bọn họ lại rồi ném bay đi.

Tóc dài tung bay, Lâm Đạt di chuyển ở đám giữa hải tặc, lần lượt giết sạch từng tên hải tặc cảnh giới Nhân Vị.

Khóe miệng Thạch Nham mỉm cười, cũng từ trên thuyền phi thân xuống dưới, lặng lẽ đi tới hướng Lâm Đạt, hấp thu tinh khí trên người mấy tên hải tặc. Thạch Nham bây giờ đã khôi phục Tinh Nguyên đến đỉnh phong, cảnh giới Bách Kiếp nhị trọng thiên, Tinh thần lực tràn đầy, trong cơ thể cuồn cuộn lực lượng. Từng đợt tinh khí của hải tặc, lặng lẽ biến mất trong cơ thể của Thạch Nham, hắn cũng không động thủ, nhìn Lâm Đạt giết hải tặc một tên rồi lại một tên, vui vẻ thoải mái hấp thu tinh khí của hải tặc chết ở trong tay nàng. Ở bãi đá ngầm đằng xa, đột nhiên truyền đến một tiếng thét hoảng sợ chói tai.

- Các huynh đệ, rút lui thôi, đại ca đã chết, đã chết hết rồi.

Một tên hải tặc núp mình phía sau đá ngầm, từ xa liếc mắt nhìn bên này, rốt cuộc phát hiện tình hình nơi đây. Tiếng thét chói tai của người này lập tức quanh quẩn bãi đá ngầm, những hải tặc trông chừng đám Tạp Mông, hốt hoảng lo sợ, không dám tới đây mà lập tức chạy trốn bốn phía.

Từng chiếc thuyền lá liễu nhỏ lướt đi cực kỳ nhanh nhẹn giữa bãi đá ngầm, nơi này địa thế phức tạp lại vừa vặn trợ giúp cho bọn họ chạy trốn.

Mặc dù Thạch Nham có lòng giết sạch những người này, để cho lực lượng của chính mình tiến thêm một bước. Nhưng bởi vì đá ngầm quá nhiều, cũng chỉ đành lực bất tòng tâm. Chưa đầy mười phút sau, tất cả hải tặc của Huyết Đồng đã chạy trốn sạch sẽ không còn sót ai. Chỗ này chỉ còn lại có thi thể khô quắt khắp nơi, còn có một con thuyền lá liễu nhỏ.

Lâm Đạt đứng ở trên một con thuyền nhỏ, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn, dịu dàng nói:

- Thạch Nham, ngươi thấy không? Vừa rồi, vừa rồi ta dùng tóc của ta thì giết sạch bọn chúng? Ngươi có nhìn thấy không?

Thạch Nham mỉm cười gật đầu:

- Thấy rồi, thấy hết rồi, đúng là không tệ, Võ Hồn này nếu như lúc giao chiến đột nhiên thi triển ra thi triển ra có thể thu được kỳ hiệu.

Từng sợi tóc của Lâm Đạt có thể trong nháy mắt cứng như cương châm, lại có thể mềm mại như roi, thật đúng là rất quỷ dị.

Lúc giao chiến với người khác, nếu như nàng đột nhiên biến mái tóc thành vũ khí sắc bén, nói không chừng có thể nháy mắt bắn thân thể đối thủ thành một đống lỗ máu, cũng có thể dễ dàng trói chặt địch nhân, rồi thoải mái giết chết đối thủ.

- Thật không ngờ, thực sự không ngờ được.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Đạt rất kinh hỉ, ánh mắt nàng nhìn về phía Thạch Nham có thêm vẻ khác lạ.

- Cô đi đứng không nhẹ nhàng!

Khóe miệng Thạch Nham xuất hiện nụ cười xấu xa.

Lời vừa nói ra, Lâm Đạt trước tiên là sửng sốt, sau đó khuôn mặt bỗng ửng đỏ ngay, trừng mắt đầy thiên kiều bá mị nhìn Thạch Nham.

- Cái tên nhà ngươi, thật là xấu!

- Ha ha.

Tâm tình Thạch Nham sung sướng, đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên nhìn thấy đoàn người Tạp Mông bên kia, đang lái một chiếc thuyền. Nhanh chóng xuyên qua bãi đá ngầm.

- Lâm Đạt, chuyện liên quan đến ta, không được nói cho bọn Tạp Mông biết. Thi thể chỗ này nói là do cao thủ của Tam Thần Giáo đi ngang qua tạo thành, ta không muốn Tạp Mông biết những người này có liên quan đến ta.

Thạch Nham nhướng mày, đột nhiên nghiêm nghị nói với Lâm Đạt:

- Nơi đây thuộc về Viên La hải vực, thành thật mà nói, ta và Cổ gia, Đông Phương gia có chút xung đột, nếu như những người Tạp Mông không kín miệng, tiết lộ tin tức liên quan tới ta ra ngoài. Có thể ta sẽ gặp nguy hiểm.

Chuyến này, hắn chuẩn bị đi Vân Hà đảo đối phó Cổ gia, nếu như không cẩn thận lộ ra thân phận, nói không chừng giữa đường đã bị Cổ gia và Đông Phương gia nhìn chằm rồi.

Nếu như vậy, hắn cũng đánh bó tay bó chân, rất nhiều chuyện không thể làm.

- Ngươi có cừu oán với Đông Phương gia, Cổ gia?

Lâm Đạt cả kinh:

- Ngươi phạm phải chuyện gì?

- Sau này hãy nói, nhớ kỹ, không được nói cho bọn Tạp Mông về chuyện của ta.

Thạch Nham dặn dò, Lâm Đạt sửng sốt nhìn hắn trong chốc lát, chậm rãi gật đầu, ôn nhu nói:

- Yên tâm đi, ta sẽ không để cho ngươi có chuyện gì.

Nữ nhân chính là như vậy, chỉ cần tiếp xúc da thịt thân mật với một người nam nhân, thì sẽ theo bản năng bảo vệ cái nam nhân đó. Huống chi Thạch Nham lại là nam nhân đầu tiên, nàng lại chiếm được chỗ tốt cực lớn từ trên người Thạch Nham, dù thế nào nàng cũng sẽ không muốn Thạch Nham có chuyện.

Đừng nói là Cổ gia và Đông Phương gia, bây giờ cho dù Thạch Nham nói hắn là hắn là đối tượng truy sát của Tam Thần Giáo, nói không chừng Lâm Đạt cũng sẽ giúp hắn chạy trốn.

Đa số nam nhân, vì lợi ích và dã tâm của mình mà có thể hi sinh nữ nhân bên cạnh.

Mà đa số nữ nhân lại vì nam nhân bên cạnh mình, mà có thể hi sinh lợi ích và dã tâm dễ như trở bàn tay, thậm chí quyết hy sinh bạn và bằng hữu bên cạnh mình.

- Ừ, ta thích nữ nhân nghe lời.

Thạch Nham nhếch miệng cười một tiếng, đưa tay vỗ cái mông vểnh cao của Lâm Đạt nói:

- Nữ nhân càng nghe lời, càng sẽ sung sướng hơn.

Lâm Đạt mới nếm thử mùi vị nam nữ, đã hơi ngấm vào xương tủy, bộ vị mẫn cảm trên người bị Thạch Nham vỗ như vậy, thân thể yêu kiều của Lâm Đạt run lên, giống như một dòng điện xẹt qua thân thể, đôi mắt sáng bắt đầu biến thành long lanh.

Mắc cở đỏ mặt, Lâm Đạt liếc mắt trừng Thạch Nham, cắn răng xin nói:

- Thạch Nham, về sau khi ở trước mặt bọn họ không được làm vậy với ta, bằng không thì ta không thể chỉ huy họ. Khi bọn họ không nhìn thấy, ta có thể...... có thể để ngươi khinh bạc một lúc, có được hay không?

Lâm Đạt cắn răng, gương mặt ửng đỏ, cực kỳ thẹn thùng, nàng còn thể hiện ra phong tình làm người ta ngất ngây khó mà chống cự.

Thạch Nham mỉm cười, gật đầu nói:

- Yên tâm đi, ta biết cô còn phải phục chúng, sẽ không khi dễ cô trước mặt bộ hạ đâu.

- Tạp Mông tới.

Lâm Đạt nhẹ nhàng hít một hơi, thu liễm xuân tình trên mặt, lại khôi phục uy phong ngày trước kia, hơi ngẩng đầu khôi phục dáng vẻ lãnh đạm.

Trong lòng Thạch Nham cười cười, thầm nghĩ bản lĩnh giả bộ của nữ nhân này cũng không tệ.

- Tạp Mông, các ngươi tới đây, lục soát thi thể trên những người ở đây, sắp xếp mọi thứ lại.

Lâm Đạt cau mày, khoa tay múa chân nói với đám người Tạp Mông, Hoắc Kiệt, Kiệt Đặc.

- Nhanh lên! Lần này một vị trưởng lão Thần giáo chúng ta trùng hợp đi ngang qua, để cho chúng ta thu dọn đồ, không chừng sau này hắn sẽ hỏi đến.

Lúc một mình ở cùng với Thạch Nham, Lâm Đạt rất phong tình, thẹn thùng mê người, nhưng trước mặt đám người Tạp Mông, Kiệt Đặc thì nàng lại khôi phục tác phong của vị đại tỷ, rất có khí thế.

Thạch Nham đứng ở một bên, khóe miệng mỉm cười nhìn nàng diễu võ dương oai, ánh mắt có chút khác thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.