Nhâm Phúc từng lời quân lệnh phát ra, đánh viện binh tiếp viện, nhiễu loạn binh địch, phân công gọn gàng ngăn nắp. Đợi an bài đại khái xong, lúc này lại nói:
- Trách nhiệm công thành, nặng thêm nặng. Ta làm trọng trách điều hành, nhưng trước mắt cần một hổ tướng phụ lãnh binh công thành...
Y muốn nói lại thôi, nhìn quét qua người Địch Thanh, không dừng lại.
Phạm Trọng Yêm vẫn trầm mặc, thấy trong ánh mắt có ý bùi ngùi.
Địch Thanh vốn chờ lệnh, nhưng thấy thái độ Nhâm Phúc như thế, biết y không muốn phái mình lên trước, ngược lại cũng không muốn nếm mùi thất bại.
Võ Anh tiến lên một bước nói:
- Võ Anh bất tài, nguyện lãnh trách nhiệm này.
Nhâm Phúc cười ha hả, vỗ án nói:
- Từ lâu đã nghe nói Võ đô giám đại phá trại Hậu Kiều, lần này chủ động xin đi giết giặc, đúng là đáng quý. Được, trước mắt để ngươi là chủ công, lập tức xuất phát. Từ trên phía bắc lòng chảo Nhu Viễn, qua núi vượt lĩnh, theo đường mòn mà đi, lại men theo Bạch Báo tiến về phía đông, giờ sửu tiến công!
Hóa ra Vũ Anh hơn nữa năm nay đã thăng chức, lúc này kiêm chức trại chủ.
Võ Anh ôm quyền nói:
- Mạt tướng lĩnh mệnh.
Lại liếc nhìn Phạm Trọng Yêm, trầm giọng nói:
- Mạt tướng nếu không thành công, nguyện đem đầu về gặp.
Phạm Trọng Yêm khẽ mỉm cười nói:
- Võ Anh, lần này không cần ngươi chết, chỉ cần ngươi thắng!
Võ Anh ra sức gật đầu, xoay người ra lều. Cao Kế Long nhịn không được nói:
- Nhâm đại nhân, người khác đều có nhiệm vụ, sao ta và Địch Thanh không có?
Nhâm Phúc cau mày nói:
- Chẳng lẽ Cao kiềm hạt không có phát hiện, cho đến bây giờ ta vẫn chưa có phái binh lực đi siết chặt viện binh thành Kim Thang?
Thành Kim Thang ở đông bắc thành Bạch Báo. Thành Bạch Báo bị công, thành Kim Thang biết được động tĩnh nhất định sẽ xuất binh cứu viện.
Cao Kế Long cười ha hả nói:
- Nói như vậy... ta chính là phụ trách ngăn chặn viện binh thành Kim Thang rồi à?
Nhâm Phúc gật đầu nói:
- Đúng vậy, nhưng không chỉ là ngươi có trách nhiệm, Địch Thanh cũng có trách nhiệm này. Huyện Hoa Trì là chỗ cần phải qua khi từ thành Kim Thang chạy tới thành Bạch Báo. Cao Kế Long, Địch Thanh, ta phái hai ngươi dẫn nhân mã bản bộ, lập tức xuất phát, thừa dịp lúc đêm đi huyện Hoa Trì. Đúng bình minh giờ sửu công kích tộc Cốt Mị ở đó. Đồng thời khống chế thành Kim Thang xuất binh, nếu để một viện quân của người Đảng Hạng qua, xử trí quân pháp.
Cuối cùng Nhâm Phúc liếc nhìn Địch Thanh, trong ánh mắt tràn đầy ý khiêu khích. Chỉ cần thành Kim Thang có viện binh tới thành Bạch Báo. Địch Thanh, Cao Kế Long sẽ có sơ xuất.
Cao Kế Long hơi rét, còn có thể cười to nói:
- Được!
Địch Thanh chỉ là chắp tay nói:
- Mạt tướng tuân lệnh.
Địch Thanh ra doanh lều, thấy Cao Kế Long vẻ mặt vẫn tươi cười, cũng có chút áy náy nói:
- Cao đại ca, đệ lần này vẫn không mang một binh một tốt...
Trong lòng Cao Kế Long thầm nghĩ. Nhâm Phúc người này tuy dũng, nhưng ghen ghét hiền tài. Lần này bất kể thế nào, cũng không thể để huynh đệ Địch Thanh uất ức, cười ha ha nói:
- Ngươi đến một mình là được rồi, bộ hạ của ta có thể tùy ngươi chỉ huy.
Nói vừa dứt lời, Chủng Thế Hành đã đi tới, ho khan nói:
- Địch Thanh, ngươi vẫn có thủ hạ, đi... ta dẫn ngươi đi xem.
Địch Thanh chỉ cho rằng Chủng Thế Hành nói là Cát Chấn Viễn và Liêu Phong, ra khỏi trại Nhu Viễn mới phát hiện, Qua Binh đã dẫn đến hai trăm binh mã đang ở ngoài tập kích chờ lệnh. Địch Thanh có chút kinh ngạc mà vui mừng, thấy những binh mã này không chỉ là lưng đeo trường cung, yên treo mũi tên lông vũ, thắt lưng cài đoản đao, trong tay cầm trường mâu, tất cả mọi người đều là nhuệ khí hăng say, hàn khí uy nghiêm đáng sợ.
Bất kể ai nhìn thấy những người này đều có thể nhận ra những người đó tràn đầy ý chí chiến đấu, tuyệt không phải quân Tống bình thường.
Cao Kế Long thấy những binh mã này, rất là kinh ngạc nói:
- Chủng Thế Hành, thật nhìn không ra ngài vô thanh vô tức làm ra những thủ hạ này....
Chủng Thế Hành, sờ sờ cái đầu hói, ho nhẹ nói:
- Những thuộc hạ này không phải là của ta.
Lão đang nhìn Địch Thanh, tràn đầy chờ đợi nói:
- Địch Thanh, những thủ hạ này là của ngươi! Bọn họ là thập sĩ, ngươi còn nhớ kế hoạch của chúng ta không? Nguyên Hạo có ngũ quân, bát bộ, chúng ta có thập sĩ đối nghịch với y. Người tuy không nhiều, nhưng ta nghĩ... rất nhanh sẽ nhiều hơn.
- Thập sĩ?
Địch Thanh nhìn một đoàn người ngựa của Qua Binh, thoáng có chút suy nghĩ. Nhớ rõ Phạm Trọng Yêm cũng đã nhắc tới cái tên này, không khỏi hỏi:
- Cái gì là thập sĩ?
- Thập sĩ chính là mười loại binh. Chủng Thế Hành thu lại nét cười đùa, nghiêm mặt nói:
- Là ta vất vả tốn tiền chọn ra cho các ngươi, cung cấp mười loại binh cho ngươi sử dụng, Mà Qua Binh dẫn chính là sĩ xông vào trận... một trong các thập sĩ.
Từng đội binh mã xuất phát từ trại Nhu Viễn, bay nhanh ra lòng chảo Nhu Viễn lên phía bắc trèo núi qua lĩnh. Vó ngựa tuy vội, nhưng tiếng động lại nhẹ, người tuy nhiều, như giống âm hồn.
Quân Tống ngựa bọc móng, người ngậm tăm, khí thế giống như thác lũ hướng về thành Bạch Báo giết tới.
Sau khi Phạm Trọng Yêm và quân Tống ra doanh, lại ra lều an ủi người Khương, đảm bảo nhân tộc bọn họ sẽ không sao. Người Khương cũng nhận ra quân Tống phải có hành động, câm như hến, rượu cũng không có lòng uống tiếp, lần lượt giải tán, nhưng vẫn không thể ra khỏi trại Nhu Viễn.
Phạm Trọng Yêm cam đoan, ngày mai mặt trời vừa lên, thì sẽ mời bọn họ trở về, hơn nữa giao dịch như cũ.
Người Khương giao hảo với Nguyên Hạo, là vì bị thế lực của Nguyên Hạo khuất phục. Người Khương giao hảo với Đại Tống là vì bị lợi ích của Đại Tống dụ dỗ.
Nếu Nguyên Hạo vẫn không đánh tới, Đại Tống vẫn làm ăn buôn bán với bọn họ. Người Khương tuy trong lòng thấp thỏm, vẫn vui vẻ tiếp tục đảm nhiệm vai trò dây leo đầu tường.
Người Khương đã trở về doanh trướng nghỉ ngơi. Phạm Trọng Yêm lại không ngủ, Doãn Thù cũng thế. Hai người không vào trong lều trung quân, chỉ ngồi ở ngoài lều, nhìn về hướng đông bắc.
Ở đó chính là chỗ thành Bạch Báo.
Trong thần sắc hưng phấn của Doãn Thù còn có sự hỗn loạn khẩn trương. Phạm Trọng Yêm vẫn còn bình thĩnh. Sớm đã về nghỉ ngơi, nhưng lão sao cũng không ngủ được?
Doãn Thù bưng chén rượu, sớm quên chén rượu đã hết, lẩm bẩm nói:
- Sắp tới giờ sửu rồi à?
Phạm Trọng Yêm nhìn trăng sáng trên bầu trời. Trăng sáng cũng đang nhìn lão. Lão trong tay có rượu, trong rượu có trăng, nhưng còn trong lòng... chỉ có vướng bận chiến sĩ xuất chinh.
Ánh trăng như bạc rải trên mặt đất, sáng như sương sáng sớm, đã gần đến giờ sửu.
Trong lúc đó ánh mắt Phạm Trọng Yêm ngưng tụ, tay nắm chén cũng có chút chặt hơn. Doãn Thù lây nhiễm mùi lưỡi mác của chiến tranh, bỗng nhiên ngẩng đầu.
Chỉ thấy một đường ánh sáng từ đông bắc xẹt vọt lên, xé rách đêm đen lạnh lẽo. Tuy chỉ là ngắn ngủi như sao chổi, nhưng đã mang đến hy vọng của bình minh.
- Bắt đầu rồi.
Doãn Thù đứng lên, mặt đầy hưng phấn, hận không thể đích thân tới chiến trường.
Phạm Trọng Yêm ngược lại gục đầu xuống, chậm rãi uống rượu, lẩm bẩm nói:
- Bắt đầu rồi.
Tất cả nên làm, lão đều đã làm được. Kết thúc thế nào, là nước chảy thành sông hay là kết thúc trong thất bại là lúc xem người khác.
Doãn Thù đi tới đi lui, đột nhiên ngồi xuống, nhìn chằm chằm Phạm Trọng Yêm nói:
- Phạm công, ngài đã thay đổi rất nhiều.
Phạm Trọng Yêm cười nhạt một tiếng:
- Vậy sao?