- Ôi! Nói như vậy, vẫn là tôi phạm sai lầm nhỉ?
Khương Minh chặc lưỡi, trên mặt ra vẻ dở khóc dở cười, kỳ thật trong lòng đang nổi nhạc khai hoa: nếu Trương Anh Duệ đã nói như vậy , khẳng định là không có ý trách mình.
- Nhưng như vậy cũng không được…
Nghĩ nghĩ, Khương Minh lại lắc đầu,
- Ân, nếu để Trương Thiếu Gia hiểu lầm, bất kể nói thế nào lão Khương tôi cũng phải tỏ vẻ có lỗi một chút, nếu không thì rất không phải!
Không phải bất giác, nương cơ hội này, Khương Minh mới đổi xưng hô, phía trước “ Anh Auệ Trấn Trường “ biến thành Trương Thiếu Gia như quần thể tôn đặc thù quốc nội, bản thân mình cũng từ Khương cục trưởng biến thành “ Lão Khương “ .
- Lão Khương, ông thật đúng là...
Lần này đến phiên Trương Anh Duệ dở khóc dở cười , hắn bưng chén rượu lên, nhe răng nhếch miệng một phen, rốt cục bất đắc dĩ gật đầu.
- Nếu như vậy, cùng cạn một chén đi.
- Ok! Trương Thiếu Gia quả nhiên là người chân thật nói lời thẳng thắn!
Khương Minh Ngọc giơ ngón cái, vẻ mặt bội phục.
- Nếu Trương Thiếu Gia nói như vậy , vậy thì... Tôi cạn, ngài tùy ý!
- Khụ khụ khụ...
Đổng Đăng Lĩnh lại bị nước miếng của mình làm cho bị sặc, đang ho khan.
Ngồi đó Trương Anh Duệ cùng Khương Minh đều làm như không nghe được: giả câm vờ điếc thôi, ai không biết chứ... Chuyện như vậy mà!
Rốt cuộc là từ trong tỉnh tới nha nội, đều thấy người này lợi hại... cục trưởng của mình còn hô muốn uống ba chén rượu bồi tội.
Chậc chậc, ta làm sao lại không hiểu như vậy? Nhâm Học Kinh ở một góc thấy được vậy mà trong lòng thầm kêu lên một câu hâm mộ. Nhưng bỗng nhiên, Nhâm Học Kinh giật mình: ồ, hình như ta cũng không phải là không có một chút cơ hội nào, nha đầu nhà ta hình như quan hệ với tiểu tử này không tệ?
Lúc này, Nhâm Học Kinh đã có thể quên Lý Ngưng Mặc là cháu ngoại của mình, ánh mắt y dao động, bắt đầu cân nhắc: rốt cuộc vị Trương Đại Thiếu Gia này có phải có ý gì đối với cháu ngoại của mình hay không? Nếu quả thật là như vậy, không phải mình có thể thuận tiện dựa thế một chút sao?
Mặc cho là bất kỳ ai đến cái tuổi này còn là một cán bộ nho nhỏ, trong lòng cũng sẽ không cam lòng, trước kia không có cơ hội tiến tới cũng đành thôi, ai bảo ta không ai bảo vệ bên trên cơ chứ!
Nhưng hiện tại đã có một cơ hội tốt như vậy, không nắm lấy sẽ bị thiên lôi đánh xuống đầu.
Khi mà Nhâm Học Kinh bắt đầu cân nhắc đến một điểm đầu mối, Trương Anh Duệ và Khương Minh đã ở nơi đó hữu hảo xưng huynh gọi đệ ... Đương nhiên, cấp bậc loại này xưng huynh gọi đệ, cũng sẽ không ai thật sự coi thành chuyện gì to tát.
Quan hệ hữu hảo, một số lời vừa mới bắt đầu không thích hợp nói, sau đó nói liền không có vấn đề , Trương Anh Duệ và Khương Minh chạm một ly, hỏi:
- Khương đại ca, em không rõ , cục dân chính các anh cũng không phải không biết vụ mua bán này sẽ không thiệt thòi cho các anh, bởi vì nguyên nhân dùng đất của các anh, đến sau này còn có thể chiếu cố các anh ngoài định mức, các anh đang nghĩ như thế nào vậy, loại chuyện tốt như thế này mà cũng không đáp ứng?
- Không phải tôi không muốn đáp ứng, là không có biện pháp nào đáp ứng các cậu!
Khương Minh một ngụm uống cạn, vẻ mặt cười khổ,
- Thật sự là... Ôi, tôi nói với cậu nhé, Trương Thiếu Gia, chuyện này đáng buồn, hôm nay tôi cũng không sợ khiến cậu chê cười , kỳ thật tôi cũng muốn đáp ứng, thật sự là quyền bán khu đất này, không ở trong tay tôi, ở trong tay thị cục mà!
- Cái gì?
Nghe cái này làm Trương Anh Duệ thật sự ngây ngẩn cả người:
- Em nói này, Khương đại ca, anh không lầm chứ, mảnh đất này là của huyện cục các anh, quyền sở hữu hẳn là của huyện cục các anh mới phải, thị cục là như thế nào?
- Ai nói không phải đâu, theo lý mà nói nên là như vậy.
Lúc này biểu hiện trên mặt Khương Minh, có thể nói là vô cùng khó xử.
- Nhưng có người dường như không biết chuyện này rốt cuộc nên như thế này đâu, ngày đó, sau khi tiểu Nhâm báo cáo một chút tình hình cho tôi, tôi đi xem lại một vài văn kiện, kết quả… Ôi, quyền sở hữu đất đúng là huyện cục chúng ta, nhưng nếu như huyện cục chúng ta muốn qua tay hoặc là bán ra, nhất định phải được thị cục đồng ý, mẹ nó, thế này gọi là như thế nào?
Nói đến cuối cùng, Khương Minh rốt cục nhịn không được bèn nói tục chửi má nó, không phải hắn thô lỗ, thật sự là chuyện này rất đáng gọi là phá hoại , vốn là mình cũng hoan hỉ, phấn chấn chờ phân được một căn phòng lớn , ai có thể ngờ lại còn có một tầng quan hệ chết tiệt như vậy?
Lời này là thật hay giả? Ý nghĩ này xẹt qua trong lòng Trương Anh Duệ, nhưng ngay sau đó, Trương Anh Duệ liền phủ định ý nghĩ này, chính mình đã “ Nghe được “ ý nghĩ trong lòng Khương Minh rồi. Sự tình quả thật là như vậy... Sáng hôm nay, vì chuyện này Khương Minh đã cùng một tiểu khoa trưởng của thị cục cãi vã một trận, lúc này lão huynh thật sự đang buồn bực đây.
- Ồ, là như thế này sao? Đúng rồi, thị cục các anh nói như thế nào ? Là không đáp ứng hay là có điều kiện gì?
Trương Anh Duệ gật đầu: nói như vậy, chính mình muốn chạy được dự án? Thật sự là khó. Chuyện phá hoại này, bản thân ta cũng chưa thể hình dung .
- Trương Thiếu Gia à, thật ra đoán đúng đấy1
Nghe Trương Anh Duệ một câu liền đánh trúng điểm cốt yếu, Khương Minh lặng đi một chút, lúc này mới gật gật đầu: quả nhiên là người của nha nội, đối với loại chuyện này rõ ràng như vậy, cười khổ một cái.
- Có điều kiện, hôm nay tôi gọi điện thoại cho thị cục, bên kia ám chỉ với tôi, muốn bán thì có thể, nhưng mảnh đất này chỉ có thể bán cho phòng bất động sản mà bọn hắn chỉ định!
- Nói như vậy, đến lúc đó giá cả mảnh đất này bán ra nhất định sẽ thấp hơn so với giá thị trường, giá nhà xong thủ tục mua bán khẳng định sẽ cao hơn so với giá chúng ta thương lượng phía trước, phải không?
Trương Anh Duệ cười lạnh hai tiếng,
- Bọn hắn thật không sợ chết!
- Còn không phải vậy sao, nghe ý tứ trong lời nói của bọn hắn, khi bán đất khẳng định phải chiếu cố bọn hắn một chút, còn khi bán nhà à, đương nhiên là căn cứ tình hình thị trường thôi... Đúng rồi, nghe nói cái phòng bất động sản kia hình như quan hệ sâu với lão đại của chúng ta.
Đối với tình huống này, ngoài chửi má nó, Khương Minh cũng không thể trách được, ai bảo mình chỉ là một cục trưởng huyện cục nho nhỏ, người ta là thượng cấp trực tiếp của mình mà, mảnh đất này chính mình không bán bọn hắn quả thật không thể làm khó gì mình, nhưng cần phải bán, vậy khẳng định không thoát bọn hắn.
- Đó là điều có thể khẳng định, bằng không chẳng lẽ coi thị cục các anh như mặt cẩu cả sao?
Bưng chén rượu lên, ngẩng cổ, rượu chua thuận hầu trôi xuống, đặt chén rượu xuống trên bàn, hàn quang trong mắt Trương Anh Duệ chợt lóe: mẹ nó chứ, lão tử không tin , dựa vào bản lĩnh của lão tử còn không làmgì được ngươi?
- Nói như thế này, lão Khương, nếu tôi có thể giúp các anh giải quyết phiền phức từ thị cục bên kia, bên này anh sẽ như thế nào ?
Đây là tính toán... Nghe Trương Anh Duệ nói như vậy, trong lòng Khương Minh vừa mừng vừa sợ!