Phạm Trọng Yêm hơi bất đắc dĩ nói:
- Không biết chuyến đi kinh thành của ngươi thế nào?
Doãn Thù nói:
- Việc này ngược lại vẫn thuận lợi, triều đình quyết định xuất binh rồi.
Phạm Trọng Yêm trong lòng căng thẳng, có chút kinh ngạc nói:
- Thật sao? Làm sao xuất binh chứ? Thật là muốn chia năm đường tiến công Tây Hạ sao?
Lão hỏi liền ba câu, trong lòng nặng nề.
Doãn Thù chăm chú nhìn vẻ mặt của Phạm Trọng Yêm, trả lời:
- Không phải năm đường, mà là hai đường xuất chinh. Triều đình đề nghị, do Kính Nguyên Lộ của Hàn đại nhân và Phu Diên Lộ của Phạm công liên hợp xuất binh, tùy thời cơ tiến công Tây Hạ.
Phạm Trọng Yêm sắc bén nói:
- Là đề nghị, không phải là quyết định?
Doãn Thù thấy ánh mắt Phạm Trọng Yêm sáng quắc, không muốn lừa dối lão, cuối cùng thở dài một tiếng:
- Không sai, là đề nghị Phạm công xem xét cùng Hàn đại nhân liên thủ xuất binh. Phạm công, Lã Di Giản độc tài quyền to, chỉ cầu quan lớn để được ngồi, khó có lòng tiến thủ. Lúc này tây bắc hoảng sợ, oai danh của nước không phấn chấn. Quốc sự đến tận đây, duy chỉ có chiến tranh mới có thể làm dịu cơn giận người dân, chấn oai danh nước. Nghĩ Phạm công định sẽ không bỏ cơ hội ngàn năm có một chứ?
Phạm Trọng Yêm cũng thở dài, lắc đầu nói:
- Ngươi sai rồi, đây tuyệt không phải là cơ hội.
Doãn Thù lại giận dữ:
- Phạm công, sao ngài có thể nói như vậy? Ngài và ta phí thời gian nhiều năm, còn có thể có bao nhiêu cơ hội? Ngài sớm biết Đại Tống nguy cơ trùng trùng, vẫn nói với ta, không tiếc thân này, cũng muốn cứu vớt Đại Tống khỏi nguy nan. Ngài bình sinh ý chí chiến đấu lớn nhất, đấu với Thái hậu, với Hoàng thượng, và cả Lưỡng phủ, chỉ vì ngài yêu nước yêu dân, vì dân vì nước. Lúc này Đại Tống bắc có Khiết Đan như hổ rình mồi, Tây Hạ lại như hổ nhìn trộm ở bên. Chúng ta một mặt yếu đuối, chỉ có thể ngồi chờ chết. Lòng yêu nước của Hàn Công, vô lễ với Phạm Công, chờ liên thủ với Phạm công, cùng tấn công Nguyên Hạo, tưởng người thiên hạ độc vứt bỏ Hàn đại nhân. Còn Phạm công sẽ không, không ngờ ngài phản đối đầu tiên. Chẳng lẽ, nhiều năm đau khổ, đã làm ngài mất nhuệ khí, thăng chức ở tây bắc làm ngài đánh mất hùng tâm? Chẳng lẽ... Phạm Trọng Yêm đã không còn là Phạm Trọng Yêm?
Doãn Thù trở nên phẫn nộ, Phạm Trọng Yêm ngược lại tỉnh táo, đợi Doãn Thù im miệng, lúc này mới nói:
- Nói xong rồi hả?
Doãn Thù nói:
- Không có! Nhưng ta muốn nghe ngài nói gì trước.
Phạm Trọng Yêm thần sắc bất đắc dĩ, nhưng vẫn kiên quyết nói:
- Doãn Thù, ta không phải muốn ngồi chờ chết. Ngươi cũng thấy rồi, thành Đại Thuận dựng lên, đã vào địa phận người Tây Hạ. Thành Thanh Giản phòng ngự thật tốt, tạm thời nên thay thế trại Kim Minh, chúng ta chỉ cần tiếp tục tu sửa dần dần, lấy thủ làm công, đóng vững đánh chắc, cuối cùng có một ngày sẽ xuống tới Hành Sơn.
- Cuối cùng có một ngày?
Doãn Thù cười lạnh nói:
- Không biết chúng ta còn có cơ hội thấy được không?
Phạm Trọng Yêm cau mày nói:
- Ta không biết ta và ngươi có cơ hội nhìn thấy được không, nhưng ngươi cố ý lập tức xuất binh, nhất định không có cơ hội thấy được rồi. Cuộc chiến Tam Xuyên Khẩu, đã cho thấy quân ta khiếm khuyết rất nhiều. Điều binh không linh, tướng sĩ thiếu dũng, tai họa ngầm có nhiều, võ bị không được. Với tình hình này, cho dù bảo Hàn Kỳ triệu tập đại quân, nhưng xa phạt tây bắc, lặn lội đường xa, đánh với quân Tây Hạ khỏe mạnh làm sao có thể thắng? Hàn Kỳ tuy có ý chí chiến đấu, nhưng lại biết dụng binh không?
Phạm Trọng Yêm nói rất sắc bén, thư sinh dụng binh, ba năm không thành. Hàn Kỳ tuy lòng cao hơn trời, nhưng vốn không có kinh nghiệm chinh chiến sa trường. Người như vậy lĩnh quân, Phạm Trọng Yêm rất lo lắng.
Doãn Thù biện bạch nói:
- Cho dù không biết dụng binh, cũng tốt hơn không dụng binh!
Phạm Trọng Yêm thở dài một tiếng:
- Xuất binh như vậy, phần thắng có không? Ngươi bảo ta làm sao có thể đồng ý? Đúng vậy, ta phí thời gian nhiều năm, thời gian không nhiều, không có hùng tâm, khó có sức mạnh lớn lao. Nếu dựa vào một trận thắng, ta và ngươi đều có thể tên lưu thiên cổ. Nhưng... nếu thua rồi thì sao? Ta và ngươi thân bại danh liệt cũng không sao, nhưng chiến trường khó tránh khỏi sẽ có vô vố oan hồn chết oan ức. Chúng ta làm sao xứng đáng với niềm tin binh lính của chúng ta.
Doãn Thù cũng ngửa mặt lên trời thở dài nói:
- Hàn công đã từng nói, dụng binh không để ý thắng bại. Phạm công hôm nay trước sợ sói sau sợ hổ, nếu cẩn thận như vậy thì gần như yếu đuối, xem ra thật không bằng Hàn công!
Phạm Trọng Yêm sắc mặt biến đổi, tức giận không vui nói:
- Doãn Thù, ngươi nói ta không bằng Hàn công, ta ngược lại không sao, nhưng nếu ngươi kích ta xuất binh, tuyệt đối không thể. Nghĩ đại quân vừa phát, vạn mệnh đều nguy hiểm, mạng của sĩ tốt, Đại Tống tồn vong, làm sao không để ý? Phạm mỗ cho dù không bằng Hàn công, cho dù là yếu đuối, cho dù bỏ qua cơ hội nổi danh thiên hạ. Nhưng cũng tuyệt đối không thể dùng vô số tính mạng của binh sĩ vật lộn mà không để ý.
Doãn Thù thấy thái độ Phạm Trọng Yêm kiên quyết, bực tức nói:
- Nếu đã nói như vậy nói nhiều cũng vô ích, ta đi về với Hàn đại nhân. Nghĩ Hàn đại nhân cho dù không có hiệp trợ của Phạm công, cũng sẽ nổi binh đánh về tây. Tới lúc đó, chỉ xin Phạm chớ hối hận.
Gã tuy giao hảo với Phạm Trọng Yêm, nhưng ý khí tới thì không ngờ lại trở mặt nhau, xoay người ra lều cũng không thi lễ.
Phạm Trọng Yêm mới chờ triệu tập, Doãn Thù chủ ý đã định không thể khuyên bảo, lại suy sụp ngồi xuống, lẩm bẩm nói:
- Ta sẽ hối hận? Ôi... Hàn Kỳ chỉ biết tiến thủ, xem thường Nguyên Hạo, tự thân trăm ngàn chỗ hở. Nếu Nguyên Hạo công đến, thế nào là tốt?
Dù là lão suy nghĩ kín đáo, giờ khắc này cũng không nghĩ ra kế lưỡng toàn.
Lúc đang ngồi ngây ra, cửa lều vén lên, Địch Thanh đi vào, thấy Phạm Trọng Yêm lo lắng, thấp giọng nói:
- Phạm đại nhân.... ngài... không sao chứ?
Phạm Trọng Yêm lúc này mới để ý tới tiếng trống quân trong thành Đại Thuận đã dừng, tạm thời gác chuyện phiền lòng một bên, hỏi:
- Địch Thanh, tình hình cuộc chiến thế nào?
Địch Thanh nói:
- Giết lùi địch rồi.
Hắn lại miêu tả sơ lược, nhưng trên người thêm không ít vết máu. Rõ ràng xung phong đi đầu, giết lùi địch. Phạm Trọng Yêm vừa sờ chén trà, thấy trà còn ấm, vui sướng trong lòng, thầm nghĩ Địch Thanh dũng mãnh như vậy, quả thật phúc của tây bắc.
Hơi chút trầm ngâm, Phạm Trọng Yêm đẩy chén trà cho Địch Thanh, nâng chén nói:
- Chúc ngươi lại lập chiến công, ta lấy trà thay rượu trước tiên kính ngươi một chén.
Địch Thanh nâng chén trà lên không uống trà, hỏi:
- Phạm công, Doãn đại nhân tại sao tranh cãi với ngài?
Hắn từ lâu xem Phạm Trọng Yêm là bằng hữu, do vậy mới hỏi.
Phạm Trọng Yêm mắt có chút ưu sầu, nói chuyện lúc nãy ra một lượt, hỏi ý:
- Địch Thanh, Hàn Kỳ kiêu ngạo có ý động binh, ngươi cảm thấy thế nào?
Địch Thanh cau mày nói:
- Phạm công, mạt tướng tác chiến với quân Hạ nhiều năm, biết quân ta không thích hợp đánh đuổi đường dài, cũng thiếu dũng mãnh nhanh nhẹn của người Hạ. Hơn nữa... biên thùy vì luân phiên phòng thủ làm tướng không biết binh, binh không biết tướng, năm đường tiến vào Tây Hạ? Chỉ sợ khó có thể điều hành, thắng bại khó liệu.
Phạm Trọng Yêm gật đầu, thầm nghĩ Địch Thanh đều rõ đạo lý này, tại sao Hàn Kỳ không biết chứ? Chẳng lẽ, chí khí hùng tâm có lúc thật có thể choáng váng đầu óc. Hay là nói một chút kinh nghiệm giáo huấn, nhất định phải dùng máu tươi mới có thể ghi khắc?
Lão thần sắc có chút mệt mỏi:
- Ngươi nói hay đó. Kỳ thật tây bắc có vấn đề này, cả Đại Tống trong mắt ta, cũng là bệnh khó chữa đã lâu. Năm đó Thái Tông có chí lớn, cấm quân vẫn là căn cơ của Thái tổ, cũng đã từng ba đường tiến công Yến Vân, năm đường bao vây Lý Kế Thiên, nhưng kết quả điều là không ổn. Từ sau hiệp ước Thiền Uyên, lại gặp tinh thần Chân Tông, Thái hậu đương quyền, trong triều vẫn uể oải không phấn chấn, thuế má ngày một nặng, dân chúng nghèo khổ, quan viên dư giả, võ bị không tu. Đại Tống nội lo trùng trùng, trước mắt tuyệt không phải cơ hội xuất binh quy mô lớn.
Trầm lặng một lát, Phạm Trọng Yêm đột nhiên nói:
- Nhưng nếu xuất binh nhỏ, ngược lại còn có thể. Địch Thanh... thành Đại Thuận lúc xây dựng, nhiều lần chịu quân Hạ tấn công, ngươi có thể có cách ứng phó?
Địch Thanh đặt chén trà xuống nói:
- Quân Hạ xuất binh, phần lớn là binh xuất Hạ Lan Nguyên của Hoành Sơn, qua chợ Diệp đến công thành Đại Thuận, nếu không để bọn chúng xuất binh, chi bằng chúng ta giết qua.
Phạm Trọng Yêm vui mừng cười thầm nghĩ Địch Thanh quả nhiên can đảm cẩn trọng, lúc này cũng có thể vội và không loạn:
- Cách nghĩ của ngươi không khác với ta bao nhiêu. Để bọn chúng luôn đánh chúng ta, chi bằng để bọn chúng hoàn toàn không thể xuất binh. Chỉ là nghe nói Dã Lợi Ngộ Khất đã đến Hạ Lan Nguyên... lúc ngươi chủ động xuất binh phải cẩn thận.
Mấy tháng nay, lão sớm biết Địch Thanh dụng binh cẩn thận, lĩnh binh lại có thiên phú, báo cáo chiến lợi nhiều, vẫn không kiêu không nóng nảy, đáng để lão trọng dụng.
Địch Thanh gật đầu nói:
- Đúng vậy, căn cứ tin tức của mạt tướng, Thiên Đô Vương Dã Lợi Ngộ Khất đã đến chợ Diệp, hơn phân nửa là tìm cách tấn công thành Đại Thuận. Nhưng... ra tay trước thì chiếm được lợi thế, bọn mạt tướng cũng đang chuẩn bị đối phó lão!
Phạm Trọng Yêm trong mắt lóe sáng lên, mỉm cười nói:
- Các ngươi? Ngươi và Chủng Thế Hành sao?
Thấy Địch Thanh gật đầu, Phạm Trọng Yêm hỏi:
- Cửu vương thủ hạ của Nguyên Hạo, với Dã Lợi Vương, Thiên Đô Vương quyền thế lớn nhất. Hai người này trấn thủ Hoành Sơn, vẫn luôn là đại họa tâm phúc của chúng ta. Ta nghe nói Chủng Thế Hành từng lấy kế ly gián loại trừ Dã Lợi Vượng Vinh, không biết lần này, ông ta sẽ dùng cách gì để đối phó Dã Lợi Ngộ Khất đây?
Trong mắt Địch Thanh có ánh sáng của giảo hoạt, thấp giọng nói:
- Lần này... chúng ta cần dùng một cây đao để đối phó lão.
- Đao gì, sắc bén thế nào?
Phạm Trọng Yêm có phần tò mò.
Địch Thanh cười, từng chữ nói:
- Đao là đao tốt, tên đao Vô Diệt.
Chợ Diệp chỗ thành Bạch Báo, phía tây thành Kim Thang, gần Hoành Sơn, bắc nhìn ra Bạch Vu Sơn. Người Hạ mỗi lần tiến công Diên Châu, là từ Hạ Lang Nguyên Bạch Vu Sơn mà xuất, qua chợ Diệp, hoặc phân binh lên phía bắc đi cướp Thổ Môn, hoặc trực tiếp phía đông công đến quân Bảo An của Đại Tống.
Nếu nói thành Bạch Báo, thành Kim Thang là lưỡi dao sắc bén của người Hạ tiến công Đại Tống, vậy chợ Diệp chắc chắn chính là cán dao của lưỡi dao sắc bén.
Chợ Diệp vì có thành Bạch Báo, thành Kim Thang ở trước, lại kinh doanh nhiều năm, cực kỳ yên ổn phồn vinh. Nếu bàn về quy mô giao dịch, sớm vượt xa các tràng (thị trường giao dịch do các nước láng giềng nơi biên thùy xây dựng vào thời Tống, Liêu, Kim, Nguyên) của Đại Tống. Là sau khi Tây Hạ và Đại Tống giao binh, tuy các cuộc giao dịch đoạn tuyệt, nhưng chỗ này vẫn phồn vinh như trước, thu hút thương khách bốn phương lui tới.
Một con phố phồn hoa nhất của chợ Diệp, tên Diệp Lạc.
Người có thể buôn bán ở đây, có thể nói là suốt ngày đầu đao liếm máu, dũng mãnh phi thường. Nguyên Hạo thích võ, cũng không cấm người động võ giao dịch ở đây. Với những người ở con phố dài này chết đi, giống như lá rụng rất bình thường.
Tiếng vó ngựa nhanh như mưa rào, đạp phá sự phồn thịnh của đường Diệp Lạc, chỉ thấy chỗ cuối con đường dài, đột nhiên phi ra một đội kỵ binh. Tuy chỉ hơn mười người, nhưng thanh thế của đám ngựa bay nhanh, giống như ngàn quân.
Người mua bán hai bên đường thấy thế lần lượt tránh qua hai bên, mua bán đều không dám làm. Thấy thần sắc của bọn họ, cho dù là ban ngày gặp quỷ cũng không có kinh hãi như vậy.
Đến không phải là quỷ, mà là Đoàn luyện Bảo -Vượng La của chợ Diệp.
Ai cũng biết gần đây Bảo Vượng La không vui, mấy tháng trước, Cốt Mị tam hùng lại cùng lúc mất mạng, chợ Diệp mấy lần xuất binh tấn công thành Đại Thuận đều hao binh tổn tướng.
Tất cả những không thuận lợi ấy đều vì một người, người đó tên gọi Địch Thanh.
Bảo Vượng La không sợ Địch Thanh, y thầm nghĩ tìm được Địch Thanh, thoải mái đánh một trận, vừa giải oán khí. Nhưng y thân là Đoàn luyện chợ Diệp, không thể bỏ đi nhẹ nhàng, chỉ có thể đem phẫn nộ đổ lên người bên cạnh.
Hơn mười thủ hạ theo sao Bảo Vượng La, sau chiến mã mỗi người đều kéo một người Tống. Những người đó bị kéo trên đường, sớm đã bị kiết sức, có mấy người đã lảo đảo ngã quỵ, chỉ cần hơi ngã xuống, thì không thể đứng lên được.
Dân chúng nhìn thấy đã quá quen thuộc.
Người Đảng Hạng mỗi lần gặp chiến bại hay là tức giận, sẽ chơi trò chơi này. Hào viết: “Giết quỷ chiêu hồn”, trong truyền thuyết, cách này có thể ma luyện dũng khí, phù hộ lần sau tác chiến thuận lợi.
Bảo Vượng La đi tới giữa con phố dài, rồi đột nhiên ghìm ngựa, hơn mười thủ hạ của y cũng lần lượt ghìm ngựa. Có mấy người Tống vẫn đang cố gắng đi vội, thế mã dừng lại, lập tức bị vứt ra ngoài, ngã mạnh trên nền đá xanh trên đường, va xuống đầu óc vỡ tung tóe.
Nhưng trong những người Tống đó, lại có một người giãy dụa đứng lên, liền muốn chạy thoát mạng, không ngờ tên bay tới, đâm xuyên qua lưng y, đính y lên tường đất.
Một chút máu đỏ tươi, theo tường đất chảy xuôi xuống, nhìn thấy rợn người. Bảo Vượng La cầm trong tay cung tên, hai tròng mắt đỏ bừng, thoạt nhìn vẫn không có giết qua cơn nghiện. Ánh mắt mãnh liệt quét qua, người hai bên con phố lần lượt cuối đầu, khóe miệng Bảo Vượng La mang nụ cười độc ác, nói:
- Ai nói thằng Địch Thanh ở đâu ta thưởng người đó một trăm hai mươi lượng, ai dám giúp Địch Thanh ta sẽ lấy mạng người đó.