[Dịch] Sấm Đãng Giang Hồ [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 15 : Người không có mặt mũi




Hoa Sơn Bắc phong, tức đỉnh Vân Đài, đông tây đều là tuyệt bích, trên đỉnh núi có Bắc Cực các, vừa vĩ, vừa mỹ lệ, thực là trời đất mênh mông, mây khói tụ hợp, núi non trùng điệp, giống như đến chốn tiên cảnh.

Bắc phong không có một bóng người.

Tiêu Thu Thủy thấy Phí Dật Không muốn bắn pháo hoa cho người “ở trên núi”, ra hiệu giết chết mấy người Lương Đấu, đoán chắc những người bị bắt tất phải ở trên năm đỉnh Hoa Sơn, nhưng rút cuộc là ở ngọn nào?

Bắc phong không có, vậy sang Trung phong.

Phía nam Bắc phong có đoạn núi đột ngột nhô cao, hình như vảy cá, gọi là Thương Long lĩnh. Bên trái lĩnh có đường nhỏ tạc vào vách đá, rộng chưa tới một thước, nhìn xuống tuyệt bích, sâu không thấy đáy, người qua đường tới đây phải nép vào vách núi, tai chạm vào đá, vì thế còn có tên Sát Nhĩ nhai.

Nếu như tại ải đạo này có mai phục...

Không có mai phục.

Nhưng lại có vết máu.

Vết máu loang lổ, khiến người ta phải phát run, nhưng không có thi thể.

Thi thể sau khi chiến đấu hẳn là đã bị ném xuống dưới khe núi.

... Là ai đã qua đây trước?

Nhóm Tiêu Thu Thủy vượt qua lưng chừng núi, vách đá hai bên sâu không thấy đáy, ở chỗ hiểm trở giống như là thân ở giữa không trung, tâm thần đều chấn động, có tên Diêm Vương lưu, là chốn tuyệt hiểm của Hoa Sơn, người đi qua đây coi như phải đối mặt với mối nguy sống chết. Tại đoạn Thương Long lĩnh kéo dài ba dặm này, cô bích tuyệt huyền, không có dũng khí cực lớn thì không thể tiến lên.

Mấy người Tiêu Thu Thủy tuy tài cao mật lớn nhưng thấy chốn thiên hiểm như vậy cũng không khỏi sinh cảm giác người không đấu lại với trời.

Điểm cuối Thương Long lĩnh, Long Tích sơn mạch, là nơi cao nhất, kéo thẳng lên trên rồi lại theo vách đá gấp khúc đổ xuống, còn có tên là Long Khẩu. Phía trên Long Khẩu có đỉnh Ngũ Tiêu, tức là Trung phong. Lên nữa có Dư Trấn quan, trước quan có biển viết “Thông Thiên môn”, câu thơ của Đỗ Tử Mĩ nói “Tiễn quát thông thiên hữu nhất môn” chính là để chỉ cửa này,

Trương truyền năm xưa Hàn Thoái Chi đi đến chỗ Long Khẩu này, đường chưa khai phá, tiến lui đều khó, vì thế mà hào khí tiêu tan, chỉ biết chịu khốn ở Long Khẩu, thành “nơi Hàn Thoái Chi vứt sách”(*). Hàn Xương Lê cũng có thơ viết: “Hối cuồng dĩ trách chỉ, thùy giới nhưng tuyên lộ.” (**)

Tại kim tỏa quan trấn thủ bốn đỉnh Đông, Tây, Trung, Nam, sắc đá đen kịt, uốn lượn như rồng này, có hai người chậm rãi bước ra.

Hai người đầu đội mũ cao, thân mặc áo hoa, hông đeo túi kim lan, từ trên bước xuống, chậm rãi yên lặng tiến đến.

Hai người giống như hai bóng u linh.

Đến lúc này cao thủ nhà họ Phí có thể nói là đã tử thương quá nửa, một nam một nữ đi xuống này là ai?

Hai người bước xuống từ sườn núi như vây cá, y phục phấp phới, không gió mà tự bay.

Tần Phong Bát và Trần Kiến Quỷ đều chực xông lên, Tiêu Thu Thủy ngăn lại, cao giọng nói:

- Tại hạ Tiêu Thu Thủy, tới là để tìm kiếm huynh đệ, bằng hữu, mong hai vị tiền bối chỉ cho một con đường sáng.

Nam tử kia âm u đáp:

- Ngươi có thể tới được chỗ này, chắc hẳn là đã qua được ba cửa. Võ công hiển nhiên là rất cao...

Nữ tử đó lạnh lẽo nói:

- Ngươi cùng gia tộc Thượng Quan, ít nhiều cũng có chút quan hệ nhỉ?

Tiêu Thu Thủy ngẩn ra: gia tộc Thượng Quan? Tiêu Thu Thủy không thể hiểu nổi. Hắn chỉ biết Mộ Dung, Thượng Quan, Phí là ba đại kỳ môn trong võ lâm, còn về tộc Thượng Quan có thù hận gì với họ Phí thì hắn không biết được.

Nhưng Trần Kiến Quỷ thì biết. Hiểu biết về lai lịch võ lâm của hai người Trần, Tần còn cao minh hơn võ công của họ một chút.

Cô ta lập tức hạ giọng nói với Tiêu Thu Thủy:

- Tộc trưởng tộc Thượng Quan chính là Thượng Quan Vọng. Nghe nói năm xưa họ Phí thành kẻ địch với nhà Mộ Dung chính là vì Thượng Quan Vọng. Kết quả là Thượng Quan Vọng lại bán đứng bọn họ... Khiến cho họ Phí đơn độc không viện trợ, thất bại liên tiếp.

Tần Phong Bát cũng nói:

- Hai người này rất có thể là Vong mệnh Uyên ương của nhà họ Phí, con thứ Phí Ngư Tiều, Phí Sĩ Lý và vợ Hoàng Phủ Tuyền.

Chỉ nghe nam tử kia lạnh lùng nói:

- Không sai, chính là hai bọn ta.

Nữ tử u ám nói:

- Bọn ta đều là kẻ không có mặt.

Bọn họ nói xong, cùng đưa tay đánh bay nón trúc trên đầu mình.

Nón trúc bay đi, trước mặt nhóm Tiêu Thu Thủy là một cảnh tượng khiến người ta phải run rẩy.

Hai người này, khuôn mặt là một mảng hỗn độn, hoàn toàn không phân rõ mặt mũi.

... Hai người mặt áo hoa, nhưng mất hết ngũ quan.

Ngay cả Tần Phong Bát, Trần Kiến Quỷ vốn tài cao gan lớn cũng kinh sợ không tự chủ được, vô thức lùi về sau.

- Không sai, bọn ta là người không có mặt mũi.

- Bọn ta phải tự tay hạ sát kẻ thù mới có thể khôi phục mặt mũi.

Mây đen dày đặc, kéo tới cuồn cuộn. Trong tiếng cười khặc khặc, hai người tung mình phóng đến, một người cầm trĩ đao, một người cầm đao mũi nhọn, cùng chém mạnh xuống.

Tâm Tiêu Thu Thủy cũng như bị mây đen phủ kín, cuộn trào không ngớt, sao lại có người thật sự không có mặt mũi được!

... Trong một thoáng chốc do dự và lo lắng đó, tiên thế mất sạch, hai thanh trường đao còn kín kẽ hơn mây gió đã quấn tới chỗ Tiêu Thu Thủy.

Tiêu Thu Thủy lập tức vững như đại thu, mặc cho hai thanh đao của đối phương như mưa gió đan xen, hắn vẫn như cây già bắt rễ, không hề động đây.

Tiếng quát tháo liên miên, hôi vợi chồng này áo hoa phấp phới, dốc hết toàn bộ tài nghệ, tấn công Tiêu Thu Thủy.

Nếu Tiêu Thu Thủy phản công lại lúc này, dưới đao pháp như mây gió sấm chớp đó, chỉ sợ là rất có có cơ hội sống sót, vì thế Tiêu Thu Thủy vừa bắt đầu đã sử dụng thế thủ, giữ chặt quyết tâm: “Đợi”.

Khi hắn còn chưa hoàn toàn làm rõ được thế công của đôi vợ chồng này thì “tử thủ” là phương pháp ứng phó tốt nhất.

Tiêu Thu Thủy chuyên tâm toàn ý, phát huy kiếm pháp Võ Đang của Thiết Kỵ, Ngân Bình, lại có chút đại đồng tiểu dị với kiếm pháp nhanh chóng, phiêu hốt của Lam Phóng Tình và Bạch Đan Thư. Hắn chỉ dùng tinh lực ít nhất, thân pháp ít nhất, nhưng lại dùng quyết chữ “niêm”, “đái”, “án”, “phong” (***), mượn lực đánh lực, khiến cho kẻ địch phải kiệt sức.

Lúc này Phí Sĩ Lý, Hoàng Phủ Tuyền đang có cảm giác như vậy.

Hơn nữa càng đánh lâu, loại cảm giác đó càng sâu sắc.

Vong mệnh Uyên ương hiện tại đã thở hồng hộc như trâu.

Nhưng họ cũng lập tức thay đổi chiến lược, sau một trận khoái đao bỗng dùng tay áo dài che lấp gương mặt.

Tiêu Thu Thủy vẫn trấn định như trước, dùng kiếm chiêu hóa giải thế tới

Tay áo họ hất lên, xòe rộng, phun ra một đoàn lửa và một dòng nước đen, bắn thẳng vào Tiêu Thu Thủy.

Cho dù Tiêu Thu Thủy muốn lùi tránh cũng không còn kịp nữa, tiên lên trước thì chỉ có chịu chết, đúng lúc này, Tiêu Thu Thủy bỗng biến mất.

Vợ chồng Phí Sĩ Lý chỉ càm thấy trước mắt trống rỗng: Tiêu Thu Thủy đã không thấy đâu nữa.

Chính trong một thoáng sửng sốt đó, “phụp” một tiếng, hai chân Tiêu Thu Thủy quặp lấy bờ vách đá, quăng mình trở lại chỗ cũ.

Phí Sĩ Lý, Hoàng Phủ Tuyền vội vàng đưa tay vào trong túi kim lan bên hông.

Nhưng không cần biết họ lấy ra binh khí hay ám khí gì, Tiêu Thu Thủy đã không cho họ có cơ hội thứ hai nữa.

Hai chưởng hắn đánh ra, chính là Tàn kim Toái ngọc chưởng, một đòn nhanh như chớp giật, trước khi hai người kịp lôi vật trong túi ra đã ấn vào lên trán họ...

Nhưng lại không hề đánh xuống.

Tiếp đó Tiêu Thu Thủy lộn người, bay ra xa hơn trượng, ôm quyền nói:

- Đã nhường...

Hai người Phí Sĩ Lý, Hoàng Phủ Tuyền “may mà” không có mặt mũi, nếu không sắc mặt chắc chắn là sẽ cực kỳ khó coi... Đối phương dùng sức một người, đánh bại hai người bọn họ.

Lại qua một chốc, trời lất phất đổ mưa, Phí Sĩ Lý mới run giọng hỏi:

- Ngươi... Ngươi rút cuộc là ai?

Tiêu Thu Thủy không muốn tạo nhiều sát nghiệt, vì thế vấn cung kính đáp:

- Vãn bối Tiêu Thu Thủy.

Hoàng Phủ Tuyền vẫn còn đang gnhi hoặc, hỏi:

- Ngươi... Thật sự không phải cùng bọn với gia tộc Thượng Quan sao.... Vậy thì.... ngươi tới đây làm gì...?

Tiêu Thu Thủy biết sự tình có gì đóa kỳ lạ, bèn đáp:

- Tại hạ với gia tộc Thượng Quan đều chưa từng quen biết. Tới đây lần này, chẳng qua là vì có huynh đệ, hảo hữu bị người nhà họ Phí các vị bắt giữ, cho nên chỉ ccó cách lên núi tìm đười.... Nhưng trên đường đi đều gặp cản trở! Bị chặn giết, tại hạ bất đắc dĩ để cầu tự bảo, phải giết chết bọn họ....

Phí Sĩ Lý nghe tới đây, thở dài một tiếng, nhìn vợ mình đau đớn nói:

- Sai rồi! Sai rồi! Lần này lão gia tử sai lầm rồi! Muốn đối phó với người của tộc Thượng Quan, sao phải khổ đi chọc vào Tiêu Thu Thủy!

Hoàng Phủ Tuyền thê lương đáp:

- Lão gia muốn khích Tiêu... Tiêu đại hiệp đi ra, là vì Thiên hạ Anh hùng lệnh. Có tấm lệnh bài đó, Chu đại thiên vương mới hỗ trợ chúng ta, khôi phục thanh danh, còn cả đối phó với người tộc Thượng Quan...

Phí Sĩ Lý đau đớn nói:

- Bây giờ còn đối phó cái rắm! Thù cũ chưa trả, đã chọc thêm địch mạnh, ngược lại để người ta thừa cơ xâm nhập... Việc tới nước này, Chu đại thương lại chẳng có nửa phần chi viện! Dựa dẫm người khác để đánh nhau sẽ phải thất bại, dựa dẫm người khác để kiếm cơm là loại khốn kiếp! Cha! Người sao có thể hồ đồ như vây! Chúng ta đã sai mất một lần, vẫn còn chưa đủ sao?!

Hoàn Phủ Tuyền nắm áo chồng mình, cũng khóc nói:

- Trời ơi... Tai họa của họ Phí sao không lúc nào chịu ngưng...?!

Cảnh này khiến cho Tiêu Thu Thủy, Tần Phong Bát, Trần Kiến Quỷ, Phong nữ đều ngẩn ra, không biết đôi vợ chồng “không có mặt mũi” này đang giở trò gì, tóm lại là khiến cho bốn người đều mơ hồ, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.

Tiêu Thu Thủy thành khẩn nói:

- Hai vị... Chúng tôi thật sự không phải người của gia tộc Thượng Quan... Chuyện này rút cuộc là như thế nào?

Phí Sĩ Lý vừa kiên quyết vừa dứt khoát, quay sang phí người vợ cũng không có mặt mũi của mình, nói.

- ....Người tộc Thượng Quan nhất định là sẽ tới đuổi tận giết tuyết, hà tất phải hại người thêm nữa? Chúng ta không cần phải thủ ở đây mữa, để cha một mình tử thủ Đông phong...

Vợ y gật đầu buồn bã. Phí Sĩ Lý quay sang phía Tiêu Thu Thủy, nói:

- Bằng hữu của cậu bị giam trong miếu Lão Quân ở Nam phong...

Y lấy ra một chùm chìa khóa, nói:

- Do có địch xâm phạm, chỗ đó đã không không còn người canh gác nữa, các người tự mình tới đó.... Ta đã phá hủy cơ quan ở đó, cứu người không cần lo lắng...

Tiêu Thu Thủy nhận lấy chìa khóa, những người khác đều rất vui mừng, nhưng trong lòng đã bị sự đau thương của hai người “không có mặt mũi” này thu hút.

- Rút cuộc là vì cái gì?...

- Họ Phí và tộc Thượng Quan có tranh chấp gì...?

Họ mồm năm, miệng mười hỏi. Tiêu Thu Thủy thành khẩn nói:

- Ơn thả bạn này, Thu Thủy ghi nhớ trong lòng. Nhưng vô công bất thụ lộc, trên đường chúng tôi lên núi, đều phát hiện có người bán theo, hình như là kẻ địch của họ Phí...

Lời còn chưa dứt, Phí Sĩ Lý đã vội hỏi:

- Có phải là năm người mặc áo khác màu, đầu đội nón trúc?!

- Đúng.

Chỉ thấy hai vợ chồng cùng thoáng run rẩy, loạng choạng lùi lại ba bước, khàn giọng nói:

- Bọn chúng tới rồi!

- Cha gặp nguy hiểm.

Liền vội muốn phóng đi, Tiêu Thu Thủy lựa thế ngăn lại. Vợ chồng họ Phí dừng người lại, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Tiêu Thu Thủy hỏi:

- Rút cuộc là như thế nào...? Hai vị có ơn thả bạn với tôi, xin cho tại hạ biết, biết đâu có thể góp chút sức mọn.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, hai vợ chồng đều đã chứng kiến công phu của Tiêu Thu Thủy, Hoàng Phủ Tuyền run run hỏi:

- Cậu.... Cậu chịu giúp đỡ chúng ta?

Tiêu Thu Thủy dứt khoát đáp:

- Vậy còn phải xem bằng hữu của chúng tôi có bị làm sao không.

Hoàng Phủ Tuyền vội nói:

- Không sao, không sao.... Cha bắt giữ bọn họ, chỉ là muốn ép cậu ra mặt, muốn đoạn Thiên hạ Anh hùng lệnh... Tuyệt đối không làm thương tổn bọn họ.

Phí Sĩ Lý thở dài, nói:

- Chư vị, vợ chồng bọn ta sở dĩ không có mặt mũi, không phải trời sinh đã như vậy, mà là vì thuật dịch dung...

Tiêu Thu Thủy gật đầu:

- Tôi nhìn ra được. Nhưng tại sao phải làm vậy?

Phí Sĩ Lý đáp:

- Chỉ vì nỗi nhục đau đớn của chúng ta còn chưa báo, huyết hải thâm cừu chưa trả, thề không lấy mặt thật gặp người. Vì còn muốn lấy công chuộc tội, sợ khiến nhà họ Phí càng thế đơn lực bạc, mới không dám tìm đến cái chết.

Hoàng Phủ Tuyền nói:

- Đây thật sự là huyết hải thâm cừu...

Phí Sí Lỹ nói:

- Nếu hiệp sĩ đã chịu giúp đỡ, ta cũng xin kể hết mọi chuyện. Hai mươi năm trước, tổ phụ Phí Cừu bị Mộ Dung Thế Tình đánh bại, u ám trở về, chỉ chuyên tâm huấn luyện môn nhân, mong rằng cha ta... Cũng là Phí Ngư Tiều, ngoại hiệu “Nhất tuyến thiên” có thể trùng trấn gia thanh. Cha ta phí hết tâm cơ.... độc chết... Phí Tình Thiên.... bá phụ cướp đoạt gia sản, liên hợp toàn gia, lúc đó nhà ta thanh thế như mặt trời giữa trưa... Khi ấy lại là lúc tộc Thương Quan sắp sửa bị Đường gia diệt tộc...

Thanh âm Phí Sĩ Lý mang theo cảm khái vô hạn:

- Lúc đó gia tộc Thượng Quan bị Đường môn bức bách, giết chết quá nữa, cao thủ nhà Thượng Quan chỉ còn lại “Tứ tiểu tuyệt”, tức là bốn người Thượng Quan Vọng, Thượng Quan Dư, Thượng Quan Cảnh Long và Thượng Quan Thái Sơn.... Khi ấy bọn chúng đầu phục chúng tôi, nói là hai nhà liên hợp, cầu họ Phí giúp bọn chúng một tay, tránh để bị Đường môn tiêu diệt. Ngày đó tộc trưởng Thượng Quan Vọng tự mình tới cầu xin, ta vì thế mà động lòng, mới cùng A Du đến khẩn cầu cha đáp ứng... Chỉ không ngờ...!

Phí Sĩ Lý nghẹn ngào không nói tiếp được, Hoàng Phủ Tuyền cũng kích động đến toàn thân run rẩy.

- Chúng ta cứu vãn mối nguy diệt tộc cho nhà Thượng Quan, nhưng cũng đắc tội với người của Đường môn... Cho nên trong lần tranh đoạt thế gia võ lâm mười năm một lần khi đó, Đường môn phái ra đệ nhất cao thủ Đường Nghiêu Thuấn, đánh bại gia phụ... Tộc Thượng Quan lúc này đã đầu nhập vào Quyền Lực bang, nhân lúc họ Phí nhân tâm dao động, dụ dỗ mua chuộc, lừa đi của chúng ta không ít người... Đến khi chúng ta phát hiện ra thì đã quá muộn. Thượng Quan Vọng còn dẫn người hạ sát thủ... Khi ấy Tứ tiểu tuyệt đã thành Tứ đại tuyệt trong võ lâm rồi... Giết chết bảy tám cao thủ trọng yếu của chúng ta xong mới nghênh ngang bỏ đi...

Phí Sĩ Lý kích động đến run bần bật:

- Vì thế họ Phí càng không thể gượng dậy nổi. Thượng Quan Vọng lại mặt người dạ thú, không ngừng tới quấy nhiễu chúng ta. Bọn chúng có Quyền Lực bang chống lưng, càng không sợ hãi gì... Chúng ta không có cách nào khác, chỉ có thể đầu nhập vào Chu đại thiên vương, tìm cách tự bảo vệ. Như vậy lại đắc tội với Quyền Lực bang, khiến chúng sai tộc Thượng Quan mau chóng tiêu diệt nhà ta... Thế mới sinh ra ý đoạt lấy Thiên hạ Anh hùng lệnh, muốn có được lệnh bài này để hiệu triệu quần hùng tới trợ giúp, không ngờ lại vì thế mà đắc tội với thiếu hiệp, thành đồ lợi dụng cùng vật hi sinh của Chu đại thiên vương...

Tiêu Thu Thủy thở dài, than:

- Ồ, hóa ra là như vậy, thế là chúng tôi cũng bị tộc Thượng Quan lợi dùng, làm quân tiên phong, phá hủy trận thế mà các vị bày bố...

- Chính là như vậy, mà để Thượng Quan Vọng có thể thừa cơ gây loạn, chính là vì vợ chồng chúng tôi đề xuất, cho nên Chúng tôi hận hắn thấu xương.

Phí Sĩ Lý bi phẫn nói:

- Chúng ta tự biết mình là tội nhân của họ Phí, tội nghiệt thâm trọng, không mong được tha thứ, chỉ cầu lưu kiếp sống tàn, lấy mạng Thượng Quan Vọng... Trong nhà họ Phí, chúng ta cũng không có mặt mũi nào làm người, cho nên mới lấy da đắp lên mặt, không lấy mặt thật gặp người, thật không cách nào đối diện với trời đất, cha mẹ, bằng hữu...

Hoàng Phủ Tuyền bi thương nói:

- Nhưng trong nhà cũng không tha thứ... Thế nên vợ chồng chúng ta mất hết địa vị, người nhà đều khinh thường không qua lại với vợ chồng ta, lại sinh lòng nghi ngờ, lần cố thủ Hoa Sơn này.... Chỉ giao cho chúng ta trách nhiệm trông coi tù binh mà thôi....

Phí Sĩ Lý ngắt lời:

- Đó là dĩ nhiên rồi! Ai còn muốn tin tưởng chúng ta nữa chứ?! Ai còn chịu tin tưởng chúng ta?!... Chúng ta làm chuyện không phải với họ Phí nhưng lại dày mặt không đi, là vì biết họ Phí tuy nhìn có vẻ nhân tình lạnh lẽo, nhưng cực kỳ cần nhân thủ. Chúng ta sống là người nhà họ Phí, chết làm ma nhà họ Phí... Chúng ta không thể đi.

Tiêu Thu Thủy cảm khái:

- Có tâm ý lấy công chuộc tội, tử thủ không đi như của hiền khang lệ, thực là khó kiếm! Nhìn khắp thiên hạ, phú quý thì gần, hèn mọn thì xa, nói không chừng còn thẹn quá hóa giận, quay đầu cắn trả lại, dương dương tự đắc, đáng hận hết sức...! Thấy hai vị gặp cảnh bi thảm như vậy, Tiêu Thu Thủy nguyện tận chút tài mọn, giúp hai vị báo mối thù sâu này!

Vợ chồng họ Phí vui mừng quá đỗi, Phí Sĩ Lý vội hỏi:

- Vậy thì thiếu hiệp muốn cứu bằng hữu trước, hay là....?

Tiêu Thu Thủy hỏi:

- Lệnh tôn hiện tại đang ở chỗ nào?

Hoàng Phủ Tuyền đáp ngay:

- Đang ở Hoa Sơn Đông phong, Bác Đài.

Tiêu Thu Thủy ngẩng nhìn sắc trời, tay nắm chìa khóa.

- Năm người kia chắc hẳn đã tới đó rồi, cứu người như cứu hỏa, không thể không nhanh, chúng ta tới chỗ lệnh tôn đại nhân trước rồi sẽ tính!

-----------------------------------------

(*) Hàn Dũ (768~824), tự Thoại Chi, tự gọi Xương Lê, là nhà thơ lớn đời Đường.

Câu chuyện khi Hàn Dũ được hai vị tiên Hàn Tương Tử, Lã Động Tân đưa lên đỉnh Hoa Sơn ngắm cảnh. Khi xuống núi qua Thương Long lĩnh thấy cảnh tượng trời đất mênh mang, hai bên là vực sâu không đáy, đường núi hiểm trở như một cây cầu hẹp ở giữa không trung liền sợ hãi không dám đi tiếp nữa. Thời ấy Hoa Sơn là chốn hoang vu không người, muông thú qua lại, không thể ở lâu, Hàn Dũ để giảm bớt hành lý bèn vứt hết cả sách vở mang theo xuống núi nhưng vẫn đi một bước là lùi hai bước, không thể tiến lên nửa phần. Cuối cùng Hàn Dũ sinh trí, lấy bút mực mang theo viết thư cầu cứu thả xuống núi, người đi hái thuốc bắt được báo với huyện lệnh Hoa Âm, huyện lệnh mới phái người lên cứu Hàn Dũ xuống núi.

(**) Hối hận lúc đã ngông cuồng lớn tiếng, lời khuyên bảo vẫn còn khắc ghi

Câu thơ trong bài "Đáp Trương Triệt" của Hàn Dũ, bài thơ quá dài, chỉ trích một đoạn

悔狂已咋指, 垂诫仍镌铭.

峨豸忝备列, 伏蒲愧分泾.

微诚慕横草, 琐力摧撞筳.

叠雪走商岭, 飞波航洞庭.

下险疑堕井, 守官类拘囹.

荒餐茹獠蛊, 幽梦感湘灵.

刺史肃蓍蔡, 吏人沸蝗螟.

点缀簿上字, 趋跄閤前铃.

Hối cuồng dĩ trách chỉ, thùy giới nhưng tuyên minh.

Nga trĩ thiểm bị liệt, phục bồ quý phân kính.

Vi thành mộ hoành thảo, tỏa lực tồi chàng đình.

Điệp tuyết tẩu thương lĩnh, phi ba hàng động đình.

Hạ hiểm nghi đọa tỉnh, thủ quan loại câu linh.

Hoang xan như lão cổ, u mộng cảm tương linh.

Thứ sử túc thi thái, lại nhân phí hoàng minh.

Điểm chuế bộ thượng tự, xu thương cáp tiền linh.

(***) dính, kéo, ấn, khóa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.