[Dịch] Sáp Huyết

Chương 147 : Thực ảo (4)




Thái hậu hầm hầm bỏ đi. Ngược lại Bát vương gia rất tỉnh táo. Khi Bát vương gia tỉnh táo thì không giống như người điên. Nhưng việc ông ta cần phải làm thì thoạt nhìn không có khác biệt gì so với kẻ điên.

Địch Thanh nhìn Dương Vũ Thường, lại nhìn Bát vương gia, trong lúc nhất thời thấy băn khoăn lúng túng.

Bát vương gia nhìn qua hướng Địch Thanh, thấp giọng nói:

- Địch Thanh, ngươi lại đây.

Lúc Địch Thanh đi qua, cả người run lên một chút. Bát vương gia bắt lấy tay Địch Thanh. Tay của Bát vương gia lạnh như băng ẩm ướt, giống như tay của người chết. Ông ta nhìn Địch Thanh, trấn tĩnh nói:

- Vũ Thường có phải là người con gái ngươi yêu thương nhất không?

Địch Thanh nói không chút do dự:

- Vâng!

Bát vương gia lại nói:

- Ta là phụ thân của Vũ Thường nhưng trước nay ta không phải là một người cha có trách nhiệm. Từ nay về sau ta nhất định phải bù đắp cho Vũ Thường, bất kể phải trả cái giá gì thì ta sẽ trả không hối tiếc. Ta và ngươi căn bản không có bất cứ quan hệ gì. Nhưng ta và ngươi đều là người thân thiết nhất với Vũ Thường. Vì vậy ta muốn ngươi tin ta.

Địch Thanh nhìn ánh mắt kiên định của Bát vương gia, trong lòng lập tức tràn đầy tin tưởng:

- Bát vương gia, ta tin ông. Ông muốn ta làm cái gì cứ việc giao phó là được rồi.

Trên mặt Bát vương gia lộ ra vẻ tươi cười, giây lát sau lại bị vẻ đau thương bao trùm:

- Nếu như ngươi muốn thì có thể kêu ta một tiếng bá phụ.

Rồi ông ta lại thương cảm nói:

- Nếu như Vũ Thường không như vậy thì ta đã là cha vợ của ngươi rồi.

Cuối cùng Địch Thanh không nhịn được nói:

- Bá phụ, người có thể cứu được Vũ Thường không?

Vũ Thường không chết!

Mấy chữ này khuấy động trong đầu Địch Thanh thật lâu. Khi thấy bộ dạng của Vũ Thường như vậy, trong lòng Địch Thanh đau thắt lại. Vừa rồi hắn im lặng vì trông mong thái hậu và Bát vương gia có thể nói ra cách cứu chữa cho Dương Vũ Thường.

Nhưng hắn chỉ nghe được một truyện thần thoại kỳ lạ. Bây giờ hắn không thể tiếp tục im lặng được nữa.

Bát vương gia nói:

- Ngươi cũng đã nghe được tất cả rồi. Phải cứu Vũ Thường. Cho dù là phải đi tìm thấy thuốc trong khắp cả thiên hạ này thì cũng không thể giải quyết được vấn đề gì. Hai ngày nay, ta đã đi tìm tất cả thái y trong cung. Ngoại trừ Vương Duy Nhất, tất cả những người khác đều nói là Vũ Thường đã chết. Vương Duy Nhất nói hắn cảm giác được rằng Vũ Thường còn sống. Ta biết nó còn ở đây chờ chúng ta cứu nó. Ta và ngươi là người thân nhất của nó, không được để cho nó thất vọng. Ta đã có biện pháp, ngươi phải tin ta.

Ông ta càng nhấn mạnh là có biện pháp thì càng giống như muốn Địch Thanh tin tưởng mình, hoặc là nói để chính mình tin tưởng.

Địch Thanh ứa nước mắt nói:

- Bá phụ, con tin người.

Mặc dù hắn cảm giác thần trí của Bát vương gia có chút thất thường. Nhưng trong giờ phút này, hắn nguyện lòng cùng điên với Bát vương gia.

Bát vương gia đột nhiên nói:

- Vậy ngươi có biết vì sao Vũ Thường còn sức sống không?

Địch Thanh chần chờ nói:

- Con không biết.

Bát vương gia nhìn chằm chằm Địch Thanh, nói từng chữ:

- Ta biết. Ta biết nó còn sức sống, nhất định là bởi vì hai nguyên nhân.

- Hai nguyên nhân nào?

Lần này Quách Tuân không kìm nổi nên hỏi. Dường như Quách Tuân cũng bị sự kỳ lạ ở đây hấp dẫn nên vẫn chưa bỏ đi.

Bát vương gia quay đầu nhìn Quách Tuân nói:

- Ta biết ngươi cũng sẽ tin, bởi vì…

Ông ta nói đến khóe miệng rồi lại không nói thêm gì nữa, trên mặt đầy vẻ kỳ lạ.

Địch Thanh nghe thái hậu nói với Quách Tuân như vậy, lại nghe Bát vương gia cũng nói như vậy cho nên không kìm được muốn biết cuối cùng là vì sao. Vì sao Lưu thái hậu và Bát vương gia đều cảm thấy Quách đại ca sẽ tin sự việc này chứ?

Bát vương gia phục hồi tinh thần lại, nghiêm mặt nói:

- Vũ Thường còn sống, nguyên do quan trọng nhất chính là, sau khi nó hôn mê, ngươi đã cho nó cái khối ngọc kia.

Địch Thanh giật mình. Lúc này hắn mới nghĩ lại. Lúc Dương Vũ Thường hôn mê, hắn cầm trong tay hai nửa ngọc bội. Khi đó hắn chỉ muốn Dương Vũ Thường tỉnh lại, nói hết tâm sự với nàng chứ làm sao nghĩ đến việc trong ngọc bội có điều kỳ diệu.

- Ý bá phụ là miếng ngọc kia sao?

Địch Thanh lo lắng hỏi.

Bát vương gia lắc đầu rồi lại gật đầu. Địch Thanh không hiểu rõ ý của ông ta. Bát vương gia thấp giọng nói:

- Miếng ngọc kia tên là Tích Lệ.

Quách Tuân rùng mình nói:

- Chẳng lẽ Bát vương gia nói miếng ngọc này chính là miếng Tích Lệ của tiên đế hay sao?

Hình như ông ta biết điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói tiếp.

Địch Thanh không hiểu, quay đầu nhìn lại. Quách Tuân nhìn chằm chằm Bát vương gia. Cuối cùng Bát vương gia gật đầu nói:

- Đúng vậy. Chính là nó, là do trước kia tiên đế ban thưởng cho ta.

Không hiểu vì sao Địch Thanh lại đột nhiên nghĩ đến lời tiên tri năm xưa: “Ngũ long trọng xuất, lệ tích bất tuyệt”. (Ngũ long xuất hiện trùng trùng, nước mắt rơi không dứt). Miếng Tích Lệ này và ý nước mắt trong lời tiên tri không sai biệt lắm, không biết có liên quan gì đến ngũ long không. Trong nhất thời, hắn lại rơi vào lúng túng.

Bát vương gia lại nói:

- Tình hình cụ thể thế nào thì Địch Thanh ngươi không cần biết. Nhưng ngươi nên biết một chút, miếng ngọc Tích Lệ này là một miếng kỳ ngọc, là miếng ngọc trên trời ban cho. Miếng ngọc này có công năng vô cùng huyền ảo. Tiên đế từng nói rằng miếng ngọc này có linh tính.

Địch Thanh nói vẻ khó tin:

- Có linh tính? Nó có linh tính gì?

Bát vương gia nói:

- Linh tính là một thứ rất khó nói. Vũ Thường đã mang miếng ngọc này từ nhỏ. Nó và miếng ngọc này có liên hệ. Khi tính mạng nó bị đe dọa, ngươi đã có thể tìm miếng ngọc này đưa cho nó thì cũng coi như là một kỳ tích rồi. Ngươi có nhớ lại được là trong cái đêm mưa ở trước Hoàng Nghi môn, miếng ngọc có gì dị thường không?

Địch Thanh cố gắng nhớ lại tình hình đêm đó. Mặc dù hắn vẫn không kìm nổi đau thương nhưng cuối cùng cũng nghĩ ra điều gì đó.

Vừa nghĩ đến chuyện đó, thiếu chút nữa Địch Thanh nhảy dựng lên, kêu lên:

- Miếng ngọc kia thật sự là có ánh sáng bất thường. Đúng vậy. Miếng ngọc bình thường chắc sẽ không có thứ ánh sáng như vậy. Miếng ngọc kia không phải là bị chiếu sáng, mà hình như là tự phát sáng. Lúc đó ánh sáng linh động dường như đang sống vậy.

Chương 31: Yến Yến (1)

Địch Thanh không tin vào thần tiên, nhưng hắn trông mong vào kỳ tích. Lần này hắn không lừa mình dối người, mà nhớ rõ rằng miếng ngọc kia khác thường. Lúc ấy hắn đau đớn chỉ muốn chết nên không chú ý gì. Đến lúc này nhớ lại mới phát giác ra sự kỳ lạ đó.

Bát vương gia vui mừng nói:

- Có thế chứ. Ta biết ngay, nhất định là ảnh hưởng của miếng ngọc Tích Lệ đã phát huy nên lúc này nó phù hộ cho Vũ Thường còn có sức sống.

Rồi lại thấy vẻ mặt buồn nản hối hận của ông :

- Đáng tiếc là ngọc nát rồi, bằng không thì Vũ Thường nói không chừng còn có thể sống lay lắt. Tuy nhiên nếu không phải miếng ngọc kia vỡ thì làm sao mà đến tay ngươi được. Ôi, bên trong rối ren đều có ý trời cả.

Địch Thanh không nghĩ thêm xem Bát vương gia định nói gì, nên nói:

- Là lỗi của con. Con nêu mang miếng ngọc ra đây sớm một chút.

Bát vương gia thở dài:

- Tại sao lại là lỗi của ngươi? Chỉ có thể nói là ý trời như vậy. Hơn nữa miếng ngọc vốn đã vỡ rồi.

Địch Thanh không có thời gian hỏi vì sao miếng ngọc lại vỡ, chỉ hỏi:

- Người nói Vũ Thường còn có sức sống, nguyên nhân thứ hai là cái gì?

Bát vương gia chăm chú nhìn Địch Thanh, chậm rãi nói:

- Nó còn không nỡ ra đi vì nó yêu ngươi.

Địch Thanh nghe vậy lại càng đau lòng, lẩm bẩm nói:

- Là vì yêu ta? Ta chỉ biết hại nàng…

Ngược lại, Bát vương gia lại an ủi Địch Thanh:

- Ta đã biết trước hết mọi thứ. Ta biết rõ nếu Vũ Thường không nhảy xuống thì người chết sẽ là ngươi. Ta cũng biết là nó nhất định tình nguyện để mình chết chứ không muốn ngươi bị tổn thương.

Địch Thanh không kìm nổi lòng chua xót, lẩm bẩm nói:

- Nhưng nàng lại không biết, ta thà rằng để mình chết đi chứ không muốn nàng xảy ra chuyện gì.

Quách Tuân thấy Địch Thanh đau buồn, vội nói tránh đi:

- Bát vương gia, vì sao người nói vì yêu Địch Thanh mà Vũ Thường không nỡ bỏ đi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.