[Dịch] Sáp Huyết

Chương 295 : Nguy cơ (4)




Sắc mặt Địch Thanh có sự thay đổi khác thường, dường như nghĩ tới điều gì. Tào Dật không hề lưu ý, nói tiếp:

- Quần thần liền đi tìm theo hướng hỏa cầu xuất hiện. Tới trước nhà họ Cổ, nghe thấy tiếng khóc vọng đến. Có binh sĩ đến hỏi, kết quả mới biết được, ngày hôm qua hỏa cầu lướt qua, đứa nhỏ nhà Cổ gia đang chơi đùa trên cây, vì kinh hãi nên rớt xuống đất, bị mảnh sắt đâm bị thương vào đầu, hôn mê bất tỉnh. Bên người đứa bé kia, còn có hòn bi đen, thì ra đó chính là vật ngũ long mà bây giờ huynh đang giữ. Quan phủ yêu cầu, nhà họ Cổ đó không dám trái lệnh, liền đưa ngũ long ra. Tuy nhiên, quan gia cũng không phải là kẻ ác nghiệt vô tình, nên mang đứa bé kia giao cho danh y Vương Duy Nhất trong kinh thành điều trị, đã cứu sống được đứa bé đó. Tuy nhiên, sau này, đứa bé kia, không ai biết tung tích..

Địch Thanh nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến, năm đó hắn bị trọng thương ở thung lũng Phi Long, sau khi tỉnh dậy, từng nghe Quách Tuân, Vương Duy Nhất nói qua ở Linh Thạch có đứa bé bị sắt nhọn chọc tổn thương đầu, và tình hình của nó gần giống như mình. Chẳng lẽ, đứa bé kia, chính là đứa trẻ mà Tào Dật nói?

Trong tối tăm ... dường như có một số người có liên quan tới ngũ long không thể phân cách.

Nhưng cái đứa bé kia hiện giờ đang ở nơi nào đây?

Tào Dật thấy Địch Thanh trầm ngâm không nói, tiếp tục nói:

- Sau khi Tiên đế có được ngũ long, lại trở nên si mê thần đạo. Cả ngày cầm ngũ long không buông tay, nói là phải nghiên cứu cho ra những huyền ảo nằm trong đó. Cha đệ... trong một lần nghe được tiên đế nói... “Ngũ long này..."

Giọng điệu Tào Dật kéo dài ra sau mới nói:

- Ngũ long này vốn là vật Hương Ba Lạp!

Địch Thanh sớm đã biết chuyện này, nên cũng không kinh ngạc. Tào Dật sau đó nói:

- Quách Tuân... Quách đại nhân, trước kia chính là người phụ trách hộ vệ ngũ long đấy!

Địch Thanh trong đầu như có sấm vang chớp dật. Trong khoảng một tích tắc này, hắn đã nghĩ tới rất nhiều điều. Một lúc lâu sau mới nói:

- Ngươi muốn nói cái gì?

Tào Dật trong mắt chứa những ẩn ý sắc bén,

- Trong truyền thuyết, người có được ngũ long, có một số người sẽ có được một loại sức mạnh thần kỳ.

Khóe miệng Địch Thanh lộ ra điệu cười chua xót, trong lòng chỉ là đang nghĩ, "Chẳng lẽ nói... Quách đại ca cũng từng chịu sự ảnh hưởng ngũ long ư?” Hắn chưa bao giờ có loại ý niệm này trong đầu, nhưng một khi nghĩ đến, thì khó có thể xua tan nó.

Quách Tuân cực khỏe, võ công cao minh. Ở thung lũng Phi Long chống lại Tứ Đại Thiên Vương, lăng Vĩnh Định giết chết Dạ Xoa, đệ nhất cao thủ Dạ Nguyệt Phi Thiên. Ở một trận chiến Tam Xuyên Khẩu vượt qua Ngũ Long Xuyên, chém vạn kẻ địch, giết Long Dã Vương, uy chấn Tây Hạ...

Quách Tuân làm được điều này, hình như chưa cố hết sức. Địch Thanh chưa bao giờ nghĩ nhiều về dĩ vãng, chỉ cảm thấy tự nhiên mà thôi.

Nhưng hiện tại... Địch Thanh đã hiểu được, Tào Dật ám chỉ cái gì. Song chờ tới khi hắn đã hiểu... thì đã muộn rồi.

Tào Dật chú ý tới sắc mặt Địch Thanh, cẩn thận nói:

- Tuy nhiên, không có nhiều người biết tới truyền thuyết này. Năm đó, tiên đế từng thì thào căn dặn, cho nên cha đệ mới biết rõ. Theo như đệ phỏng đoán, tiên đế cả ngày cầm ngũ long, chính là muốn đạt được sức mạnh thần kỳ của ngũ Long. Nhưng rất đáng tiếc, hoàng thượng hẳn là không có được năng lực ấy. Không phải là tất cả mọi người đều có thể đạt được năng lực ấy.

Trong lòng Địch Thanh chua xót, thầm nghĩ vì sao năng lực ngũ long lúc ẩn lúc hiện, vì sao chính mình lại giống với Vũ Thường sau khi gặp bất hạnh thì bắt đầu có loại thần lực phụ trợ, những nguyên do này, ai có thể biết đây?

Tào Dật trong mắt đột nhiên có phần kì dị, nhỏ giọng nói:

- Địch đại ca, nhưng ngũ long còn có một chút kì lạ, chỉ sợ huynh còn chưa biết.

Trong lòng Địch Thanh run lên, trầm giọng nói:

- Kì lạ ở chỗ nào?

Tào Dật nói từng chữ:

- Ngũ long kì lạ ở chỗ lời tiên tri của nó. Năm đó, bởi do ngũ long nên tiên đế ít để ý hơn tới Lưu Thái Hậu. Sau đó, theo đệ suy đoán... Cũng do ngũ long, mà tiên đế mới có thể có thiên tử.

Địch Thanh không kìm nổi, lại nghĩ tới lời nói năm đó của Lý Thuận Dung, Bát vương gia, nên biết Tào Dật nói đúng.

Tào Dật thấy Địch Thanh chân mày chau lại, chỉ cho là hắn không tin, thở dài nói:

- Kỳ thật việc này vốn không thể tưởng tượng, trong cung cho dù có người biết chuyện thì cũng không dám nói. Chuyện quá khứ đã qua mấy năm, người biết được chân tướng đã ít lại càng ít. Lưu Thái Hậu đã mất, theo lý thuyết, đệ vốn không nên ở đây nghị luận về Lưu Thái Hậu...

Địch Thanh nghiêm nghị nói:

- Đệ cứ nói, đừng ngại. Hôm nay đệ nói, huynh biết sẽ không nói lại cho người ngoài đâu.

Tào Dật cười khổ nói:

- Bởi có một chuyện liên quan tới ngũ long nên Lưu Thái Hậu bị tiên đế lạnh lùng, tức giận, bất bình. Sau đó, Thái hậu cố tình tìm ẩn sĩ Thiệu Ung đến xem ngũ long, Thiệu Ung đã làm lời tiên tri mười sáu chữ.

- Nhưng 'Di Lặc ra đời, tân Phật độ kiếp. Ngũ long tái xuất, lệ rơi không ngừng” mười sáu chữ sao?

Địch Thanh hỏi. Chuyện này hắn cũng nghe Quách Tuân nói qua.

Tào Dật gật đầu nói:

- Đúng vậy, hoá ra Địch đại ca đã sớm biết. Nhưng Địch đại ca chẳng lẽ không biết, sau đó Thiệu Ung nối nghiệp đã giữ lời nói sao?

Địch Thanh kinh hãi nói:

- Ông ta đã nói gì đó?

Tào Dật mắt lộ ra sự bất an, chậm rãi nói:

- Thái hậu cảm thấy lời nói của Thiệu Ung không rõ ràng, bởi vậy bắt Thiệu Ung giải thích cặn kẽ. Thiệu Ung sau đó mới nói ngũ long là điềm xấu, người có được, nhất định thống khổ cả đời! Hơn nữa, ngũ long chỉ có thể mang đến cho người có được nó sự bất hạnh.

Địch Thanh lùi ra phía sau hai bước, sắc mặt trở nên tái nhợt hệt như tuyết. Hắn nhớ tới Quách Tuân từng nói qua, "Địch Thanh, ta chỉ biết là, ngũ long này không phải là vật mang sự may mắn tốt lành.. Ngươi... hủy nó đi, được không?”

Địch Thanh còn nhớ rõ, lúc Quách Tuân khuyên hắn vứt bỏ ngũ long đi, trong ánh mắt còn có ý bi ai không nói ra được thành lời. Lúc trước, Địch Thanh chống cự không vứt bỏ ngũ long, Quách Tuân thậm chí còn giận tím mặt.

Lúc trước, Quách Tuân còn nói, "Ngươi nếu không có nó... Nói không chừng..." Quách Tuân lúc ấy không nói tiếp, Địch Thanh vốn cũng không có hỏi tiếp. Bây giờ, suy nghĩ một chút, đã hiểu rất rõ rồi, Quách Tuân muốn nói, ngũ long cũng không thể cứu mạng. Nếu Địch Thanh không có ngũ long, nói không chừng căn bản cũng sẽ không có tai họa.

Có được ngũ long là phúc hay họa? Hoá ra Quách Tuân cũng biết hàm nghĩa lời tiên tri của Thiệu Ung. Ông ta sợ lời tiên tri ấy đúng, thì lúc này mới khuyên Địch Thanh vứt bỏ ngũ long?

Địch Thanh tâm loạn như ma, nhớ lại tình hình, đột nhiên nghĩ đến, không có ngũ long, chính mình còn có thể trở thành thị vệ Triệu Trinh, còn có thể bị Triệu Doãn Thăng chú ý, Vũ Thường gặp bất hạnh hay không?

Nghĩ đến đây, Địch Thanh đã cảm thấy ngực đau như có kim đâm. lại như bị ngàn cái chùy lớn đánh trúng, bước chân lảo đảo, trước mắt biến thành màu đen.

Một loạt những ý nghĩ tấn công đỉnh đầu, trong đầu hắn rốt cuộc giống như có cự long bắt đầu khởi động. Nhưng cự long dữ tợn, mở miệng cười nói: “Đúng, ngươi... Là ngươi, Địch Thanh ngươi hại Dương Vũ Thường!"

Địch Thanh mãnh liệt quát một tiếng, đã giơ tay rút đao, một đao chém tới.

Hoành đao chém gió, thê lương gào thét. Mọi người kinh hãi, không nghĩ tới trên đời này lại có loại đao sắc bén như vậy, Tào Dật thậm chí tránh né ý niệm trong đầu, tất cả đều không phải, cả người lạnh cứng.

Một đao kia đều không phải là chém về phía Tào Dật, mà là chém vào không trung. Một đao Địch Thanh chém ra, cả người đã toát mồ hôi đầm đìa. Nhưng cái cự long kia, cũng theo đó biến mất không thấy gì nữa.

Toàn thân Tào Dật toát mồ hôi lạnh, thấy phía sau thị vệ muốn xông lên, liền xua tay ngăn bọn họ lại. Nhìn thấy trên mặt Địch Thanh mặc dù không rơi lệ, nhưng so với rơi lệ còn đau thương gấp trăm lần, không kìm nổi, y an ủi:

- Địch đại ca... Lời tiên tri không nhất thiết là đúng. Nói cho tới cùng, chuyện của Dương Vũ Thường ... Không liên quan gì đến huynh hết.

Thời điểm Địch Thanh nghe được ba chữ "Dương Vũ Thường", toàn thân chấn động, khóe mắt giật không ngừng, nhưng đã khôi phục lại như cũ.

Một đao kia, tập trung quá nhiều bi thương.

Hắn lẩm bẩm nói:

- Ngũ long xuất hiện trùng lặp, nước mắt không ngừng rơi... Hóa ra là ý này. Ha... Ta thực là ngu xuẩn, đến bây giờ mới hiểu được ý nghĩa của hai câu này.

Hắn mặc dù đang cười, nhưng còn khó chịu hơn cả khóc.

Tào Dật thấy Địch Thanh thần sắc đau đớn, thật cẩn thận nói:

- Ngũ long này... đệ không muốn khuyên Địch đại ca hủy nó, nhưng huynh cầm nó, thì phải cẩn thận một chút...

Địch Thanh đờ đẫn nói:

- Chẳng lẽ tới tận hôm nay, sự việc vẫn còn bi thảm hơn so với lúc trước sao?

Hắn khó khăn đứng lên, đứng thẳng sống lưng nói:

- Tào huynh đệ, cảm ơn đệ đã nói cho ta biết việc này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.