Khi Địch Thanh tỉnh lại thì mồ hôi đầm đìa, không biết bản thân đang ở đâu.
Hắn còn nhớ rất nhiều những gì đã mộng. Trong giấc mộng có khóc, có cười, có máu, có lệ. Tuy nhiên có một giấc mộng ly kỳ khiến cho hắn nhớ rất rõ.
Trong giấc mộng đó, bản thân hắn ở trong một cái hang đá, xung quanh mờ mịt. Bốn bức tường xung quanh hang đá đều là những bức họa cổ vẽ tượng Phật trang nghiêm.
Chỉ có điều những pho tượng Phật đó đều lạnh lùng nhìn hắn.
Những pho tượng Phật đó hắn đã từng nhìn thấy khi ở trong huyền cung của lăng Vĩnh Định. Có điều những pho tượng Phật mà hắn nằm mơ lại không phải trong cung mà trong hang đá.
Đột nhiên hang đá bốc lửa. Không biết ngọn lửa bùng lên từ đâu nhưng bốc cháy hừng hực hòa tan tượng Phật. Pho tượng Phật đó từ từ thay đổi rồi chợt biến thành khuôn mặt Chân Tông.
Chân Tông đang nhắm mắt khi Địch Thanh đi tới liền chợt mở mắt ra mà nói:
- Tới đây.
Cho dù lúc đó Địch Thanh đang nằm mơ nhưng thấy Chân Tông mở mắt thì cũng phải kinh hãi.
Đến đây là đến đâu?
Ngay vào lúc Chân Tông mở mắt ra, Địch Thanh chợt bừng tỉnh. Đã hai lần ở trong mơ hắn nghe thấy cái âm thanh đó. Một lần là ở trong ngục còn một lần là bị trọng thương hôn mê.
Nghĩ tới đây, Địch Thanh mới cảm nhận toàn thân đau nhức liền rên lên một tiếng rồi mở mắt.
Một tia sáng xuyên thấu qua lớp lụa mỏng nơi cửa số chiếu lên khuôn mặt của Địch Thanh. Địch Thanh đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào khiến cho hắn phải nhắm mắt lại.
Không khí hơi khô khiến cho ánh mắt trời ngày đông lại có chút nóng bức. Địch Thanh cảm nhận được điều đó cũng không cảm thấy thích thú mà suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Hắn bỗng dưng cảm giác khó có thể tưởng tượng được, thậm chí còn có chút kinh hãi.
Tất cả mọi chuyện lập tức ùa vào trong đầu Địch Thanh. Hắn còn nhớ rõ lúc bị thương là do bị Bồ Đề vương đánh lén. Vào lúc cuối cùng, hắn dùng hết sức bóp cổ đối phương, nhìn nét mặt kinh hoàng của Bồ Đề vương, hắn cảm ấy hết sức khoái trá.
Lúc ấy, thậm chí hắn còn nghe thấy âm thanh xương Bồ Đề vương bị gãy. Khi đó Địch Thanh còn nghĩ để cho hai huynh đệ có thể bỏ chạy.
Mặc dù hắn không phải là đối thủ của Bồ Đề vương nhưng nghĩ tới Tư Mã Bất Quần đã chết, Địch Thanh cảm thấy đau đớn. Tư Mã vì hắn mà vong mạng.
Cũng vì cái chết của Tư Mã mới kích thích chút tiềm năng còn sót trong người hắn.
Hắn nhớ lại ngực bị một nhát thương trí mạng của Bồ Đề vương vậy mà hắn chưa chết hay sao? Không biết bây giờ ở cách trại bao xa, Cát Chấn viễn như thế nào rồi? Nhưng điều quan trọng nhất thì khi đó là mùa đông.
Khi đó tuyết trắng phủ khắp nơi. Mặc dù hơi lạnh nhưng còn không bằng cái thời tiết ấm áp lúc này lại khiến cho Địch Thanh cảm thấy lạnh.
Hắn nhìn xuyên qua cửa sổ chỉ thấy bầu trời trong vắt, cực cao. Ánh nắng chói chang khắp nơi. Hắn nhận ra điều đó mới giật mình kinh hãi. Chẳng lẽ giấc mộng của hắn đã diễn ra trong mấy tháng? Hay chẳng lẽ hiện tại hắn vẫn còn trong giấc mộng?
Liếc mắt nhìn sang bên cạnh có một chiếc gương đồng, Địch Thanh giật mình.
Trên chiếc gương hiện lên một gương mặt tiều tụy, làn da cực đen. Hình xăm trên mặt gần như biến mất. Gương mặt đó không phải là của hắn.
Địch Thanh biết rõ chiếc gương phản chiếu chính là bản thân mình. Tuy nhiên nhìn vào đó, hắn vẫn cảm thấy kinh hãi. Hắn là Địch Thanh sao? Tại sao hình dạng khuôn mặt ở trong gương lại không giống với gương mặt của hắn?
Trang Chu mộng điệp, không phải điệp cũng chẳng phải ta? (Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là "vật hoá".)
Khi Địch Thanh nghĩ tới Trang Chu thì cảm giác thân mình rất đau, đồng thời cảm giác dưới thân hơi rung. Tới lúc này, hắn mới phát hiện ra thân thể hơi lay động hiểu rằng mình đang ở trên một chiếc xe ngựa.
Hắn cố gắng ngồi dậy thì thấy toàn thân cứng rắn như xác chết. Cố gắng nhìn xuống, Địch Thanh mới phát hiện ra mình bị băng toàn thân, đồng thời khắp người có mùi thuốc nồng nặc giống như một cái xác được ngâm thuốc trước khi mai táng.
Không biết tới giờ đang có chuyện gì?
Một làn gió thổi qua, chiếc xe cũng đi chậm rồi dừng lại. Màn cửa chiếc xe được vén lên rồi một bàn tay khô héo đưa vào sờ lên trán của Địch Thanh.
Cảnh tượng trước mặt khiến cho Địch Thanh có to gan đến mấy thì cũng phải toát mồ hôi. Tuy nhiên sau đó, Địch Thanh liền phát hiện ra bàn tay đó chỉ thử xem trán hắn nóng hay lạnh rồi từ từ co lại.
Địch Thanh nhìn vào gương đồng cuối cùng phát hiện ra là có một lão nhân cao tuổi vào trong xe. Hắn định lên tiếng thì cảm nhận được cổ họng nghẹn cứng, chỉ hừ được một tiếng. Lão già lưng còng bước xuống xe. Một lúc lâu sau, lão cầm lên một cái bát sứ bên trong đầy là nước thuốc. Địch Thanh còn chưa kịp mở miệng thì nước thuốc đã chảy vào khiến cho hắn chỉ biết uống. Sau khi uống xong, Địch Thanh vội vàng lên tiếng:
- Lão trượng! Là lão cứu ta?
Lão già thấy Địch Thanh có thể nói chuyện thì gương mặt gầy guộc không giấu được sự mừng rỡ. Nhưng lão lại lắc đầu mà chỉ "a...a" hai tiếng. Tiếng nói của lão hoàn toàn không phải là tiếng của Trung Nguyên nên Địch Thanh không biết lão nói cái gì. Hắn đang định hỏi lại thì lão già đã bước xuống xe.
Chiếc xe ngựa lại chuyển động. Có tiếng hát tang thương từ bên ngoài vọng vào trong thùng xe.
Tiếng ca đó tràn ngập một ý mênh mang, còn có chút sầu khổ.
Địch Thanh nghe kỹ thì nhận ra đó là âm thanh của lão già nhưng không hiểu lão đang hát cái gì. Tiếng ca xen lẫn với tiếng ngựa khiến cho Địch Thanh hiểu được lão nhân là một người đánh xe. Sau khi uống thuốc, tinh thần Địch Thanh cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Mặc dù hắn vẫn còn hoang mang nhưng cơn buồn ngủ kéo tới khiến cho Địch Thanh chìm vào giấc ngủ.
Cứ như vậy trong mấy ngày này, sức khỏe của Địch Thanh mỗi ngày một khá hơn. Nhưng do không hiểu tiếng của lão nhân nên không biết chuyện diễn ra như thế nào. Tới một ngày, Địch Thanh có thể cố gắng cử động chân tay, nghe thấy tiếng động của màn xe, hắn liền thở dài nói:
- Đây là đâu?
Cả ngày hắn ở trong chiếc xe nên chỉ nhìn thấy phong cảnh qua cánh cửa nên cơ bản không biết mình đang ở chỗ nào. Điều duy nhất hắn có thể xác định rằng hiện tại đang là mùa hè và hắn đã hôn mê mấy tháng? Hắn cũng không trông mong lão nhân đó có thể trả lời. Không ngờ một âm thanh lạnh lùng chợt từ bên ngoài vọng vào:
- Nơi này là Địa Cân Trạch.
Địch Thanh vui vẻ ngẩng đầu lên nhìn để rồi lại lắp bắp kinh hãi.
Cách đó không xa có một gương mặt màu xanh dữ tợn.
Định Thanh tập trung tinh thần nhìn lại thì không thể cười nổi. Hóa ra người đó đeo chiếc mặt nạ bằng đồng xanh nên Địch Thanh không nhìn ra khuôn mặt của y.
"Người này là ai? Tại sao lại phải đeo mặt nạ?"
Địa Cân trạch? Địch Thanh thầm suy nghĩ. Hắn có nghe thương lái nói Địa Cân Trạch vốn là địa bàn của người Hạng Đảng cách Hạ châu về phía Bắc chừng ba trăm dặm. Có điều nơi này hiện nay cũng phồn hoa chẳng khác gì Hạ châu, là một nơi buôn bán rất tốt.
Tại sao hắn lại từ trại Bình Viễn mà tới tận nơi xa như thế này?
Địch Thanh vừa suy nghĩ vừa quan sát người đeo mặt nạ. Hắn thấy thân hình người đó mảnh mai, âm thanh mặc dù lạnh lùng như nghe giống giọng nữ.
Chẳng lẽ đây là một người con gái?
Nhìn người nàng không hề có một chút dấu hiệu nào chỉ rõ. Chỉ có một điểm đặc biệt duy nhất thì đó là nàng có buộc một sợi dây lưng màu lam.
Sợi dây lưng màu lam như nước biển, thanh tịnh giống như bầu trời.
Cái sợi dây đó làm gợi lại ký ức của Địch Thanh. Hắn chợt ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của người đó. Mặc dù khuôn mặt của đối phương dữ tợn nhưng đôi tròng mắt lại long lanh hữu tình.
Đó là đôi mắt mà cả kiếp này hắn không thể quên được.
- Ngươi là... Phi Tuyết?
Địch Thanh hơi chần chừ nhưng cũng giật mình. Có điều hắn chỉ cần dựa vào đôi mắt cũng đủ để nhận ra người trước mặt.
Thiếu nữ đeo mặt nã trầm mặc một lúc rồi từ từ tháo chiếc mặt nạ xuống để lộ dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của mình. Nhưng đôi mắt của nàng vẫn thế. Nàng lẳng lặng nhìn Địch Thanh mà nói:
- Ngươi đã đoán đúng.
Nàng đúng là Phi Tuyết.
Nhưng tại sao lại là Phi Tuyết?
Tại sao Phi Tuyết lại cứu hắn? Phi Tuyết làm sao có khả năng để cứu hắn mà nhìn nàng lại có sự thần bí như vậy?
Lúc đầu trực tiếp, sau đó thần bí rồi....tới bây giờ lại cứu hắn..
Phi Tuyết giống hệt như bông tuyết mùa đông khiến cho người ta khó có thể nắm được suy nghĩ của nàng. Giữa nàng và Địch Thanh không hề có sự liên quan nhưng lại như có chút gì đó liên lụy.
Không biết mất bao lâu, Địch Thanh tỉnh táo lại. Chần chừ một lúc, hắn lên tiếng:
- Là ngươi cứu ta?
Phi Tuyết chẳng hề có chút sợ hãi, nói ngay: