[Dịch]Sắc Loạn Tiêu Dao

Chương 22 : Gặp gỡ (1)




Nghĩ là làm, Diệp Thiên Ân lập tức dùng một tay nâng lên khuôn mặt xinh đẹp đang ửng hồng cùng ánh mắt long lanh những giọt lệ của Bạch Tố Trinh rồi cúi đầu hôn xuống, mặc kệ những giọt nước mắt đang đọng lại trên gương mặt cùng khóe mắt nàng.

Hắn ngậm lấy môi đào, sau đó lập tức vươn ra đầu lưỡi xuyên qua hai cánh môi đào bắt đầu liếm láp hàm răng ngọc.

Bạch Tố Trinh sau khi thấy Diệp Thiên Ân trực tiếp như thế thì trừng to mắt, không kịp phản ứng, gương mặt cấp tốc trở nên đỏ bừng, từ ủy khuất trước đó cấp tốc chuyển sang ngượng ngùng, cặp mắt đang rưng rưng của nàng cũng nhẹ nhàng rơi xuống hai giọt nước mắt, thân thể đang nằm trong lòng Diệp Thiên Ân bắt đầu ra sức giãy giụa, hai nắm đấm vung lên liên tục nện vào lòng ngực của hắn.

15s trôi qua…

Lực đạo từ nắm đấm dần nhỏ lại.

30s trôi qua…

Hai cái thon dài trắng muốt cánh tay bắt đầu chuyển sang bấu chặt lấy áo Diệp Thiên Ân.

Lại thêm 15s nữa trôi qua...

Hai cái thanh bạch cánh tay đã chuyển từ bấu chặt sang ôm chặt lấy bờ vai hắn.

Đến phút thứ nhất…

Cả hai bắt đầu quên đi hết thảy, cùng vươn ra đầu lưỡi quấn giao, cứ như vậy cho đến khi thiên hôn địa ám, nhật nguyệt ảm đạm vô quang.

Mà thời gian thì cứ như vậy vô tình trôi. Để lại cho những tên F.A đọc bộ truyện này mà ngẩn người mà ao ước ước gì mình được như thằng hó trong tiểu thuyết a…..

...

“Hô Hô Hô, tuổi trẻ thật tốt bà nhỉ? Nhớ lúc đó tôi với bà cũng là như thế này a. Tối nào cũng cùng với bà đánh dã chiến ở công viên. Haizzz, hoài niệm thật a....”

“Ân… A!? Cái gì??? Lúc nào hả? Tôi với ông đã như thế bao giờ? A, thì ra là vậy, mà khoan, con đó là con nào, có phải bây giờ hai người vẫn còn lén phén không hả? Hả!?.....”

...

Đột nhiên nghe được âm thanh lạ, Bạch Tố Trinh da mắt mỏng lập tức hoảng hồn tách ra khỏi Diệp Thiên Ân, vô tình kéo ra một sợi tơ bạc ở giữa nối lại hai bờ môi.

Lại cùng Diệp Thiên Ân nhìn qua hai lão gia gia lão thái thái đang một người chạy một người đuổi với tốc độ đủ để… ‘lên bàn thờ’ thì cả hai mặt liền đen.

Ngưu như vậy???

Thầm nghĩ sau này chắc chắn mình không thể như thế này được, Diệp Thiên Ân nhìn qua Bạch Tố Trinh đang ở một bên trừng mắt nhìn mình như cảnh báo trông cực kỳ kích thích ánh mắt thì hắn lại cúi người định hôn nàng một lần nữa, có vẻ như hắn đã nghiện cái cảm giác này mất rồi.

Bất quá lại bị nàng tránh thoát, sau đó cũng không tiếp tục để ý Diệp Thiên Ân, giãy giụa thân thể thoát ra ôm ấp hoài bảo của hắn rồi xoay đầu bỏ đi.

Mà Diệp Thiên Ân thấy nàng như thế thì chỉ cười cười, lập tức xách theo đồ vật rồi đuổi theo bước song song với nàng, bất quá cũng không có mở lời nói cái gì mà chỉ như thế song song bước đi, như một đôi tiên đồng ngọc nữ...

...

...

“Hừ”

Huyền Ngọc Trúc bước ra khỏi phòng học, không để ý tới tiếng khóc thét cầu xin nàng ở lại phát ra từ trong phòng học phía sau. Một mực hầm hầm bước đi về hướng phòng vệ sinh.

Từ sau khi gặp lại con trai nàng là Diệp Thiên Ân ngày hôm qua, lại từ sau nụ hôn đó thì trong tâm trí của nàng hiện tại chẳng có một thứ gì khác ngoài nổi tưởng nhớ về hắn. Thậm chí cả đêm hôm qua nàng cũng gần như không ngủ được.

Mà song hành cùng với nỗi nhớ đó chính là sự phẫn nộ. Bởi vì từ sau khi hắn biến mất khỏi nàng lúc đó thì hắn như hoàn toàn bốc hơi vậy. Mặc dù trước đó nàng đã cố ý đợi ở trường cho tới gần khuya mà hắn vẫn không thấy hắn trở lại.

Thậm chí đến sáng hôm nay nàng hỏi lại thì bảo vệ cũng bảo là không có ai hỏi thăm nàng, vì thế hiện tại nàng đang rất giận, cực kỳ giận.(R.I.P)

Sau khi rửa mặt cho tỉnh người, Huyền Ngọc Trúc bước ra khỏi phòng vệ sinh đi đến phòng giáo vụ, bất quá khi vừa đến thì đã thấy một tên bảo vệ đứng chờ sẵn ở đó, mỉm cười nhìn về phía nàng, nhưng do tâm trạng không tốt nên liền lập tức nhíu mày, vừa định vượt qua thì đã nghe hắn lên tiếng:

“Chào Diệp lão sư, có hai người một nam một nữ, nam tuổi tầm mười sáu mười bảy, nữ tuổi tầm ba mươi môt ba mươi hai đang đứng đợi ở cổng trường nói là muốn tìm ngài a. Mà người nam trong đó thì nói hắn là con của ngươi nên ta cũng không…”

Tên bảo vệ một mực mê đắm ngắm nhìn nhan sắc của Huyền Ngọc Trúc mà không nhận ra nàng đã đi từ lúc hắn nói có một người nam nhân tuổi tầm mười sáu mười bảy.

Đến khi nàng đã đi được một lúc thì hắn mới bắt đầu nhận ra. Bất quá cũng không có cảm thấy thế nào mà một lần nữa đứng đó hồi tưởng lại cảnh tượng lúc nãy. Bởi vì lúc nãy hắn cũng gặp một người mà nhan sắc thậm chí có thể sánh ngang hoặc nói là có phần hơn với Diệp lão sư a.

Hiện tại thì hắn thầm hối hận vì không ở lại đó lâu thêm một chút a. Bất quá hiện tại hồi hận cũng đã muộn, vì hắn cũng không muốn đắc tội một ai trong hai người a, bởi vì hắn biết được những người có sắc đẹp rất đáng sợ(trên nhiều phương diện), nhất là càng đẹp càng đáng sợ, một khi vô tình đắc tội thì cho dù là nhỏ hay to gì cũng khó có thể cứu vãn a……………

...

(Ta nói ở đây là việc tôn trọng, ưu tiên cho người phụ nữ(đẹp), chứ không phải là ‘sợ vợ’. Để rồi sau này cấm tuyệt trường hợp bị ‘đì’ rồi vào đây than “sao trăng hôm nay sáng quá mà lại chẳng thấy đường về nhà” này nọ nhá.)

...

...

Huyền Ngọc Trúc nhìn một thanh niên một mỹ phụ đang ngồi trên ghế. Nam thì đẹp trai vỡ cả mắt người nhìn còn nữ đẹp đến cái độ chưa nhìn đã vỡ con mắt.

Bất quá trước giờ thứ không thể làm nàng bất ngờ nhất chính là người đẹp, vì thế nàng khoanh tay, sử dụng chất giọng lạnh băng nhất có thể để hỏi Diệp Thiên Ân:

“Nàng là ai?”

Diệp Thiên Ân gặp được ánh mắt, biểu cảm cùng lời nói lạnh lùng của Huyền Ngọc Trúc thì trực tiếp phớt lờ, xem như hoàn toàn không có. Hắn nở nụ cười vô hại, giọng điệu thản nhiên, nói:

“Mẫu thân, nàng tên Bạch Tố Trinh, là người ta mới cứu được hôm qua.”

“Ta không hỏi nàng tên gì, và làm như thế nào nàng ở đây. Cái ta hỏi là nàng là cái gì của ngươi kìa!”

Huyền Ngọc Trúc trực tiếp không quan tâm đến Bạch Tố Trinh ở một bên, một lần nữa dùng giọng lạnh băng hỏi lại Diệp Thiên Ân.

“Nàng là ta lão bà a!”

Nghe được lời nói của Diệp Thiên Ân, lại biết được thân phận của người phụ nữ trước mắt thì Bạch Tố Trinh ở một bên gương mặt nhanh chóng đỏ hồng, cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng. Bất quá trong đầu thầm hiểu tại sao Diệp Thiên Ân lại có vẻ ngoài như thế này rồi.

Nhưng Huyền Ngọc Trúc thì lại không giống Bạch Tố Trinh, vừa nghe thấy Diệp Thiên Ân giới thiệu một người phụ nữ khác là lão bà của mình thì hay mắt nàng lập tức đỏ lên, không nói một lời, xoay người bước đi.

Bất quá còn chưa kịp đi được bước nào thì đã lập tức bị một thân thể rắn chắc ôm lại, tiếp đến là một giọng nói vang lên bên tai nàng:

“Mẫu thân cũng là lão bà của ta, cả hai người đều là lão bà của ta a.”(Câu này nghe chuối vler nhưng éo biết thay bằng câu nào cho hay hơn bây h.)

Giọng nói mang ý tứ khẳng định chắc nịch hoàn toàn không cho người khác có cơ hội phản bác, bởi vì trong đầu Diệp Thiên Ân thì việc tam thê tứ thiếp thất thập nhị phòng là chuyện hoàn toàn bình thường, nên hắn cũng chẳng có gì phải ngần ngại.

Còn pháp luật hay luật hôn nhân gì gì đó? Cứ đùa, từ khi sinh ra thì hắn cũng đã có tư cách để nói rằng “Chúng ta thuộc về hai thế giới” chứ đừng nói đến hiện tại, lúc hắn đã có đủ sức mạnh để phá vỡ “sự cân bằng” rồi.

Mà cho dù trước đó thì hắn cũng chưa từng thấy việc này có gì phải cân nhắc, chỉ cần hắn có đủ khả năng > các nàng thì hắn tự tin đem các nàng về.

...

(Xin nhắc lại đây là một bộ truyện giải trí thuần túy, các chi tiết hoàn toàn là hư cấu, đề nghị các thanh niên “ngưu bức” không bắt chước, tránh cho ảo tưởng của bản thân gây ra những vấn đề ảnh hưởng đến người thân, gia đình và xã hội.)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.