Mười giờ.
Trong phòng làm việc.
Đổng Học Bân hưởng đủ phúc nhãn.
Sáng sớm vừa tới. La Hải Đình nói.
Vừa tới? Gấp như vậy? Đổng Học Bân nhìn cô ấy.
Ừm, thành phố cần tìm người xử lý. La Hải Đình thở dài nói.
Đổng Học Bân hỏi: Chuyện gì, chị nói trước đi, tôi thấy tôi xem có thể giúp được hay không.
La Hải Đình ngồi trở lại, vị trí trước ngực khẽ run lên, cũng không có phát hiện, lột một quả quýt, cho Đổng Học Bân phân nửa, lúc này mới tự mình lấy một miếng cho vào trong miệng, cuối cùng mới nói: Thật ra cũng không phải chuyện đặc biệt nghiêm trọng gì, nhưng không dễ xử lý, tương đối phiền phức, trước đó vài ngày thành phố Phần Châu bên kia có người kêu oan tới kinh thành, kết quả người của chỗ liên lạc đầu kia không ngăn cản, cho vào, cuối cùng cũng là trùng hợp, khiến cho mấy người kia tìm được một người cán bộ của ủy ban kỷ luật trung ương, náo loạn vài ngày, cuối cùng người cán bộ kia có thể thật sự chịu không nổi, đem thư kêu oan của bọn họ chuyển cho phòng thư tín đầu kia, chúng tôi cũng là hôm qua mới biết.
Đổng Học Bân nói: Kêu oan cái gì?
La Hải Đình bất đắc dĩ nói: Là cử báo ủy ban kỷ luật thành phố chúng tôi, lúc đầu có một cán bộ tham ô chúng tôi đang xét xử, bắt đầu thu thập chứng cứ, kết quả mấy người kêu oan làm ầm ĩ lên, rõ ràng là bảo mật, không biết đi đường nào lộ tiếng gió ra, hơn nữa bọn họ làm ầm ĩ như thế, chứng cứ còn chưa có thu thập được, cán bộ bị điều tra bỏ chạy, chúng tôi cũng trắng tay, kết quả mấy người kêu oan không hiểu chuyện, cứ nói ủy ban kỷ luật thành phố chúng tôi không làm việc, nói chúng tôi quan lại bao che cho nhau, là cố ý để người cán bộ kia chạy, cậu nói chúng tôi đi chổ nào nói rõ lí lẽ? Bọn họ nếu như không ầm ĩ. Người đã sớm bị khống chế, cũng sẽ không khiến cho đối phương nhận được tin tức, còn đổ cho chúng tôi.
Đổng Học Bân nói: Phòng tin tức thụ lí?
La Hải Đình lắc đầu, Tạm thời còn chưa có, nhưng chúng tôi nhận được tin tức, có thể mấy ngày nay phòng tin tức bên kia sẽ cùng một nhóm tin cử báo của tháng này cùng nhau báo lên, chờ lãnh đạo xem qua, bình thường hẳn là không có việc gì, nhưng chỉ sợ thật xảy ra vấn đề, lỡ như lãnh đạo tỉnh của ủy ban kỷ luật trung ương phân công quản lý chúng tôi nhìn thấy. Động mồm mép tùy tiện gọi một cú điện thoại cho ủy ban kỷ luật tỉnh. Ủy ban kỷ luật thành phố chúng tôi đều chịu không nổi, khi đó làm gì cũng đã chậm, cho nên cấp trên phái chi đến đây xử lý, ài. Chị hiện tại còn không biết nên đi nói như thế nào. Chị cũng không quen ai. Làm cho người ta đem tin cử báo rút lại? Đừng cho báo lên? Người ta dựa vào cái gì cho chị mặt mũi, cho nên thật không dễ làm, chị cái này không phải thật sự không có cách sao. Mới nghĩ tới tìm cậu, nhìn cậu có thể nghĩ biện pháp cho chị hay không.
Chuyện này à. . . Đổng Học Bân gật đầu, cũng không dọn đồ, đứng dậy nói: Thấy chị cũng rất sốt ruột, như vậy đi, tôi mang chị đi qua hỏi một chút.
La Hải Đình cười nói: Cũng là cậu tốt với chị.
Đổng Học Bân ho khan nói: Đi thôi, trước nhìn thư kêu oan đến chỗ nào rồi.
Hai người đi ra phòng làm việc, Đổng Học Bân thuận tiện bắt chuyện một tiếng cùng Hạ Chu Hàn Phỉ bọn họ, nói mình đi ra ngoài bàn bạc công chuyện, sau đó cùng chị La xuống lầu.
Trước sân.
Phòng thư tín cũng là phòng lớn, phòng ban bên dưới rất nhiều, có một ký túc xá riêng, cách ký túc xá của sở hai không gần, nằm gần căn tin số hai.
Đi năm phút đồng hồ mới đến.
Dọc theo đường đi, La Hải Đình kỳ quái nhìn bốn phía, Học Bân, sao chị cảm thấy người khác hình như đều đang nhìn hai ta vậy hả? Chị có phải là tới không thích hợp?
Đổng Học Bân biết cô ấy là suy nghĩ nhiều, Ha ha, phỏng chừng đều là nhìn tôi.
La Hải Đình chớp mắt mấy cái, phỏng chừng cũng rõ ràng, Đổng Học Bân cũng là Đổng Học Bân, đi tới chổ nào cũng đều là ôn thần, phỏng chừng là lại chọc ra chuyện, chị La và Đổng Học Bân cùng nhau công tác rất lâu, đối với bản tính của Đổng Học Bân tự nhiên cũng quá lý giải.
Trên lầu.
Đổng Học Bân mới đến, giao tiếp cùng bên này không nhiều, người đầu tiên mình muốn tìm khẳng định là người quen, cũng là một người duy nhất ... phó sở trưởng sở tổng hợp tin tức của phòng thư tín Lan Học Văn.
Tới phòng của lão Lan.
Vừa đi vào, con mắt của không ít người đều nhìn về phía Đổng Học Bân, có người ánh mắt quái dị, có người thấp giọng nghị luận, hiển nhiên, phòng thư tín bên này cũng có người biết xung đột của hai phòng ban phòng thứ tám ngày hôm qua.
Đổng Học Bân không lưu ý, Lan sở trưởng có ở đây không?
Một người cán bộ phòng làm việc nói, Ồ, Đổng sở trưởng.
Đổng Học Bân mỉm cười, Có chút việc.
Lan Học Văn cầm văn kiện đi tới, Tôi vừa lúc muốn đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện?
Trong hành lang, Đổng Học Bân chỉ chỉ La Hải Đình bên cạnh, Đây là đồng chí của ủy ban kỷ luật thành phố Phần Châu, bạn cũ của tôi, không tìm được phòng thư tín, tôi mang cô ấy đến đây, chủ yếu là trước đó có một vụ kêu oan, La chủ nhiệm là đến đây xử lý, anh xem nên tìm ai?
Lan Học Văn suy nghĩ một chút, Cái chuyện kia à, tôi trước đó cũng nghe qua, thật ra thư kêu oan chuyển cho chỗ chúng tôi, lúc đầu hẳn là hai ngày nay cùng nhau báo lên, dù sao cũng là chủ nhiệm Trương chuyển giao tới, ừm, cậu muốn rút? Cái này một mình tôi không làm chủ được, có thể phải xin chỉ thị với cấp trên một chút.
Lúc này, trong hành lang đi tới một người.
Lan Học Văn lập tức nói: Tôn chủ nhiệm.
Tôn chủ nhiệm của phòng thư tín nhìn nhìn bọn họ, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên mặt Đổng Học Bân, hơi gật đầu với bọn họ, tiếp tục lên lầu.
Lan Học Văn gọi lại, Tôn chủ nhiệm, đây là đồng chí của ủy ban kỷ luật thành phố Phần Châu, là vì thư kêu oan mà tới. Hiển nhiên, Tôn chủ nhiệm này chính là thượng cấp muốn xin chỉ thị của trong miệng hắn.
Tôn chủ nhiệm à một tiếng, nhưng không trả lời, mà là nhìn Đổng Học Bân, Phòng tám phụ trách? Vừa nhìn chỉ biết là nhận thức Đổng Học Bân, nếu không sẽ không biết hắn là người của phòng thứ tám.
Đổng Học Bân cười nói: Không có, La chủ nhiệm là đồng sự trước đây của tôi, không tìm được phòng thư tín, đại viện quá lớn, tôi mang cô ấy tới, ha ha, tôi là chỉ phụ trách dẫn đường, cụ thể chuyện gì tôi không xen vào, do Tôn chủ nhiệm ngài cho bọn họ chỉ thị. Nói là không xen vào, nhưng hắn lại nói La Hải Đình là đồng sự cũ, cái này đã là xen vào rồi.
La Hải Đình lập tức nói: Tôn chủ nhiệm, chuyện thư kêu oan hoàn toàn không thật, cơ bản đều là lời nói của một bên, cho nên lãnh đạo khiến cho tôi đến đây giải thích một chút. . .
Tôn chủ nhiệm nghe xong, ừ một tiếng, Thư cử báo đưa tới tôi cũng xem qua rồi, không cần lo lắng, trở về đi. Nói xong nhìn về phía Lan Học Văn, Rút đi, không cần báo lên, cứ như vậy. Nói xong, liền xoay người lên lầu, không nói thêm cái gì.
La Hải Đình nghe vậy, vội nói: Cảm ơn Tôn chủ nhiệm.
Đám người vừa đi, cô ấy lại nhanh chóng nói với Lan Học Văn: Lan sở trưởng, lần này đa tạ ngài.
Lan Học Văn cười cười, Được rồi, Tôn chủ nhiệm rõ ràng là cho Đổng sở trưởng mặt mũi, mặt mũi của tôi cũng không có lớn như vậy. Nói thật, Lan Học Văn vẫn có tự hiểu lấy mình. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh