Kinh thành Liêu Châu, Thu Quốc, về đêm đặc biệt sôi động, đèn hoa giăng sáng khắp nơi. Trên đường người người qua lại tấp nập, tiếng cười nói trò chuyện, tiếng rao bán hàng hóa, tiếng các cô nương hoa lâu gọi mời khách nhân,… náo nhiệt vô cùng.
Trái với vẻ hào nhoáng bên dưới, phía trên là bầu trời đêm yên tĩnh, không gợn mây trôi. Một đạo bóng dáng lướt qua Mặt Trăng như cơn gió nhắm hướng hoàng cung Thu Quốc thẳng tiến. Người đến một thân tử y, gương mặt phong trần không giấu nổi thần sắc như Tu La địa ngục, mày nhíu chặt, đôi mắt đỏ ngầu, môi mím mím khẽ động, ngực phập phòng lên xuống không phải vì sợ hãi mà đang tức giận.
“Con bà nó, dám hớt tay trên của lão tử?” Tử y hầm hầm phát tiết.
Người đến không ai khác chính là Nguyên Tịnh một thân tử y sử dụng khinh công với tốc độ sét đánh muốn đột nhập vào hoàng cung Thu Quốc.
Ai nói nhất định phải mặc y phục dạ hành mới làm chuyện này? Lão tử đây thích chơi tử y đấy! Thật muốn chửi bậy!
Chuyện kể: bảy ngày trước, sau khi chia tay với Phùng Khiểu Khan, Nguyên Tịnh vui vẻ đi Đầm Tử Lam nằm ở phía Tây Thu Quốc, gần biên giới Tỉnh Bắc – U Vực, nhằm hái ‘Bảo Liên Toa’ mười năm nở một lần theo lệnh lão gia hỏa.
‘Bảo Liên Toa’ - mệnh danh là thần dược sắc đẹp! Sinh trưởng trong đầm lầy chứa độc khí cao. Thuộc họ thân cỏ, không lá, cánh hoa trắng khiết nhưng mang kịch độc, đài hoa lại là đan dược thần kỳ, có thể dưỡng dung, tái tạo làm da mới, tiêu trừ độc tố ảnh hưởng đến màu sắc của da,…. Đặc biệt nhất chính là trù nhan khiến người dùng trẻ ra hơn mười tuổi.
Nguyên Tịnh đến sớm hơn thời hạn nở hoa của ‘Bảo Liên Toa’ nhưng đến nơi lại bị người khác lấy mất không khỏi nổi trận lôi đình mắng chửi.
Lại nói, lão gia hỏa của Nguyên Tịnh cần nó để trù nhan lại bản thân, cũng bởi lão nương chê hắn già không được như hồi xưa.
“Ôi~ Lão cha của con ơi, muốn bản thân đẹp hơn trong mắt nương tử sao không tự mình đi? Lão tử bận chơi với Thần Tiên thúc thúc rồi, không rảnh!” Nguyên Tịnh bĩu môi bất mãn lên tiếng kháng nghị. Bình thường không phải tự đi đó thôi, nay lại bày chuyện sai khiến. Đừng nói lấy về để trù nhan cho bản thân, ta cũng không đi. Hiện tại ta trẻ trung như thế còn cần đến nó? Ai không biết ‘Bảo Liên Toa’ dù bảo quản kỷ thế nào cũng bị hư sau một năm lại là đồ bỏ. Muốn gì hai mươi năm sau hãy tính đi!
“Oắt con hỗn láo!” Diệp lão cha xếp thẳng tay đập mạnh vào trán hài tử bảo bối, ai dạy nó nói suốt này cứ ‘lão tử, lão tử’ thế không biết ? Đi theo lão bà học võ công thật sai lầm, võ công nâng cao mà võ mồm cũng lên theo. Càng ngày không phép tắc! Diệp lão cha lấy lại vẻ mặt vô hại, tươi cười nịnh bợ: “Bảo bối dễ thương~ sao không nhân dịp này ra ngoài tìm về cho cha mấy nàng dâu vừa xinh lại vừa giàu có, đem về chơi với con, mãi nhìn một người không chán sao? Như thế nào? Con cũng nên nghĩ đến hương khói Diệp Gia là vừa.” Diệp lão cha thấy hài tử đang do dự vội vàng dụ dỗ thêm vài câu ‘thấu tình đạt lý’ của bản thân: “Nhớ chọn người giàu có…à không, tốt nhất chọn đại một hay hai cô công chúa của nước nào đi, Thính Quốc hay Hoa Quốc cũng được. Như vậy của hồi môn sẽ càng nhiều, toàn đồ đánh giá nha! Không ngàn vàng sao? Hắc hắc….”
“Tiện tay dọn luôn quốc khố đem về đây đi!” Diệp lão nương nhàn nhã lên tiếng bổ sung ý định của phu quân nàng.
“Đúng đúng, tiện tay cũng nên làm như thế đi. Ta nói này Vân Nhi, nàng thật hiểu vi phu nha!” Diệp lão cha cười sáng lạng khen nương tử.
“Đừng đứng trước mặt lão tử nữa! Ta không muốn thấy mấy vết nhăn xấu xí kia. Đi xa xa một chút, LÃO NHÂN à !” Diệp lão nương nhăn nhó, đâm vài nhát vào tim phu quân của nàng. Hai chữ ‘lão nhân’ kia hắn thật không muốn, đưa mắt oán trách nhìn chằm chằm vào thằng con bảo bối không chịu nghe lời.
“Được được rồi! Đi là được chứ gì? Đừng nhìn nữa! Mặt trẻ hơn trai hai mươi mà lão nương chê chỗ nào không biết? Hay muốn ở riêng với phu quân mà ngại con cái, tìm cách tóng nó đi ? Nếu vậy nói một tiếng, lão đây sẵn sàng dọn qua ở luôn với Thần Tiên thúc thúc để không gian cho hai người.” Nguyên Tịnh lầu nhầu phát tiết đứng dậy đi về phòng chuẩn bị lên đường.
“Đứng lại đó! Không cần về phòng nữa, mọi thứ cần thiết, ta đã chuẩn bị sẵn rồi. Bây giờ mau mau lên đường đi!” Diệp lão cha cười sáng lạng, mày nhướng nhướng hướng nương tử như muốn nói: “Nàng thấy ta giỏi chưa?” Diệp lão nương giơ ngón cái lên tán thưởng với đức lang quân.
Thật muốn tán gương mặt tươi cười như hoa kia một cái thật kiêu. Có ai như hắn không, làm như sẽ chết nếu còn nhìn mặt con thêm một phút nào vậy. Nguyên Tịnh liếc mắt nhìn đấng sinh thành của mình, hầm hầm nhận lấy hành lý.
“Khi trở về, lão tử muốn có người gọi một tiếng ‘ca ca’. Hai người cố gắng một chút!” Lời nói vừa dứt bóng dáng cũng mất dạng, chỉ để lại hai người mày nhăn mặt nhó nhìn nhau lắc đầu.
Kết thúc hồi tưởng!
“Nhớ lại hình như còn chưa nói lời cáo biệt với Thần Tiên thúc thúc nha.” Nguyên Tịnh sầu não than vãn.
Khi đến nơi, gương mặt tươi cười bỗng cười không nổi. Đầm Tử Lam còn đó, ‘Bảo Liên Toa’ nơi nào? Cây nó còn đây, đài hoa nó nơi nào? Giỡn ta sao?
Sau một ngày điều tra biết được tung tích của nó, hiện được người ta làm cống phẩm dâng lên cho Thái hậu Thu Quốc. Nguyên Tịnh nghe xong vội vàng ngày đêm đi Liêu Châu- kinh đô của Thu Quốc. Lão đây bị tóng ra khỏi nhà vì ‘ngươi’ mà không có được ‘ngươi’ có còn thiên lý không? Đứa nào dám dùng đến nó thì đừng trách lão không thương hoa tiếc ngọc!
Hoàng cung Thu Quốc, trong Ngự thư phòng là một cõi yên tĩnh lạ thường, lâu lâu lại nghe được âm thanh sột soạt lật trang sách. Trên bàn, một chồng tấu chương gần phê xong. Một mùi long diêm quanh quẩn khắp phòng, ánh nến khẽ lay động chiếu lên gương mặt như ngọc, như thể được tạc tỉ mỉ, tinh tế không khuyết điểm. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ hồng khẽ mím, mày kiếm, đôi mắt sáng mỉm cười. Vóc dáng thon dài, một thân long bào màu trắng, thắt lưng khảm bảo thạch màu tím, chân mang giày mạ vàng, cả người tản ra khí thế trầm ổn như núi, ngạo nghễ của bậc đế vương.
Hoàng thượng cuối cùng cũng phê xong bản tấu chương cuối cùng, đưa mắt nhìn sang Quế công công – tâm phúc bên người, hắn đang nhăn nhó cố trấn tỉnh nhưng mắt cứ lim dim híp lại. Hoàng thượng nhìn ra ngoài trời, ánh trăng đã lên đỉnh từ khi nào: “Đã khuya như vậy, chẳng trách!” Hoàng thượng khẽ cười, nhẹ nhàng tiến đến gần người ngủ gật kia, tay ngọc khẽ chọt chọt lên má hắn.
“Hoàng thượng tha tội! Hoàng thượng tha tội!” Quế công công giật mình hoàng hồn, ý thức được chuyện mình vừa ngủ gật nên vội vội vàng vàng quỳ xuống.
“Ngươi quay về nghỉ ngơi lấy sức cho sáng mai đi, sẽ mệt mỏi lắm nha~ Nói lại với ‘hắn’ ta chơi chán rồi sẽ về, không cần lo lắng quá.” Hoàng thượng khẽ mím môi cười, mày nhướng nhướng như muốn nói: “Ngươi hiểu ý ta mà!”
Quế công công mếu máu muốn khóc một trận, hướng hoàng thượng dập đầu xin tha mạng già, đừng giao hắn ở lại đối phó với ‘người đó’. Thiên của con ơi~ Hoàng thượng lại muốn xuất cung đi chơi ! Ngày mai làm sao qua được cửa ải của Thiên Dương vương đây?
Định khuyên giải hoàng thượng đôi câu nhưng khi ngẩn đầu lên lại chẳng thấy bóng dáng hoàng thượng đâu. Không phải chứ, mới đó đã đi rồi?
Ngoài điện, gió thổi phất qua mọi vật làm cho ngọn cỏ, bụi hoa, những cành cây khẽ lay động theo gió tạo nên một giai điệu du dương êm dịu. Ánh trăng nhẹ chiếu xuống thứ ánh sáng ôn nhu trên thềm tạo cảm giác huyền ảo. Một hồng y rực rỡ tiêu sái bước đi trên con đường uốn khúc, vài lọn tóc rơi hai bên tai nhẹ phiêu lãng, tay áo phất nhẹ theo nhịp chân đưa, miệng ngậm ý cười thật sâu.
“Hay để ta phụng bồi nàng đêm nay, thế nào?” Một giọng nói bỡn cợt hàm ý đưa tình vang lên từ Phượng Thiên Viên đã giữ chân của hồng y rực rỡ kia. Trong hậu cung hoàng đế lại có kẻ to gan trêu ghẹo phi tần của hoàng thượng? Hồng y rực rỡ khẽ nhíu mày, sau lại phi thân nhẹ nhàng núp sang một bên xem kịch vui. Ở một nơi kín đáo không dễ gì bị phát hiện, hồng y rực rỡ đưa mắt quan sát động tĩnh bên Phương Thiên Viên gần đó.
Người bị bỡn cợt là Ngọc Phi của Ngọc Vân Các, con gái thứ của Thái sư đương triều. Dung mạo kiều diễm động lòng người, gương mặt trái xoan, mày lá liễu, đôi mắt to tròn đen láy, sóng mũi nhỏ khéo léo, môi anh đào đỏ mọng. Vóc người mảnh mai, làn da trắng hồng, giọng nói ôn nhu nhã nhặn. Nàng là người luôn giữ lễ nghĩa, an phận không ganh đua với phi tần trong hậu cung. Hoàng thượng có ấn tượng rất tốt với nàng, ở bên cạnh nàng tạo cho y cảm giác dễ chịu không phiền muộn. Nàng lại không tranh sủng hay lấy lòng y, đôi khi còn nhắc khéo y nên quan tâm nhiều hơn đến các phi tần khác nơi hậu cung. Đúng là một nữ tử kỳ lạ!
Đứng đối diện Ngọc Phi là một nữ tử mặc bạch y thoát tục, nhưng lại đưa lưng về phía hồng y rực rỡ khiến hắn không nhìn được diện mạo của nàng. Nữ tử này có vóc người thon dài, lại cao hơn Ngọc Phi gần một cái đầu, mái tóc đen như suối mực dài chấm thắt lưng, vài sợi tóc thẳng mượt như tơ cùng với tà áo trắng phiêu lãng bay theo gió tạo nên một vẻ đơn bạc, thật khiến người nhìn đến, chỉ muốn hảo hảo bảo vệ nàng trong vòng tay suốt đời. Kỳ lạ ở chỗ, nàng không bới tóc cài trâm vàng hay điểm xuyến trang sức gì mà chỉ đơn giản để không, mặc cho gió tán loạn tóc tơ lại tạo cảm giác mị hoặc lạ thường. Đáng tiếc không thể nhìn được dung mạo của nàng! Là phi tần cung nào, sao hắn không biết lại có nữ nhân như thế?
Khoan! Trang phục bạch y này làm từ tơ lụa thượng hạng ‘Thiên Tằm Tơ’ cống phẩm của triều đình, mỗi năm chỉ có mười tấm tơ lụa vào cung, vô cùng trân quý. Trong cung ngoài Thái hậu, Mai Phi ra thì chỉ có Nhã Mỹ Nhân mới sắc phong khi sáng được ban thưởng làm thành trang phục. Không lẽ nữ tử này là Nhã Mỹ Nhân?
Quay lại nửa canh giờ trước: sau khi thâm nhập thành công vào hoàng cung mà không gặp trở ngại gì, Nguyên Tịnh vô cùng buồn bực vì mù đường đi. Không gặp được người nào làm sao hỏi đường đây? Nơi nào cất cống phẩm tiến cung nhỉ? Quốc khố sao? Ôi~Ta không biết đâu, nếu biết có chuyện xảy ra như hôm nay thì kiếp trước ta sẽ chăm chỉ tìm hiểu kiến thức cổ đại, còn không thì xem nhiều phim cổ trang một tí thì bây giờ đỡ biết bao nhiêu. Ta mà biết ai xây hoàng cung này sẽ lôi hắn ra dần cho một trận, tội hại lão tử mệt nhọc tìm đồ trong mê cung rộng lớn này!
“Tiểu thái giám mới tiến cung kia đừng đứng ngốc nơi đó nữa, sau này nhìn mãi sẽ chán thôi. Ơ….Sao còn loay hoay nơi đó, còn không mau đem y phục này đến Nhã Vân Các, trao cho Nhã Mỹ Nhân. Nhắc với người ngày mai mặc nó để đi thỉnh an Thái hậu. Nhớ cẩn thận một chút, là đồ ngự ban, xảy ra sai sót gì thì cái đầu khó giữ! Nhanh nhanh lên còn trở về phụng mệnh, trời đã gần sáng rồi không khéo thì trễ mất.” Một công công tuổi ngoài năm mươi, tay cầm phất trần hướng người mặc tử y đang ngây ngốc chỗ kia mà phân phó.
Nguyên Tịnh đờ đẫn nhìn vị công công kia, sau đó máy móc nhìn quanh không thấy ai khác ở đây. Đang nói ta sao? Không phải chứ, nhìn ta từ trên xuống dưới có chỗ nào giống thái giám? Nhớ đến một chuyện, thái giám mới tiến cung hình như trang phục là tử y thì phải? Không phải chứ, y phục đẹp thế này lại nhìn thành y phục tiểu thái giám tiến cung, thật muốn cười mà cười không nổi!
Nguyên Tịnh hạ tâm tình xuống, khom người cho thấp nhận lấy vật phẩm.
Theo như chỉ dẫn của vị công công kia, Nguyên Tịnh đem y phục ban thưởng đi đến Nhã Vân Các trao cho Nhã Mỹ Nhân mới sắc phong gì đó. Thật nực cười! Vào cung trộm đồ, đồ chưa trộm được lại đi làm công không, lại là thái giám. Buồn bực! Vô cùng buồn bực!
Lại nghĩ, vị Nhã Mỹ Nhân này cùng ‘Bảo Liên Toa’ đều là cống phẩm tiến cung. Suy ra có liên quan đến nhau đi. Nếu lấy thân phận nàng ta đến phòng để cống phẩm kiểm tra hay lấy cớ “có một cống phẩm mang bên người lý ra để cùng mấy món kia nhưng sơ suất giữ đến bây giờ, lại sợ bị trách phạt nên vội vàng đem đến” chắc cũng được đi! Nghĩ thế, Nguyên Tịnh vội vàng tìm chỗ thay vào bộ bạch y, tuy nhiên không có trang sức phụ trợ người ta tin sao? Mặc kệ đi, không quản nhiều quá!
Nguyên Tịnh sau khi thay đổi trang phục cảm thấy tự tin hơn, hiên ngang đi lại nhưng vẫn mù đường. Đang lóng ngóng thì chạm mặt một nữ tử xinh đẹp kiều diễm, bên cạnh là cung nữ cận thân. Không phải chứ, không gặp ai lại gặp ngay phi tần trong cung, đêm hôm còn đi ra ngoài làm gì?
Trong khi đó, Ngọc Phi rất bất ngờ khi gặp một nữ nhân vào giờ này. Đưa mắt đánh giá nữ nhân trước mặt mà không khỏi cảnh giác, một thân bạch y thanh khiết không vướng phàm trần, dung mạo tuy không khuynh quốc khuynh thành như Mai Phi nhưng lại hấp dẫn người đối diện đến kỳ lạ. Tuy không cài trâm điểm xuyến trên đầu, chỉ tuỳ tiện để xả dài như thế lại tản ra vẻ mị hoặc, nếu trang điểm tỉ mỉ còn như thế nào đây?
Lúc này Ngọc Phi mới chú ý đến trang phục của đối phương. ‘Thiên Tằm Tơ’! Không lẽ là Nhã Mỹ Nhân mới sắc phong hôm nay? Nghĩ đến Nhã Mỹ Nhân mới vào cung lại được Thái hậu sủng ái, cũng bởi nàng ta có diện mạo giống Thất công chúa quá cố, cũng vì thế được hoàng thượng ban cho ‘Thiên Tằm Tơ’ làm y phục. Trong hậu cung trừ Thái hậu và Mai Phi chỉ có nàng ta được ưu đãi này. Nhớ lúc Mai Phi được ban thưởng ‘Thiên Tằm Tơ’ làm thành bộ hoàng y lộng lẫy, mặc trên người càng tôn lên vẻ đẹp cùng khí chất bất phàm của nàng ta. Nữ nhân nào nhìn mà không thèm khát và ganh tị, Ngọc Phi nàng cũng không tránh khỏi. Bao năm phải cố gắng đeo mặt nạ ôn nhu hiểu chuyện cùng an phận nhằm gây ấn tượng với hoàng thượng, ngài cũng hay lui tới Ngọc Vân Các, nhưng cũng không được ngài sủng ái mà ban tặng đãi ngộ này. Trong lòng không tránh khỏi mất mát! Lại nói, Ngọc Phi chưa từng nhìn qua dung mạo của Nhã Mỹ Nhân, nay thấy nữ nhân kia mặc y phục làm từ ‘Thiên Tằm Tơ’ cũng khẳng định thân phận nàng ta đi. Ngọc Phi nhìn trang phục bạch y, lại nhìn đến gương mặt kia không khỏi ganh tị cùng căm hận.
Ganh tị giữa nữ nhân, đố kỵ tranh đua sủng hạnh của các phi tần là không tránh khỏi! Đôi khi thật mệt mỏi nhưng cũng phải làm, không vì quyền lực đứng đầu hậu viện, cũng vì sinh tồn nơi hậu cung tranh đoạt thảm khốc này. Nơi sa trường là chiến trường khốc liệt của đấng nam nhi bảo vệ lãnh thổ nước nhà. Nơi hậu cung cũng là chiến trường khốc liệt của nữ nhân giành sủng ái của một nam nhân cửu ngũ chí tôn.
“Muội muội thật không biết phép tắc hậu cung? Gặp qua bổn cung còn không hành lễ thỉnh an?” Ngọc Phi cố đè nén cơn đố kỵ xuống, nhỏ giọng nhắc nhở, gương mặt tươi cười hướng ai kia như có lòng chỉ dạy.
Hành lễ? Lão tử phải mặc nữ trang đã khó chịu trong lòng, lại lạc đường bực nhọc vô cùng, còn bắt hành lễ? Con khỉ mới hành lễ! Dù ngươi là mỹ nhân sắc nước hương trời, đụng vào lão tử lúc này cũng đừng trách, tự chuốc lấy buồn bực vào người.
Nguyên Tịnh thực hiện chiêu ‘tai điếc mắt lơ’, mặt lạnh đi lướt qua Ngọc Phi, không muốn cùng nàng ta chơi trò ‘tỷ tỷ muội muội’, rồi giành sủng ái của một nam nhân. Trong khi còn chưa thấy qua mặt mũi hắn ra sao, tròn hay méo, xấu hay đẹp, còn giành cái gì? Lại nói, Nguyên Tịnh ta không phải cung phi của hắn thì tranh cái gì? Quốc khố hả? Ta đâu phải lão gia hỏa!
Ngọc Phi thấy Nhã Mỹ Nhân cố tình lơ mình, cơn giận muốn bùng phát nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười hiền dịu, mặc dù bây giờ đã khuya không có mấy ai để ý nhưng lỡ như có người nghe thấy không phải bao năm khổ cực chịu nhịn nhục đều đổ sông đổ biển.
“Nhã Mỹ Nhân phải chăng không để bổn cung vào mắt? So giai bậc, tỷ tỷ ta đây hơn muội mấy bậc đấy. Đừng để người ngoài nhìn vào lại cười chê…” Đang muốn thị uy áp đảo người mới thì thấy Nhã Mỹ Nhân cứ thế không để ai vào mắt mà bước qua nàng. Thật tức chết nàng!
“Tiện nhân to gan, đứng lại cho bổn cung!” Ngọc Phi quát to, bao năm cố đeo mặt nạ ôn nhu thục đức nhất thời vỡ nát. Thái độ không coi ai ra gì của Nhã Mỹ Nhân này thật chọc lòng người mà. Mới ngày đầu vào cung đã không coi ai ra gì, sau này được sủng hạnh của bệ hạ thì vênh váo cỡ nào?
Nguyên Tịnh bị Ngọc Phi chặn đường không thể đi qua bằng cách thông thường nhất. Nữ nhân này muốn chơi với ta, được, nán lại chơi với nàng một chút.
“Nga~ tiểu mỹ nhân vì sao tức giận như thế? Muốn ta trò chuyện với nàng sao?” Nguyên Tịnh mặt mày tươi tỉnh, hướng người đối diện tươi cười ngả ngớn. Đúng, người trước mặt cũng là mỹ nhân sao không trêu đùa cùng nàng.
Ngọc Phi hơi sửng người vì giọng nói dễ nghe kia, cứ như tiếng chuông bạc ngân lên thật cuốn người. Sau khi lấy lại ý thức tâm tình cũng dịu đi vì hai tiếng ‘mỹ nhân’ kia, nhưng giọng nói này, kể nàng là nữ nhân nghe qua còn thích thì nam nhân sẽ như thế nào? Nhã Mỹ Nhân này không thể để hoàng thượng nhìn thấy.
“Tiểu mỹ nhân, trời đã khuya sao nàng còn chưa đi nghỉ ngơi? Sương đêm không tốt cho thân thể, không khéo lại bị phong hàn. Coi kìa, thân thể run lên rồi, lạnh lắm phải không? Thức khuya không tốt cho nhan sắc đâu. Ta thấy còn đau lòng, để bệ hạ nhìn thấy thì còn đau như thế nào? Ngoan~ Nghe lời ta, mau mau nghỉ sớm đi.” Nguyên Tịnh vô sỉ giở giọng yêu kiều dỗ trẻ ngoan: “Hay để ta phụng bồi nàng đêm nay, thế nào?” Dứt lời, Nguyên Tịnh cười tà tiến lại gần người Ngọc Phi, ngón tay thon dài nhẹ vuốt mi mắt của nàng ta. Ngón tay từ từ di chuyển qua sóng mũi nhỏ khéo léo, nhẹ lướt qua đôi môi mềm mọng nước, xuống cổ thon tinh tế và dừng lại trên ngực đẩy đà của nàng ta. Nhẹ thổi một luồng khí nóng vào tai của Ngọc Phi khiến nàng ngứa ngáy, sau lại nói thêm lời ám muội đỏ tai: “Ta sẽ rất nhẹ nhàng hầu hạ nàng!”
Lúc này nhìn Nguyên Tịnh thật có lực sát thương cao với người đối diện. Dung mạo thanh tú dưới ánh trăng lại tản ra một sức quyến rũ động lòng, đặc biệt đôi mắt rất có hồn kìm hãm người ta thật sâu vào đó. Ngọc Phi nhìn đến ngây ngẩn cả người, thẹn thùng khi nghe những lời ám muội không đúng đắn của ai đó mà quên rằng người trước mặt lại là một nữ nhân!
“Ta…” Ngọc Phi ngập ngừng nói không nên lời.
“Ngoan, về nghỉ sớm đi!” Nguyên Tịnh khẽ cười, nháy mắt với Ngọc Phi khiến trái tim nhỏ bé đập sai mấy nhịp, trên gò má trơn mịn hiện lên một rặng mây hồng. Cung nữ bên cạnh Ngọc Phi cũng ngây ngất nhìn không rời mắt nữ tử còn đẹp hơn nam nhân kia.
Ngọc Phi thẹn thùng gật đầu.
Nguyên Tịnh hài lòng với biểu hiện của mọi người mới lướt qua chủ tớ Ngọc Phi rời đi, để lại một Ngọc Phi như say tình dõi mắt trông theo bóng dáng tình lang đã đi khuất. Thần sắc của Ngọc Phi bây giờ thật động lòng, đôi mắt tràn ngập nhu tình mật ý, môi đào khẽ mím như lưu luyến không rời. Đây là cảm xúc thật của nàng chứ không giả vờ, không trách được nàng, từ khi lớn lên đến giờ có ai đối xử với nàng như thế, kể cả hoàng thượng cũng không dịu dàng như vậy: “A, khi nãy nói những lời không được tốt lắm, người sẽ bỏ qua cho ta chứ?” Ngọc Phi bất giác thốt lên lo lắng.
Trong khi đó, ở một nơi kín đáo xem kịch, hồng y rực rỡ đang khó nhọc tiêu hóa màng vừa rồi, cứ nghĩ sẽ thấy một màng ‘khanh khanh ta ta’ giữa nam nữ, ai lại ngờ chứng kiến Ngọc Phi say tình với một nữ nhân, mà lại là Nhã Mỹ Nhân người Tỉnh Bắc mới tiến cung, mà lại là một trong những nữ nhân của hoàng thượng Thu Quốc hay nói đúng hơn là của hắn. Không khó chịu sao được, trái tim mỹ nhân bị đánh cắp vào tay một người nam nhân khác còn dễ chịu hơn bị một nữ nhân cướp mất. Điều này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ sức quyến rũ của hắn không đủ cao, không thâm hậu, lại đi thua sức quyến rũ của một nữ nhân!
Nhưng Nhã Mỹ Nhân trong ấn tượng của hắn là một nữ nhân e lệ nhút nhát trầm tính không nói với ai quá ba câu, nhưng sau lưng hắn thì trở thành một người hoàn toàn khác, thành một gã hái hoa tặc trêu đùa vườn hoa của hắn. Mặc dù vườn hoa kia hắn không có công chăm sóc hay quan tâm đến, nhưng nó vẫn thuộc quyền sở hữu của hắn, là đồ nằm trong tay, lý đâu để nàng ta hái trộm?
“Dám liếc mắt đưa tình với phi tần của trẫm?”
Hồng y rực rỡ khẽ nhún người biến mất, nhắm hướng Nhã Mỹ Nhân vừa khuất bóng mà đến.