[Dịch]Quyền Thế

Chương 130 : Không tranh với hắn




Đối với biểu hiện của Đoạn Thành Đào, Trương Anh Duệ là càng ngày càng hài lòng, giả vờ tức giận nói:

- Đã nói không cần khách khí như vậy, anh thực sự là. . .

Nói rồi từ dưới ngắn kéo của bàn làm việc lấy ra một điếu thuốc:

- Cầm lấy hút.

Lãnh đạo chủ động cấp đồ cho thuộc hạ, đó là bao nhiêu mặt mũi chứ? Vẻ mặt Đoạn Thành Đào thụ sủng nhược kinh tiếp nhận thuốc từ chỗ Trương Anh Duệ, vui vẻ cười toe tóe:

- Ha hả. . . Vẫn là lãnh đạo rộng rãi, thứ tốt a.

Mặc dù là Nhuyễn Trung Hoa bình thường, đối với một Đồn trưởng Đồn Công an Thị trấn như Đoạn Thành Đào mà nói, cũng chỉ có thể là thỉnh thoảng dùng để giả bộ trong tràng diện nào đó mới có thể dùng đến, Trương Anh Duệ lại cho gã Nhuyễn Trung Hoa 3 đầu chữ , này thật đúng là không phải Đoạn Thành Đào có thể làm được.

- Này đã tính là thứ tốt gì chứ?

Trương Anh Duệ không để ý tới phất tay, bảo Đoạn Thành Đào yên tâm nhận lấy:

- Làm việc cho tốt, tóm lại là sẽ không để anh bị thiệt.

Biết đây là lãnh đạo hạ lệnh trục khách, Đoạn Thành Đào đứng dậy hướng về Trương Anh Duệ cáo từ.

Ngẩng đầu ưỡn ngực tiêu sái bước ra khỏi tòa nhà làm việc của chính quyền thị trấn, lúc này trog lòng Đoạn Thành Đào dường như có một đoàn lửa bốc lên: theo Trương Anh Duệ, gã thấy được nguyện vọng tiếp tục hướng lên của mình.

Đoạn Thành Đào đi rồi, Trương Anh Duệ ngồi ở phòng làm việc trầm tư.

Lại nói tiếp, tuy rằng Trương Anh Duệ chỉ là Phó Chủ tịch Thị trấn xếp thứ hai trong chính quyền thị trấn, là thành viên xếp cuối cùng trong Đảng ủy Thị trấn, nhưng nghành hắn chủ quản cũng là các nghành tốt nhất trong trấn: cơ cấu chính pháp thị trấn, Văn phòng Tuyên truyền, đài truyền hình thị trấn, Sờ nhà đất thị trấn, Sở công thương thị trấn, Sở cung cấp điện, Sở công tác thống kê, Văn phòng Sở khoa giáo, Văn phòng vệ sinh, Ủy ban chỉ đạo công tác xây dựng nông thôn,..v..v. những ban nghành này, có cái nào không phải bộ môn thực quyền?

Về phần hiệp trợ trấn Hội đồng nhân dân chủ tịch Trương Hưng Mậu làm tốt công tác nông nghiệp nông thôn, hiệp trợ Thường vụ Phó Chủ tịch Thị trấn Đổng Đăng Lĩnh làm tốt công tác khu công nghiệp Bắc Quan, Trương Anh Duệ ngược lại là không nghĩ biện pháp, nếu chỉ là trợ giúp, loại việc như vậy không tính là gì, vậy còn không bằng mặc kệ. . . Ừm, chỉ cần bọn người kia không quá phận là được.

Trong tay nắm nhiều ban nghành thực quyền như vậy, nếu như không khống chế được cục diện, vậy mình cũng thật là quá mất mặt.

Được! Dựa vào nhiều bài trên tay như vậy, dựa vào năng lực đặc biệt của mình, còn không làm chắc được cái này sao?

... ... . . .

Tin tức Đồn công an Thị trấn muốn cử hành một lần hành động tập trung tổng hợp lại sửa chữa trị an trên phạm vi toàn thị trấn, làm cho cả đại viện làm việc của chính quyền thị trấn trong nháy mắt ồ lên, tất cả mọi người hiểu rõ, đây là Phó Chủ tịch Thị trấn Trương Anh Duệ đã khống chế thành công đồn công an, bắt đầu đem gã làm mục tiêu phát hỏa đầu tiên, nhưng làm cho mọi người không giải thích được, Phó Chủ tịch Thị trấn Trương đã đối phó đồn công an từ lúc nào? Làm sao từ trước tới giờ cũng không nghe được chút tiếng gió nào?

Phó Chủ tịch Thị trấn Trương trong sự lặng yên không một tiếng động đã khống chế đồn công an thị trấn! Cách làm của Trương Anh Duệ, làm cho trong lòng mọi người quan tâm tới Trương Anh Duệ đều là rùng mình: gặp quỷ, hắn là làm như thế nào chứ?

Đám người vốn còn chờ xem chê cười Phó Chủ tịch Thị trấn Trương trong lòng, đều gắt gao khép mồm lại: vốn tưởng rằng Phó Chủ tịch Thị trấn Trương không phải là đối thủ của mấy lão lãnh đạo khác, nhưng hiện tại xem ra, thắng bại khó dò. Vì an toàn, mình vẫn là thành thật đóng lại miệng mới tốt.

Đối với điểm này, người bất mãn nhất cũng không phải Thường vụ Phó Chủ tịch Thị trấn Đổng Đăng Lĩnh, mà là Chủ nhiệm Hội liên hiệp phụ nữ Trịnh Na.

- Lão Lưu, Trương Anh Duệ kia không để cho ông mặt mũi như thế, ông lại mặc cho hắn cưỡi ở trên đầu ông như thế sao?

Trịnh Na quần áo lộn xộn ngồi ở trong lòng của Lưu Kim Quốc, một bên dùng đầu ngón tay vẽ vòng vòng ở trên ngực của bí thư Lưu cũng đồng dạng là quần áo lộn xộn, một bên gian giảo tố cáo Trương Anh Duệ.

- Chút ham muốn nhỏ của cô này mà tôi còn không biết sao? Không phải chỉ vì một chiếc xe thôi sao.

Trong lòng người đàn bà này nghĩ cái gì, Lưu Kim Quốc rất rõ ràng, trong lòng Lưu Kim Quốc đã hạ quyết tâm nước giếng không phạm nước sông với Trương Anh Duệ, liền ngẩng mặt lên, trầm giọng nói:

- Tiểu Na, không nên có cái ý nghĩ lung tung gì, người thanh niên Trương Anh Duệ này, không phải là cô có thể trêu chọc.

Nghe Lưu Kim Quốc nói như vậy, trong lòng Trịnh Na khó chịu, ngươi đó, lại bị một người trẻ tuổi mới tới dọa cho sợ hãi? Dù sao cũng nhiều năm như vậy, ngươi vẫn là một cây thương bạc mềm như nến sao?

- Thế nhưng. . .

- Không có thế nhưng gì cả.

Không đợi Trịnh Na nói xong, Lưu Kim Quốc liền có chút thô bạo cắt lời của Trịnh Na nói:

- Trương Anh Duệ không chỉ là Phó Chủ tịch Thị trấn, còn là Bí thư Chính pháp ủy được phân công quản lý công tác chính pháp ủy, hiện tại tình hình trị an xã hội không tốt lắm, hắn bảo đồn công an sửa trị trị an, ai cũng không nói được gìi! Ở phía sau, nếu ai đưa tay loạn, đó là phạm huý kiêng kị. . . Làm tốt công tác của cô đi, thành thành thật thật, không nên rước lấy phiền phức cho chính mình.

Tựa hồ cũng là có đạo lý, nhưng Trịnh Na chính là trong lòng không phục, mạnh mẽ tự giải thích:

- Nói là nói như vậy, nhưng ông dù sao cũng là người đứng đầu Đảng ủy Thị trấn, hắn cũng quá không tôn kính với ông đi?

Trịnh Na này, xem ra hiện tại dựa vào mình nên có chút không biết trời cao đất rộng. Lưu Kim Quốc thở dài, trước đây là sao lại không phát hiện người đàn bà này ngực to ngốc nghếch như thế chứ? Rốt cục có chút không nhịn được nói

- Hắn không tôn kính với tôi như thế?

- . . .

Trịnh Na kinh ngạc.

Cũng đúng, Trương Anh Duệ này còn chưa có chuyện kiêu ngạo ương ngạnh gì làm cho người người oán trách, người ta chính là lãnh đạo chủ quản công tác chính pháp, giữ gìn xã hội trị an là công tác bản chức của người ta, lời này nói lên đều là tiểu tử kia có lý, về phần không tôn trọng lãnh đạo, lời này là từ đâu nói lên?

- Thế nhưng lão nương tôi cứ như thế mặc cho hắn cưỡi lên đầu sao?

Sửng sốt chỉ chốc lát, Trịnh Na mất hứng xoay người hai cái, rốt cục nói ra ý nghĩ của mình:

- Dựa vào cái gì mà một tên xếp hang cuối cùng trong Đảng ủy Thị trấn như hắn cũng có thể lái xe đi làm bằng xe nhà nước, tôi còn xếp phía trước hắn, lại phải lái xe riêng của?

Mẹ nó! Đây đều là con mẹ nó chính là họa do một chiếc xe gây ra! Trong lòng Lưu Kim Quốc tràn đầy buồn bực, nhưng vừa há miệng, lại cảm thấy tình nhân nói cũng không phải không có đạo lý: Trương Anh Duệ là một tên Ủy viên xếp cuối cùng trong Đảng ủy Thị trấn cũng đều có xe dùng, nữ nhân của mình lại không có xe dùng, đây xác thực là có chút khó nói.

Vừa nghĩ như thế, lời vốn đến bên mép lại bị nghẹn trở lại, suy nghĩ một chút, Lưu Kim Quốc thở dài:

- Như vậy đi, buổi chiều tôi hỏi một chút bên Sở tài vụ một chút, xem có thể có thêm hai chiếc xe nữa không.

- Thêm hai chiếc xe?

Con mắt của Trịnh Na thoáng cái sáng lên: nếu như tính cả Trương Anh Duệ hiện tại đang dùng chiếc Santana kia, trong đám Ủy viên Đảng ủy Thị trấn còn thiếu hai chiếc xe nữa, nếu như là thêm hai chiếc xe nữa mà nói, vậy chẳng phải là mình cũng có xe dùng sao?

- Cũng là vì tiện làm việc đi.

Vuốt ve bộ ngực săn chắc cực lớn của Trịnh Na, hắc hắc cười, giơ miệng ngoạm lấy khối bồ đào máu tím ở bên trái, cùng lúc đó, bàn tay hướng về phía chỗ sâu trong bụi cỏ ở phía dưới.

- Ông bại hoại. . . A. . .

Điểm mẫn cảm chợt bị tập kích, thân thể Trịnh Na mạnh mẽ căng thẳng, từ chỗ sâu ở trong yết hầu phát ra một tiếng rên rỉ giống như mèo kêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.