Nhân Gian Vô Trần là một dãy những khu biệt thự cao cấp cực kì nổi tiếng của thành phố Minh Hà. Cũng không phải nói người ở đây toàn bộ đều là những người không phú tức quý nên làm nó trở nên nổi tiếng. Mà cái làm nó nổi tiếng là địa hình nơi đây cực kì hoàn mỹ, sông suối núi đồi toàn bộ có đủ ở nơi đây.
Thêm một việc nữa là người phát hiện ra và giành được quyền sở hữu được khu đất này cũng không phải một người có bối cảnh, hay giàu có gì, nên có thể nói lúc đó người đó chỉ vô tình giành được nơi đây cũng không sai biệt lắm.
Nên vụ việc đó đã từng làm xao động dư luận thành phố Minh Hà một thời gian. Cho đến khi chủ nhân của nó quyết định chuyển nhượng lại khu đất với điều kiện đối phương chừa lại cho mình một mảnh đất để xây nhà thì dư luận mới trở lại bình thường. Còn tại sao phải bình ổn dư luận thì bởi vì nội dung của đa số những dư luận đó đều mang ý nghĩa không tốt nhằm mục đích đả kích mà thôi.
Mặc dù không phải tốt nhất nhưng căn biệt thự của Tri Ngọc Đường cũng khá nổi tiếng trong khu này.
Mà sau khi bán khu đất thì ngoài dùng tiền xây dựng căn biệt thự của mình thì hắn bắt đầu đầu tư, lại nhờ vào siêu vận khí của mình, hiện tại ở thành phố Minh Hà này thì hắn ít ra cũng có chút mặt mũi. Bất quá Tri Ngọc Đường lại không thích vòng luẩn quẩn đó mà lại hoàn toàn chú tâm vào công việc, cùng vơi người vợ được đồn đại rằng là người đẹp nhất thành phố Minh Hà này.
Còn một điều nữa, thật ra thì ngoài những người "không phú tức quý sống" ở đây thì còn có những người "vừa phú vừa quý" cũng sống ở đây nữa...
...
Nhìn khu biệt thự xa hoa trước mắt làm Diệp Thiên Ân thầm cảm khái con người thật biết hưởng thụ. Bất quá hắn trước nay chưa từng quan tâm đến vấn đề vật chất mà cũng chẳng biết những thứ vật chất này có giá trị như thế nào nên cũng không có nhìn thêm bao nhiêu, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Bất quá Diệp Thiên Ân không biết cũng không có để tâm rằng hành động như vô ý của hắn lại vô tình làm cho Tri Ngọc Đường thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy hành động "như cao nhân đắc đạo" này của hắn thì lại đánh giá cao hắn thêm một chút. Trong đầu thầm hô một tiếng:
“Đây mới thật sự là người tu đạo a!”
“Ồ!”
Đột nhiên cảm nhận thấy một luồng yêu khí làm Diệp Thiên Ân đang ngồi dưỡng thần không khỏi mở mắt nhìn. Lại thấy trong căn biệt thự ở phía xa ẩn hiện một tia yêu khí cực kì mỏng manh lại còn được che giấu cực kỳ hoàn hảo thì khóe môi Diệp Thiên Ân đột nhiên cong lên một chút.
Đừng nhìn Diệp Thiên Ân còn trẻ. Quả thật nếu so sánh về độ "thâm"(^^) thì hiển nhiên là hắn không bằng sư phụ hắn hay nhóm lão đồ cổ. Nhưng nếu chỉ nói về "tinh" hay chỉ về sự nhạy cảm thì hắn tự hào dám nói mình số hai thì không ai số một.
Với thể chất cực kỳ đặc biệt của mình thì hắn có một loại cảm giác cực kỳ mẫn cảm với các loài tà khí. Thậm chí có một lần gặp được một loại yêu quái kỳ lạ không phát ra yêu khí thì ngay cả sư phụ hắn cũng phải nhờ hắn tìm hộ nữa kìa.
Nhìn luồng kia mỏng manh yêu khí làm Diệp Thiên Ân không khỏi cười lạnh. Xem ra hôm nay cũng nên kiếm một chút Âm đức để dùng rồi. Dù sao toàn bộ số Âm đức của hắn lúc trước đều đã dùng hết vào việc sửa chữa phong ấn rồi.
Tuy vậy, không có nghĩa là hắn không có thứ dùng để phòng thân. Dù sao thì hắn cũng là một người trẻ nhất trong lịch sử mà cũng đồng thời là người duy nhất có thể đạt được đẳng cấp kia trong suốt hơn một ngàn năm nay mà.
Còn đẳng cấp của hắn là gì thì… bí mật.
*(độ ‘thâm’: kinh nghiệm, tích lũy, tâm lí… nói chung về những thứ càng về sau ta càng tích lũy càng nhiều.
Độ ‘tinh’: độ thuần thục, sự năng động, sự nhạy bén,... nói chung về những thứ mà một tên siêu siêu cấp tuổi trẻ thiên tài nên có.)
...
...
Nhìn người mỹ phụ trước mắt thì Diệp Thiên Ân cũng không khỏi sửng sốt trong giây lát. Nếu không phải hắn đã từng thấy mẹ hắn cùng vị tiểu truyền nhân Côn Lôn kia thì đây có lẽ là nữ nhân đẹp nhất mà hắn từng gặp.
Nhưng ở đây không nói đến nhan sắc mà là một loại tiên thiên khí chất, thứ này từ lúc sinh ra đã có, không thể nào đào tạo ra được.
Từng đường cong như liệt hỏa kim châm đâm thẳng vào ánh mắt người nhìn, ẩn hiện sau lớp vải mỏng manh.
Bởi vì không biết có người lạ đến nên bộ đồ nàng mặc hiện tại cực kỳ mỏng manh, lại hơi bó sát vào cơ thể hoàn mỹ đến tận cùng, thậm chí Diệp Thiên Ân có thể loáng thoáng thấy được hai hạt hồng đào đang e thẹn rung rẩy trên đỉnh của hai cái siêu cấp bánh bao kia nữa kìa.
Gương mặt tuyệt mỹ, phong vận thành thục, ngũ quan như ngọc, làn da trắng mịn, nhẵn nhụi trong suốt, mắt phượng mày liễu, mũi ngọc thon dài, thẳng tắp, môi đào hồng hào, càm nhẵn như phấn điêu ngọc mài.Lại phối hợp với vóc dáng hoàn hảo, làn da trắng như trứng gà vừa mới bóc vỏ. Tuy không hiểu rõ, nhưng hiện tại trong đầu Diệp Thiên Ân đang tưởng tượng xem thật nếu như có một người phụ nữ như thế này nằm dưới háng rên rỉ thì không biết có phải thoải mái như trong lời đồn hay không?
“Bất quá chỉ cần nàng rên rỉ thì sẽ cảm thấy sướng sao nhỉ?”. Diệp Thiên Ân tò mò tự hỏi.
“Về rồi. Ồ...??”
Bạch Tố Trinh như thường lệ chào hỏi Tri Ngọc Đường, bất quá khi nhìn thấy Diệp Thiên Ân mặc một bộ đạo bào, sau lưng mang một cái balo to đùng thì ẩn sâu bên trong ánh mắt nàng có chút lập lòe, bất quá cử chỉ cùng giọng điệu lại không có mang một chút khác lạ nào mà chỉ có sự tò mò thuần túy.
Điều này khiến Diệp Thiên Ân không khỏi thầm khen cho dù là nữ nhân hay nữ yêu thì đều là diễn viên trời sinh a.
Từ lúc nhìn thấy Bạch Tố Trinh ở đằng xa thì hắn đã xác định được mục tiêu của lần này rồi, thậm chí còn nhận ra thể loại yêu quái nữa kìa.
Đây là một con Khiển Hồn Du Yêu. Một loại yêu quái khá đặc biệt, nó có khả năng nhập vào thân thể của một người nữ nhân nào đó vào ngày sinh nhật thứ mười tám rồi bắt đầu điều khiển cơ thể kia từ đó.
Bất quá nó lại không có năng lực tiêu diệt linh hồn của chủ nhân thân xác mà chỉ có thể điều khiển họ. Tức là nó chỉ có thể ra lệnh, mà người bị ra lệnh thì phải chấp hành mệnh lệnh trong khi vẫn còn giữ được ý thức, nhưng lại không có cách nào kháng cự lại mệnh lệnh đó.
Nhìn thì giống một loại ký sinh, nhưng lại là loại ký sinh chó cắn đảo khách thành chủ a.
Mà cũng nhờ vào đặc điểm này mà Khiển Hồn Du Yêu có được một cái vỏ bọc ngụy trang cực kỳ hoàn hảo. Cũng vì thế mà có cực ít những con Khiển Hồn Du Yêu bị phát hiện, ngoài những lúc nó chủ động hiện hình để làm cái gì đó.
Mà bên cạnh đó thì năng lực của Khiển Hồn Du Yêu cũng làm Diệp Thiên Ân an tâm một chút.
Tuy nguồn sống của Khiển Hồn Du Yêu là dương khí của nam nhân. Nhưng năng lực thiên phú của nó lại là ảo ảnh và quán thâu ký ức. Nên mặc dù là yêu, nhưng loại yêu này cũng cực hiếm và cực quý. Thậm chí còn được định giá cực cao nếu xuất hiện trên thị trường giao dịch đặc thù của giới đạo sĩ nữa kìa.
Thầm nghĩ lần này kiếm lời to, bất quá cũng đồng nghĩa với việc lần này không kiếm được chút Âm đức nào rồi.
Suy nghĩ một đống chuyện, nhưng trên mặt lại không có một chút biểu hiện nào. Khiến người khác nhìn như Diệp Thiên Ân chỉ khiêm tốn đứng sau Tri Ngọc Đường, chờ đợi hắn giới thiệu.
“Ha Ha, Tố Trinh, đây là Tiểu Diệp, một vị tiểu thần y mà ta mới quen, còn đây là Bạch Tố Trinh, lão bà của thúc thúc ta a, ha ha. À lão bà, lần này ta mang tiểu Diệp về nhà trước là để xem bệnh, sau là cho nó ở lại nó lại đây một đêm cho đến khi nó tìm được chỗ ở thôi. Không có vấn đề gì chứ?”
“Ân. Tùy ngươi.”
Cũng không nói nhiều, có thể thấy tính cách của nàng khá lãnh đạm, tuy bị yêu tà khống chế nhưng có vẻ như cái bản chất này của nàng cũng không có thay đổi, mà sự lãnh đạm đó lại kết hợp với thân hình hỏa bạo kia thì lại vô tình tạo nên một hình tượng hoàn hảo trong việc kích thích nam nhân dục hỏa a...
“Xin lỗi tiểu Diệp, nàng ấy lúc nào cũng như thế, ngươi đừng nên để tâm a. Dù sao thì còn có Tri thúc đây a.Ha Ha!”
Tri Ngọc Đường phóng khoáng khoát khoát tay. Trông như cực kỳ là quen thuộc cùng với không một chút quan tâm thái độ lãnh đạm của lão bà mình.
“Ân, không sao, ta cũng không để ý lắm.”
Tuy cảm thấy cá nhân Tri Ngọc Đường không tệ nhưng rất tiếc vận mệnh lại không tốt a. Bởi vì sau khi hắn bắt đi con tiểu yêu kia thì những ký ức về sự tồn tại của Bạch Tố Trinh cũng sẽ biến mất theo.
Tuy muốn giúp nhưng lại không thể được a, bởi vì ngay khi thấy nàng thì hắn cũng đã muốn lấy được nàng rồi a!!!
Thầm thở dài, Diệp Thiên Ân thầm nghĩ sau đó có lẽ phải giúp vị thúc thúc vừa mới quen được một lúc này mới được a...
...
Chương........ gì ta cũng chả biết nữa.