[Dịch] Sáp Huyết

Chương 267 : Vô danh (1)




Tuyết rơi không tiếng động, trời cao cùng màu. Nhưng tuyết dù có lạnh nữa, cũng có lúc tan rã. Tựa như mùa đông dù lạnh hơn nữa, cũng có lúc bị mùa xuân thay thế.

Tuyết trên mặt đất, từ từ mỏng dần.

Tiếng vó ngựa vang lên đạp nát con đường dài, lật tung tuyết đọng tạo ra phần màu xanh lục mới. Con ngựa đó chạy rất nhanh, trong nháy mắt tới cuối đường. Cuối đường có một phủ đệ, là phủ tri châu Khánh Châu.

Kỵ sĩ phóng xuống ngựa có binh linh tới ngăn lại, thấy kỵ sĩ đó bụi nhuộm áo quần, tóc mai đã vàng, bên ngoài tang thương không thể che hết gương mặt tuấn lãng, đều là không hẹn mà gặp cùng thi lễ:

- Địch tuần kiểm, Phạm đại nhân đang đợi ngài.

Người tới chính là Địch Thanh.

Địch Thanh gật đầu, sải bước vào tri phủ, hắn muốn gặp Phạm Trọng Yêm.

Phạm Trọng Yêm là phó sứ kinh lược an phủ Thiểm Tây, tri Diên Châu, nhưng hình như lão ít ở Diên Châu. Phạm Trọng Yêm và Phạm Ung đều là họ Phạm, nhưng có khác biệt rất lớn.

Phạm Ung giống như chỉ biết ăn, Phạm Trong Yêm ngay cơm cũng không buồn ăn. Phạm Ung sau khi từ tri Diên Châu, thì rất ít rời khỏi Diên Châu, ai cũng nhận ra gã đang đợi hồi kinh. Phạm Trọng Yêm từ sau khi tri Diên Châu, thì rất ít ở Diên Châu, nhưng ai cũng đều cảm thấy Phạm Trọng Yêm hình như cắm rễ ở biên thùy.

Phạm Trọng Yêm lúc này không có ăn cơm, lão đang nhìn bình rượu, trong bình không có rượu. Nhìn thấy Địch Thanh tới, câu đầu tiên của Phạm Trọng Yêm chính là “Nguyên Hạo xưng đế rồi”

Tây bắc Nguyên Hạo cuối cùng lập quốc, quốc hiệu Hạ, kể từ đó cùng Khiết Đan, Đại Tống chia thiên hạ.

Địch Thanh kỳ thật đã biết tin tức này, nhưng nghe Phạm Trọng Yêm nhắc tới, mí mắt vẫn nhảy lên. Lúc này hắn không khỏi lóe ra bóng dáng của Nguyên Hạo, mũ đen áo xám, tay cầm cung lớn, trong bình năm tên.

Đôi mắt của Nguyên Hạo mang mấy phần sôi nhiệt, vài điểm giọng mỉa mai, tràn đầy chí khí hào hùng.

Địch Thanh biết Nguyên Hạo nhất định sẽ xưng đế. Từ sau khi hắn nhìn thấy cặp mắt của Nguyên Hạo, thì hắn biết, ai cũng không cản được bước chân tiến bước của Nguyên Hạo.

Tháng mười Nguyên Hạo xưng đế. Lúc đó Dã Lợi Ngộ Khất còn mang binh ác chiến trấn Nhung Quân với Hàn Kỳ. Lúc đó Phạm Trọng Yêm, Nhâm Phúc toàn lực tấn công thành Bạch Báo. Lúc đó Biện Kinh cảm thấy trận chiến Tam Xuyên Khẩu đã qua gần một năm, đã quên lãng bi thương thống khổ. Triệu Trinh đang chuẩn bị mừng lễ ngày đông, triều thần cũng đang chuẩn bị xưng công tụng đức, ca múa mừng cảnh thái bình.

Lúc đó chuyện rất nhiều rất nhiều, nhưng Nguyên Hạo chỉ làm một chuyện, chính là xưng đế.

Triều Tống tức giận lập tức tuyên bố toàn diện ngừng qua lại với người Đảng Hạng, tuyệt đối không thừa nhận địa vị của Nguyên Hạo.

Công văn qua lại hai nước nhiều nhất chỉ chấp nhận gọi nước Hạ là Tây Hạ. Đó chẳng qua chỉ là man di, sao có thể gọi Đại Hạ? Chỉ có Đại Tống mới chính là nhà nước chính thống Trung Nguyên.

Triều Tống tuy lừa mình dối người, nhưng sự thật đã thành. Triều Tống tức giận, suy nghĩ làm thế nào chế tài Nguyên Hạo... Đương nhiên loại chế tài đó, phải qua bàn bạc thảo luận của nhiều người, khả năng cuối cùng mới có thể đưa ra một kết quả.

Nguyên Hạo không có thời gian bàn bạc! Chuyện của y làm chính là tiến công không ngừng!

Địch Thanh nhớ tới tất cả tất cả chuyện xảy ra, cảm thấy mùa đông này quả nhiên náo nhiệt. Náo nhiệt nhìn tựa như tuyết bay múa, cũng tịch mịch giống như tuyết.

Phạm Trọng Yêm nhìn Địch Thanh, nhẹ nhàng thở dài nói:

- Triều đình có định liệu dụng binh với Tây Hạ, nhưng không phải là chiến, còn đang thương nghị... Bất luận kết quả thương nghị thế nào, chúng ta đều phải chuận bị cho tốt trước, thập sĩ bây giờ thế nào?

Thập sĩ là biên chế Sương quân, nhưng sức chiến đấu hơn xa Sương quân. Đội nhân mã này là Chủng Thế Hành lập ra, được Phạm Trọng Yêm ủng hộ, do Địch Thanh tự mình suất lĩnh.

Địch Thanh nói:

- Hiện giờ Chủng Thế Hành đã xây dựng ngũ quân, phân làm năm đội Hãm Trận, Tử Phẫn, Dũng Lực, Khấu Binh và Đãi Mệnh. Tổng cộng có hơn hai ngàn nhân mã, đã tới cực hạn thống binh của mạt tướng.

Địch Thanh trước mắt là Tuần kiểm tây lộ Diên Châu, lãnh binh không thể hơn ba ngàn.

Phạm Trọng Yêm mỉm cười:

- Ngươi sai rồi, vẫn chưa có tới cực hạn. Bây giờ ngươi là Binh Mã Đô Giám Phu Diên lộ, ít nhất có thể thống lĩnh năm ngàn binh mã.

Địch Thanh ngẩn ra, kinh ngạc nói:

- Mạt tướng là Binh mã Đô giám của Phu Diên Lộ? Phạm đại nhân, ngài nhớ nhầm hả?

Phạm Trọng Yêm khẽ mỉm cười, lắc đầu nói:

- Không sai, ngươi hiệp trợ Nhâm Phúc phá thành Bạch Báo, công lao không nhỏ. Tây bắc thiếu tướng, vì vậy ta tấu lên thiên tử xin phá lệ đề bạt quân tướng chống đối Nguyên Hạo. Thiên tử cho phép, chư tướng phá thành Bạch Báo đều có thăng chức. Thiên tử có chỉ, đặt biệt thăng ngươi là Binh mã Đô giám của Phu Diên Lộ, điều lệnh hôm trước mới tới tay ta.

Địch Thanh trong lòng không biết cảm thấy thế nào. Mấy tháng trước hắn chỉ là một Chỉ huy sứ, nào ngờ mới tới đầu mùa xuân đã thăng tới địa vị Binh Mã Đô giám hai châu. Tuy nói hắn có công lao, tuy nói hắn và Triệu Trinh có chút quan hệ. Nhưng nếu không có Phạm Trọng Yêm, hắn cũng sẽ không thăng chức nhanh chóng như vậy.

- Đúng rồi, thiên tử còn rất nhớ ngươi, lệnh ta bảo người vẽ hình của ngươi mang về.

Phạm Trọng Yêm cảm khái nói:

- Người còn nói ngươi lòng ở tây bắc, cũng không miễn cưỡng ngươi trở về. Người còn nói, bảo ngươi đừng quên lời hẹn của hai bên.

Trong mắt Phạm Trọng Yêm có phần khen ngợi, rõ ràng cũng biết quan hệ giữa Địch thanh và Triệu Trinh.

Địch Thanh thầm nghĩ, khó được Triệu Tirnh còn nhớ minh ước năm đó, nhưng ta đâu có khả năng như Lý Tĩnh, Hoắc Khứ Bệnh chứ?

Phạm Trọng Yêm thấy thần sắc Địch Thanh phiền muộn, cũng không vì thăng chức mà chúc mừng, biết hắn chí không phải quan chức, chuyển đề tài nói:

- Được rồi, xuất phát đi.

Địch Thanh cũng không hỏi nhiều, biết điều nên nói Phạm Trọng Yêm tự nhiên sẽ nói. Mấy ngày trước hắn được Phạm Trọng Yêm điều lệnh, lệnh hắn dẫn hai ngàn binh mã đến phủ Khánh Châu. Nghe lệnh, rốt cuộc Phạm Trọng Yêm muốn làm gì, hắn tạm thời không biết được.

Hai người ra phủ, dưới hộ tống của hơn trăm binh lính ra thành Khánh Châu. Mới tới phía bắc thành, thì thấy trên khu đồng ruộng bát ngát hai ngàn kiêu kỵ đang đứng nghiêm nghị. Người như nước, ngựa như sắt, người không nói, ngựa không hí.

Thiết kỵ đó như rồng, qua lễ rửa tội ngày đông giá rét, đã phải kêu gào chín tầng mây.

Đang đứng phía bắc thành chính là thập sĩ của Địch Thanh thống lĩnh, vẫn là Phu Diên Lộ. Thậm chí toàn bộ tây bắc, là kiêu kỵ dũng mãnh nhất, có lực đánh nhất.

Người lãnh quân có bốn người, một người mặt xám như tro tàn, chính là Lý Đinh. Một người lưng đeo trường kiếm lại là Qua Binh, còn một người tay cầm trường chùy, nắm tay to như cái bát. Bốn người ngồi trên ngựa, nhẹ phiêu phiên không có phân lượng gì, dáng vẻ giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay.

Ánh mắt Phạm Trọng Yêm quét qua bốn người, mỉm cười nói:

- Ta biết Lý Đinh thống lĩnh sĩ Tử Phẫn. Binh Qua dẫn sĩ Hàm Trận. Cầm cái búa đó tên Bạo Chiến? Y hình như dẫn sĩ Dũng Lực?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.