[Dịch] Sáp Huyết

Chương 429 : Bức cung (3)




Ánh mắt Da Luật Hỉ Tôn lóe lên, đáp:

- Ngột Tốt thật nghĩ như vậy, vậy đó là chuyện may mắn của thiên hạ.

Mọi người nghe được lời nói này, đều thở phào nhẹ nhõm, cho dù thần Hạ cũng như vậy.

Phải biết nước Hạ và triều Tống giao chiến nhiều năm, triều Tống tuy hao binh tổn tướng, nhưng nước Hạ cũng tổn thất không bù đắp được. Mấy năm nay các trận đánh tây bắc sớm ngừng, nước Hạ không thể thông thương với triều Tống, đồ thường dụng trong nước đều đã khan hiếm, bá tính cũng rất oán hận. Thắng lợi tuy có đạt được, nhưng vẫn không bằng lợi ích lớn của kinh tế thương mại. Ngoại trừ số rất ít võ tướng hy vọng lấy chiến công tấn chức ra, trong văn thần ngoại trừ Trương Nguyên, cả triều có thể nói là không muốn khai chiến cũng nhiều.

Lúc này Trương Nguyên đã chết, Trung thư lệnh luôn kêu gọi thống nhất thiên hạ đó không còn nữa. Xem ra Nguyên Hạo cũng chuẩn bị thay đổi dây đàn, đổi kế sách.

Không khí ủ dột giữa điện hơi pha loãng, Nguyên Hạo thấy thế, mỉm cười nói:

- Nói vậy Đô điểm kiểm và đại sư đều thõa mãn đề nghị của ta à?

Da Luật Hỉ Tôn và Thiện Vô Úy trao đổi ánh mắt, không ngờ Nguyên Hạo luôn cường ngạnh lại nói tốt như vậy, tất cả chiêu phía sau không tác dụng nữa, trong lòng ngược lại bất an.

Nguyên Hạo thấy hai người không nói, lại nói:

- Nếu sứ giả hai nước không dị nghị, vậy vẫn xin tạm thời ở lại mấy ngày...

Thấy Da Luật Hỉ Tôn và Thiện Vô Úy đều sắc mặt thay đổi, Nguyên Hạo mỉm cười nói:

- Thật ra là vì phủ Hưng Khánh có hai chuyện vui muốn tuyên bố.

Mọi người đều lấy làm lạ, không hiểu chuyện vui đến từ đâu đến. Địch Thanh chau mày, biết Nguyên Hạo xử lý xong chuyện sứ giả, thì phải khai đao với hắn.

Nguyên Hạo liếc xéo Địch Thanh, nói:

- Chuyện vui thứ nhất, chính là Địch Thanh Địch tướng quân Đại Tống và Đan Đan công chúa hỉ kết liên lí, ngày mai sẽ cử hành hôn sự.

Không đợi mọi người tỏ thái độ, Nguyên Hạo nói:

- Chuyện này ta đã truyền tin cho quốc chủ triều Tống, nghĩ cũng không lâu Đại Tống có hồi âm lại. Muốn sau khi Địch tướng quân và Đan Đan công chúa thành thân, hai nước vì chuyện quan hệ thông gia càng hòa thuận, sẽ không khởi binh đao nữa. Há chẳng phải đại hỉ, so với một tờ giấy minh ước phải mạnh hơn nhiều. Chuyện này nghe nói thiên tử Đại Tống rất tán đồng!

Địch Thanh rùng mình, trong lòng bỗng dưng có ý bi ai. Hắn không biết Nguyên Hạo nói là thật hay giả, nhưng lại biết Triệu Trinh và đám thần Tống, sẽ không khăng khăng phản đối!

Đang định đứng lên, thấy ngón tay trỏ Nguyên Hạo đưa ra, chỉ ra ngoài điện. Địch Thanh nhìn về hướng nhìn theo ngón tay của y, chỉ thấy dưới đài ngoài điện hai người đang quỳ, chính là Vệ Mộ Sơn Thanh và A Lý.

Trường đao treo cao, trong cảnh sắc tươi đẹp mang ánh sáng lạnh lẽo.

Địch Thanh giật mình, biết ý của Nguyên Hạo, mình chỉ cần vừa mở miệng, hai người đó phải đầu rơi xuống đất, chỉ là chần chừ chốc lát, Nguyên Hạo không để ý tới Địch Thanh nữa, nói:

- Chuyện vui thứ hai là, chính là ta muốn nạp thêm Vương Phi, chuẩn bị nghênh thú Phi Tuyết cô nương. Không biết các ngươi có dị nghị không?

Lời nói vừa ra, điện Thiên Hòa đã có rối động, Trữ Lệnh Ca phẫn nộ đầy mặt, mới định tiến lên, thì nghe có người nói:

- Thần không đồng ý.

Mọi người cả kinh, không ngờ còn có người phản đối kiến nghị của Nguyên Hạo. Lần lượt quay đầu nhìn qua chỗ phát ra tiếng, nhìn thấy người nói chuyện chính là Dã Lợi Ngộ Khất, càng là kinh ngạc.

Dã Lợi Ngộ Khất tuy vẫn là một trong Long bộ cửu vương, nhưng không có quyền lợi như trước đó. Nhị vương Dã Lợi Thiên Đô vốn là trụ cột lĩnh quân nước Hạ, nhưng lần trước sau khi Dã Lợi Vượng Vinh tạo phản, gia tộc Dã Lợi đã mất thế. Dã Lợi Ngộ Khất càng bị phái tới Sa Châu, canh giữ vùng đất hoang vu đó.

Cho dù Dã Lợi Vượng Vinh sống lại, chỉ sợ cũng không dám phản đối lại Nguyên Hạo, Dã Lợi Ngộ Khấy có bản lĩnh gì đề ra ý kiến khác chứ?

Sắc mặt Nguyên Hạo trấn tĩnh, hỏi:

- Thiên Đô Vương, tại sao ngươi phản đối?

Dã Lợi Ngộ Khất tiến lên một bước, nói:

- Ngột Tốt đã lấy thê tử của thần Một Tàng thị, vốn đối xử có chút sủng ái. Nếu là có niềm vui mới khác, chỉ sợ lãnh nhạt với thê tử của thần. Thần không đành lòng, do đó phản đối.

Mọi người sửng sốt, trên mặt không biết nên là biểu tình gì. Bọn họ tuy nghĩ tới ngàn vạn lý do, nhưng chưa từng nghĩ qua Dã Lợi Ngộ Khất lại nêu ra loại lý do này?

Dã Lợi Ngộ Khất làm sao có mặt mũi nêu ra loại vấn đề này chứ?

Nguyên Hạo tuy nói không có hậu cung ba ngàn, nhưng cũng thực thu không ít mỹ nữa trong cung. Nhưng Nguyên Hạo nhiều năm qua, cũng không qua lại giữa các mỹ nữ, sủng hạnh thường ngày bình thường chỉ có một nữ nhân.

Trước Nguyên Hạo lấy Vệ Mộ thị làm vợ, sau đó gia tộc Vệ Mộ tạo phản, Nguyên Hạo giết gia tộc Vệ Mộ không còn một ai. Sau đó thì nghênh thú Hưng Bình Công Chúa tỷ tỷ của Da Luật Tông Chân quốc chủ Khiết Đan. Lúc đó tuy nói Vệ Mộ Sơn Hỉ tạo phản trước, nhưng không ít người đoán Nguyên Hạo năm đó vì nóng lòng mở rộng, không muốn đắc tội Khiết Đan, cũng muốn quan hệ thông gia dành được ủng hộ của Khiết Đan, y vì kiên định ý niệm Hưng Bình công chúa gả tới, lúc này mới giết vợ để lập Hưng Bình công chúa làm chính thất.

Nhưng Hưng Bình công chúa đến không có bao lâu, Nguyên Hạo thế lực đã vững, đủ lông đủ cánh, không dựa vào Khiết Đan nữa, đối với Hưng Bình công chúa cực kỳ lạnh lùng. Hưng Bình buồn giận mà chết, Nguyên Hạo giống như trước nghênh thú Dã Lợi thị làm phù chính.

Lúc đó gia tộc Dã Lợi như mặt trời ban trưa, Dã Lợi Vượng Vinh, Dã Lợi Ngộ Khất cực kỳ uy vọng ở nước Hạ. Có người suy tính, đều cảm thấy Nguyên Hạo cưới vợ giống như mua bán, luôn nghiêng về lợi ích lớn nhất. Lấy Dã Lợi thị, chẳng qua là muốn mượn hơi Dã Lợi gia củng cố chính quyền mà thôi.

Sau sự việc đã chứng minh suy đoán này, Nguyên Hạo sau nhiều năm ổn định quyền lợi, lại bắt đầu từng bước cắt giảm quyền lợi của Dã Lợi gia, cũng bắt đầu lạnh lùng với Dã Lợi thị. Sau đó Dã Lợi Vượng Vinh cung biến tự sát, Dã Lợi thị rất nhanh bị đưa vào lãnh cung. Nguyên Hạo trên đường săn bắn, gặp Một Tàng thị, lại lấy Một Tàng thị làm vợ, đối với cô ấy rất là sủng ái.

Nhưng Một Tàng thị vốn là vợ của Dã Lợi Ngộ Khất, Dã Lợi Ngộ Khất còn đấy, Nguyên Hạo làm thế này, chắc chắn là loại trừ tai mắt của Dã Lợi Ngộ Khất.

Hôm nay Nguyên Hạo lại muốn lấy Phi Tuyết làm vợ, Dã Lợi Ngộ Khất nói không sai, vì dựa theo lệ cũ, Một Tàng Thị rất nhanh phải trở thành hoa vàng ngày mai. Nhưng Một Tàng thị vốn là vợ của Dã Lợi Ngộ Khất, Dã Lợi Ngộ Khất cầu sủng cho vợ, mọi người hết sức kinh ngạc, không khỏi ác tâm. Càng nhiều người đang nghĩ, đáng tiếc một Thiên Đô Vương Dã Lợi Ngộ Khất tiếng tăm lừng lẫy, lại không có chút khí nam nhi.

Nguyên Hạo làm vẻ trầm ngâm, nói:

- Cái này ngược lại sẽ không. Ta đối với Một Tàng thị như trước vẫn là tình cảm tốt, tuyệt sẽ không vì lấy Phi Tuyết mà lạnh nhạt với cô ấy.

Dã Lợi Ngộ Khất vui mừng lộ rõ nét mặt nói:

- Đa tạ Ngột Tốt ưu ái.

Cho dù Địch Thanh, cũng không nhịn được dời ánh mắt đi, không ngờ da mặt Dã Lợi Ngộ Khất dầy như vậy, cũng không muốn nhìn dáng dấp ti tiện của Dã Lợi Ngộ Khất nữa.

Nguyên Hạo tựa hồ tâm tình rất tốt, nói:

- Thiên Đô Vương trung thành với ta. Qua mấy ngày nữa, chuyện dẫn Thiện Vô Úy đại sư đến Hương Ba Lạp, sẽ do ngươi phụ trách được rồi.

Dã Lợi Ngộ Khất càng hưng phấn đến mức trên mặt sáng lên, liên tục gật đầu, Nguyên Hạo đề tài vừa chuyển, nói:

- Bây giờ... cuối cùng không có phản đối chứ?

Cả giữa điện, đầy rẫy mùi quỷ dị bất kham, trầm lặng chốc lát, một người xông ra nói:

- Con phản đối!

Mọi người lại vô cùng kinh ngạc, không ngờ ngoại trừ loại người như Dã Lợi Ngộ Khất ra, còn có ai có thể phản đối chứ? Chỉ thấy người đứng ra, trên mặt tuấn mỹ tràn đầy ý căm giận, chính là hoàng thái tử Trữ Lệnh Ca.

Nguyên Hạo nhìn con trai, đạm mạc nói:

- Ngươi có tư cách gì phản đối?

Thần tình Trữ Lệnh Ca phẫn nộ, nghe vậy nói:

- Phụ hoàng, Phi Tuyết vốn là ý trung nhân của con. Người đường đường Ngột Tốt, không biết có bao nhiêu mỹ nữ cho người lựa chọn, người muốn cô gái nào mà không được, tại sao muốn cướp nữ nhân của con chứ?

Y uất phục dưới uy thế của Nguyên Hạo, vẫn có chút nhu nhược. Nhưng thấy Nguyên Hạo lại trước mọi người cưới Phi Tuyết, không khỏi căm phẫn hung hãn, chỉ mong phụ thân có thể thay đổi chủ ý.

Thì ra Lệnh Trữ Ca đã lớn rồi, Nguyên Hạo sớm chuẩn bị cưới phi cho Trữ Lệnh Ca. Trước mắt chọn được Một Di thị con gái của Một Di Giai Sơn đại tộc thịnh nhất thanh thế Đảng Hạng.

Trữ Lệnh Ca đối với Một Di thị không chút cảm giác. Lúc săn bắn mấy ngày trước, trong núi gặp Phi Tuyết. Giây khắc nhìn thấy Phi Tuyết đó, trong lòng y không biết tại sao, đã nhận định Phi Tuyết là nữ nhân duy nhất đời này của y.

Chuyện duyên phận này, rất khó nắm bắt. Trữ Lệnh Ca vì Phi Tuyết, lần đầu làm trái lại ý chỉ của phụ thân, nói không lấy Một Di thị, muốn lấy người bên cạnh. Nguyên Hạo lúc đó nghe xong, rất là vô cùng ngạc nhiên, lập tức bảo Trữ Lệnh Ca dẫn Phi Tuyết đến xem thử. Trữ Lệnh Ca tráng khởi can đảm dẫn Phi Tuyết vào cung. Lúc Nguyên Hạo vừa thấy Phi Tuyết, bảo Trữ Lệnh Ca giữ Phi Tuyết trong cung, qua mấy ngày sẽ trả lời Trữ Lệnh Ca.

Nhưng qua mấy ngày, Nguyên Hạo không có chút động tĩnh, Trữ Lệnh Ca trong lòng cảm thấy bất an. Lúc này liên tục tới tìm Nguyên Hạo, lại bị Nguyên Hạo tìm mọi cách từ chối nói hôm nay cho Trữ Lệnh Ca một câu trả lời.

Trữ Lệnh Ca tâm tình không yên, vẫn chờ trả lời của Nguyên Hạo, không ngờ Nguyên Hạo lại cho y một đáp án.

Nguyên Hạo lãnh lùng nhìn Trữ Lệnh Ca, nói:

- Trên đời này nữ nhân nhiều, nhưng ta chỉ thích cô gái này. Đám người trên đời này như đám sói, vốn là kẻ mạnh nhất nên có được thứ tốt nhất.

Mọi người im lặng không tiếng động, không ngờ Nguyên Hạo lại cũng mang ngữ điệu khốc lạnh này và cách làm tàn nhẫn như vậy đối với con trai thân sinh.

Địch Thanh không rõ ngọn nguồn, không kìm được nhìn qua Phi Tuyết, chỉ thấy Phi Tuyết biểu tình vẫn là lạnh lùng, tựa hồ tất cả mọi chuyện, không liên quan với cô.

Cô gái này, rốt cuộc đang nghĩ gì? Địch Thanh trong lòng không biết tại sao, hơi chút nhói đau.

Trữ Lệnh Ca nhìn thấy hai mắt của Nguyên Hạo hiện lên sắc bén, đột nhiên hai chân mềm nhũn, quỳ xuống, khóc lóc:

- Phụ hoàng, con cầu xin người, cả đời của con đều nghe lời người. Cả đời cũng chỉ thật lòng thích một cô gái này. Người thương hại con, đừng cướp đi Phi Tuyết, được không?

Trong quần thần, đã có người xúc động, mặt lộ ý không đành.

Nguyên Hạo vỗ bàn, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ hiếm thấy:

- Ngươi làm gì? Ngươi biết mình đang làm gì không? Con trai của Nguyên Hạo ta, lại quỳ xuống vì một nữ nhân? Ngươi đứng lên cho ta, ngươi có tin bây giờ ta giết ngươi không!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.