[Dịch] Sáp Huyết

Chương 130 : Hồng nhan (5)




Người nọ chính là Thành Quốc Công Triệu Doãn Thăng. Y thấy thế quát:

- Nếu như ngươi không thả, thì đó là tội chết!

Lưu Thái Hậu thầm kêu không ổn, chợt nghe Địch Thanh ngửa mặt lên trời cười buồn nói:

- Thì ra là thế.

Cánh tay hắn vung lên, Lưu Tòng Đức đã bay ra khỏi thành, kêu gào a a trong không trung. Một tiếng phịch vang lên thật lớn, y rơi trên mặt đất, lật ngửa thân mình, đã không còn hơi thở.

Mọi người hoảng kinh đến ngây người.

Thiên địa sấm dậy, tia chớp lóe lên liên tục, chớp tắt chiếu rọi vào Địch Thanh ở trên đầu thành mờ mờ ảo ảo, giống như không có thật. Trái tim của Lưu Thái Hậu đau đớn, rên rỉ một tiếng, nhưng lúc này không có ai quan tâm tới Thái hậu, mọi người chỉ nhìn chằm chằm vào Địch Thanh ở trên đầu thành, không biết phải làm sao.

Sau khi Địch Thanh đã giết chết ba người La Đức Chính, Mã Quý Lương, Lưu Tòng Đức, đứng ở đầu thành, không nhìn mọi người ở dưới. Lúc này, đầu óc của hắn hoàn toàn trống rỗng, không hề có lấy một chút suy nghĩ.

Giết những người đó rồi thì có thể thế nào? Vũ Thường rốt cuộc cũng không thể sống lại được. Nghĩ đến đây, trong lòng của Địch Thanh vô cùng đau khổ.

Hắn vốn là một thiếu niên ở nông thôn, bị buộc nhập ngũ, chịu khổ chịu nhục, ý chí sa sút. Cuộc đời của hắn cũng không có chí lớn gì, chỉ muốn bình đạm sống hết quãng đời còn lại, không ngờ lại được Dương Vũ Thường yêu mến, có được những ngày hạnh phúc nhất trong đời. Nhưng hạnh phúc luôn ngắn ngủi, Dương Vũ Thường chỉ trong phút chốc đã bỏ hắn mà đi, có thể nói là vì hắn mà chết. Trong giây phút này hắn đau khổ tự trách bản thân.

Địch Thanh đứng ở trên đầu thành, những chuyện đã qua, cứ lần lượt hiện ra. Khi hắn gặp Dương Vũ Thường ở chùa Đại Tướng Quốc, nhiều lần xảy ra hiểu lầm; tương tư, thâm tình chân thành; không thấy quân tử, lo lắng lo lắng...

Người con gái xinh đẹp động lòng người, người con gái dịu dàng đa tình, người con gái đối với Địch Thanh hắn tình thâm nghĩa trọng, người con gái khiến Địch Thanh đau lòng thương tâm...

Vốn tưởng rằng trời cao rủ lòng thương, bù lại cho hắn nhiều năm chịu cực chịu khổ, nên để cho hắn quen biết Dương Vũ Thường, ngờ đâu lại còn đau khổ hơn cả lúc trước. Bỗng dưng nghĩ đến lời của Thiệu Ung lúc trước ở huyện Củng: "Số của ngươi nhiều gian nan! "

Địch Thanh ngửa mặt lên trời cười dài, hai hàng lệ nóng theo gương mặt chảy xuống, cuồn cuộn như máu, nhìn trời cao quát:

- Ông trời! Nếu như số của Địch Thanh ta gặp nhiều gian nan, ngươi hãy để cho ta chịu đựng tất cả cực khổ là được rồi, vì sao phải thêm cả Vũ Thường? Ngươi thật bất công!

Tiếng quát của hắn thật chói tai, giống như tiếng sấm rền cuồn cuộn, nhưng mặc cho hắn kêu gào như thế nào đi chăng nữa, trời xanh vô tình, Vũ Thường cũng đã chết.

Vũ Thường đã chết rồi...

Địch Thanh vừa nghĩ tới bốn chữ "Vũ Thường đã chết"thì cảm thấy giống như cây chùy ngàn cân nặng nề mà đánh vào ngực, loạng choạng hai cái. Nhưng nghĩ tới Dương Vũ Thường vì không muốn cho hắn chịu nhục, tình nguyện chịu chết, lòng của Địch Thanh như bị đao cắt, thầm nghĩ nếu như được chết đi để đổi lấy sự sống cho Dương Vũ Thường. Trong lúc đó hắn chợt nhớ tới câu hát của Dương Vũ Thường: "Đại xa hạm hạm, thuế y như viêm, khởi bất nhĩ tư, úy tử bất cảm."

Trước kia hắn không hiểu, nhưng hiện tại hắn đã hiểu, rốt cục hiểu được tình cảm Dương Vũ Thường thâm sâu như biển cả, nhưng như vậy thì có ích lợi gì?

Ra đi đỏ thẫm chân trời rộng

Mới thấm nhân gian khổ biệt ly!

Địch Thanh hắn, mặc dù tin có sông Ngân kia, nhưng chia biệt nhân gian, làm sao có thể chịu được nỗi khổ tương tư?

Sống thì chẳng đặng một nhà

Thác mong một huyệt để mà gần nhau

Anh rằng: “Anh chẳng tin đâu! ”

Em thề: “Trong trắng khác nào thái dương”.

Địch Thanh thì thào nhắc lại những câu đó, và khi nhớ đến “ Sống thì chẳng đặng một nhà; Thác mong một huyệt để mà gần nhau”

đột nhiên trong lòng kích động dữ dội , thầm nghĩ nếu như khi sống đã không thể cùng phòng, vậy thì nếu có thể cùng chết, cũng không uổng một mối tình thâm trọng của Dương Vũ Thường.

Hắn vốn là một hán tử quyết liệt, nhiệt huyết xông lên đầu, cũng bất chấp tất cả, hét lên:

- Vũ Thường, ta không thể bảo vệ được nàng, không nghe lời nàng nói, nhưng nàng đi rồi, ta làm sao có thể sống một mình?

Nói xong, hắn nhấc chân vọt qua đầu tường, thả người nhảy xuống.

Lúc thân hình rơi xuống, mọi người kêu lên một tiếng, nhưng trong nội tâm của Địch Thanh rất bình tĩnh, thầm nói: “Vũ Thường! Ta đến đây, ta và ngươi trên trời dưới đất, vĩnh viễn không chia lìa!

Địch Thanh nhảy xuống dưới thành khiến cho mọi người đều rất bất ngờ. Ai cũng không thể tưởng được Địch Thanh lại nặng tình như vậy, không ngờ Địch Thanh lại muốn chết. Vì vậy mà không ai nghĩ có thể cứu được Địch Thanh.

Ngoại trừ Quách Tuân.

Quách Tuân thấy Địch Thanh vừa nhấc chân ra khỏi tường thành, sắc mặt thay đổi. Tia chớp trong không trung lóe sáng, nhưng thân hình của Quách Tuân so với tia chớp còn muốn nhanh hơn. Nhất định y phải bắt được Địch Thanh trước khi rơi xuống đất.

Thời điểm Địch Thanh rơi xuống, Quách Tuân hít sâu một hơi, vận kình đón lấy. Địch Thanh ở trên không trung, thấy Quách Tuân giơ tay, quát lên:

- Tránh ra!

Lòng hắn đã chết, ở giữa không trung cuồng nộ. Tuy biết Quách Tuân có ý tốt, nhưng hắn cũng chẳng cảm kích, thậm chí còn giơ một quyền đánh về phía ngực của Quách Tuân.

Quyền phong như bão tố, bịch một tiếng, đã đánh trúng vào ngực của Quách Tuân. Cổ tay của Quách Tuân lật lại, đã bắt được cánh tay của Địch Thanh, mượn lực dùng lực, quăng ngang ra ngoài.

Địch Thanh đâu còn như ngày trước. Giờ phút này thể chất đã sớm sửa đổi, một quyền này đánh ra, giống như rìu lớn phá núi, mạnh mẽ như sóng triều. Nhưng một quyền này đánh ra, Quách Tuân cũng có thể tránh được. Có điều Quách Tuân không trốn tránh, nếu như y tránh, Địch Thanh sẽ ngã chết, y đâu thể để Địch Thanh đi tìm chết?

Quách Tuân chịu đựng một quyền, đẩy Địch Thanh về phía sau đồng thời không kìm nổi phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo lui về phía sau một bước.

Địch Thanh bay ngang sang một bên, nện người trên vách tường, sau khi trượt xuống, chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, toàn thân đau nhức, nhưng chung quy không chết.

Địch Thanh phẫn nộ quát:

- Quách Tuân... huynh!

Hắn thương tâm muốn chết, vứt bỏ toàn bộ lý trí, vốn muốn tự sát. Nhưng khi thấy Quách Tuân hộc máu, trong mắt lại tràn đầy bi thương, Địch Thanh bỗng dưng tỉnh táo lại, dưới chân mềm nhũn, quỳ xuống.

Khi hắn quỳ xuống mới phát hiện, Dương Vũ Thường ở cách đó không xa. Trông thấy khuôn mặt của Dương Vũ Thường vẫn còn rất sống động, không khỏi quặn thắt tâm can.

Đột nhiên hắn lại nghĩ, Dương Vũ Thường đối với hắn tình thâm nghĩa trọng, trước lúc chết chỉ cầu hắn một việc, là mong hắn sống cho thật tốt. Nhưng trong chớp mắt hắn đã vội quên yêu cầu của Dương Vũ Thường, một lòng muốn chết, thật sự phụ nàng rất nhiều.

Địch Thanh tự sát một lần, may mắn sống sót, trong lúc nhất thời ý muốn chết bớt đi, nỗi buồn lại đến, tức thì nước mắt rơi như mưa, sớm quên người ở chỗ nào, càng không nhìn mọi người bên cạnh.

Hắn bò đến bên người Dương Vũ Thường, lấy trong lòng ra một nửa mảnh ngọc bội, đưa đến trước mặt Dương Vũ Thường, nức nở nói:

- Vũ Thường, nàng tỉnh lại đi. Ta đã tìm được manh mối về cha ruột của nàng rồi. Nàng không thể cứ như vậy mà đi, nàng nhất định phải chờ tin tức của ta. Nàng tỉnh đi. Nàng đã từng nói, ta và nàng trên trời dưới đất, vĩnh viễn không chia lìa! Nàng không thể nói rồi lại không giữ lời!

Tia chớp lóe lên trong không trung, chiếu vào gương mặt tái nhợt của Dương Vũ Thường. Địch Thanh trông thấy, đột nhiên nghĩ, Vũ Thường chết rồi, nàng nhất định là ở trên trời. Địch Thanh ta chỉ là một kẻ lỗ mãng, nếu như chết, có tư cách gì mà lên trên trời? Nói như vậy, Địch Thanh ta cho dù chết, cũng không thể gặp được Vũ Thường?

Nghĩ như thế, Địch Thanh kích động, phun một ngụm máu tươi bắn cả lên miếng ngọc bội!

Ngọc bội nhuốm máu, hiện ra ánh sáng mờ nhạt...

Mưa to như trút nước, như muốn rửa sạch những gì tích tụ lại ở trong nửa ngày này.

Toàn thân của mọi người đã sớm ướt đẫm, nhưng cũng không có ai để ý gió cuốn mưa cuồng kia. Khuôn mặt của Quách Tuân ngập nước, cũng không biết là nước mưa hay là nước mắt. Không ai nhìn Quách Tuân, nhưng nếu có người nào đó để ý đến vẻ bi thương đến tận xương kia, lập tức sẽ phát hiện, y đau lòng, không kém Địch Thanh chút nào.

- Ngũ long xuất hiện, lệ rơi không ngừng. Ngũ long xuất hiện, lệ rơi không ngừng.

Quách Tuân lẩm bẩm những lời này, trong mắt tràn đầy hối hận, tự hỏi nói:

- Chẳng lẽ... Ta lại sai lầm rồi?

Y không kìm nổi lại phun ra một ngụm máu tươi.

Máu tươi lẫn vào mưa, loãng ra không còn tung tích. Nhưng bi thương vô hạn, mưa máu cũng không cách nào rửa sạch.

Quách Tuân lại đang hối hận cái gì? Tất cả mọi việc, vốn không có quan hệ với y mà! Có nhiều sự việc mà y phải bất lực!

Trời cao nổi sấm ầm ầm, kinh tâm động phách, một tia điện quang xé toạc bầu trời, sáng rực cả không trung, cũng soi rõ cả ánh sáng mờ nhạt từ ngọc bội trên tay Địch Thanh.

Đột nhiên giữa lúc đó, có một người kêu lên:

- Miếng ngọc này của ngươi, ở đâu mà ra?

Có một người lảo đảo chạy vội tới bên cạnh Địch Thanh, lại bất chấp quần áo sạch sẽ, quỳ gối trong nước bùn, thần sắc hốt hoảng.

Người ấy chính là Bát vương gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.