Đầu ngõ.
Điện thoại gọi xong.
Vương chủ nhiệm chớp mắt mấy cái, Trịnh cục trưởng, lãnh đạo nói như thế nào?
Trịnh cục trưởng một trận im lặng, . . . Khiến cho chúng ta quay về trong cục.
Hả? Trở về? Một cán bộ khác nói: Vậy việc này làm sao bây giờ? Xe đâu?
Trịnh cục trưởng cả giận nói: Làm gì nói nhiều như vậy! Trở lại viết kiểm điểm! Chuẩn bị nghe phê bình đi!
Viết kiểm điểm? Vương chủ nhiệm và một cán bộ khác đều ngây ra, Sao có thể. . . Chúng ta. . .
Bên cạnh ba tài xế và cảnh sát với cảnh sát giao thông cũng nghe mà trừng to mắt ra, có ý gì? Cấp trên không chỉ không cho bọn họ một công đạo, còn ngược lại muốn bọn họ viết kiểm điểm? Mọi người trong lòng không khỏi căng thẳng, nhìn lại Trịnh cục trưởng sắc mặt âm trầm sau khi cúp điện thoại, mọi người cũng đều rõ ràng, tất cả không nhịn được đều nhìn Đổng Học Bân bên kia thật sâu, có chút không thể tin tưởng!
Đây là người gì?
Hắn rốt cuộc liên hệ với ai?
Sao ngay cả lãnh đạo của khu Thành Tây cũng không hé răng?
Giờ khắc này bọn họ mới phát hiện, thì ra người trẻ tuổi này nãy giờ vẫn đấu đá với bọn họ, tựa như không phải đơn thuần chỉ nhận thức người của cục quản lý giao thông thành phố!
Tiêu rồi!
Đụng với người hung hãn rồi!
Cảnh sát dẫn đầu vừa rồi còn nói muốn bắt Đổng Học Bân trở về sắc mặt nhất thời có chút tái, nghẹn nửa ngày, cũng nói không ra một câu!
Mặt mũi là không tìm lại được, bọn họ cũng không mặt mũi ở đây tiếp tục mất mặt, dưới sự dẫn dắt của Trịnh cục trưởng, mấy người đều xám xịt rời đi.
Đổng Học Bân gọi bọn họ lại, Chờ một chút!
Mấy người quay đầu lại, không biết hắn còn có chuyện gì.
Đổng Học Bân rất cường thế chỉ chỉ vị trí đầu ngõ. Nói: Cái này là chổ đậu xe của các hộ gia đình trong ngõ chúng tôi, tôi mặc kệ các người có nguyên nhân gì, tôi mặc kệ các người là họp hay không, từ nay về sau chỉ cần có xe của các người dám đậu trong ngõ chúng tôi, tôi thấy một chiếc kéo một chiếc!
Lời này rất kiêu ngạo.
Đám người Trịnh cục trưởng nghe mà ngộp, cũng không phản bác cái gì, dưới ánh mắt và chỉ trỏ của dân chúng xung quanh, mấy người xám xịt rời đi. Xe của bọn họ đều bị kéo đi, căn bản cũng đã không có phương tiện giao thông, mấy người cán bộ cùng mấy người cảnh sát và mấy người tài xế chỉ có thể đứng bên đường đưa tay đón xe taxi. Đợi nửa ngày mới đủ xe. Sau đó rất nhanh biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Dân chúng vừa nhìn, tất cả đều vui vẻ!
Ha ha!
Cút đi!
Ha ha! Đáng đời!
Đại khoái nhân tâm!
Để cho các người kiêu ngạo! Để cho các người đậu xe lung tung!
Tất cả mọi người đều ồn ào, tiềng ồn ào liên tiếp!
Đổng Học Bân lần này thật sự là đem mặt của đám người đánh rất ác, đừng nói bọn họ biết Đổng Học Bân không phải người thường. Cho dù là không biết, trải qua chuyện kéo xe lần này, đám người đó sau này cũng không mặt mũi dám đậu xe ở đây, trừ phi bọn họ không sợ mất mặt thêm một lần nữa.
Chuyện tình cũng giải quyết.
Coi như là rất viên mãn.
Đổng Học Bân cuối cùng mở ảnh chụp trong điện thoại di động ra trước đó chụp lại, đem cảnh hiệu của mấy người cảnh viên và bảng số xe của mấy chiếc Audi nhắn tin qua cho Trầm thư ký. Về phần xử lý như thế nào, đó không phải Đổng Học Bân quan tâm, để cho Trầm thư ký nhìn mà làm, chút việc nhỏ ấy Đổng Học Bân cũng lười quản, Trầm thư ký tùy tiện một cú điện thoại là có thể làm thỏa đáng, Đổng Học Bân tự nhiên sẽ không làm lỡ cái thời gian kia.
Tiểu Đổng! Từ đại tỷ cười ha ha đi tới, kéo tay hắn vỗ vỗ, Cậu thật là được đấy, lần này nhờ có cậu!
Bác Trịnh cũng tới, Đúng vậy Tiểu Đổng, nếu không có cậu gọi điện thoại kêu người, chúng ta thật đúng là không làm gì được bọn họ.
Đổng Học Bân khiêm tốn nói: Cũng là nhận thức mấy người bạn bè trong cục quản lý giao thông thành phố, người ta cũng là giải quyết việc chung, lúc đầu cũng là đám người này quá không nói lý.
Bên cạnh có hàng xóm nói: Đúng vậy, phải giáo huấn bọn họ một chút!
Có người nói: Tôi thấy sau này những người đó cũng không dám tới ngõ chúng ta!
Có người tuổi trẻ cười ha hả nói: Xe cảnh sát đều bị kéo đi! Quá đã!
Nhắc tới chuyện xe cảnh sát, mọi người cũng đều cười vui như hoa, hôm nay thật đúng là để cho bọn họ mở mang kiến thức, cũng nhìn được trò hay!
Kéo xe cảnh sát?
Thật sự quá khí phách!
Rất nhiều người đều thấy nhiệt huyết sôi trào!
Thấy mọi người vui vẻ, Đổng Học Bân tâm tình cũng không sai, tuy rằng mới đến ở đây hai ngày, nhưng hắn đã đem mình dung nhập vào bầu không khí bên này, đều là hàng xóm, gặp phải loại sự tình này Đổng Học Bân tự nhiên cũng sẽ cùng mọi người, tùy tiện nói cười cùng mấy người hàng xóm tới và chào hỏi mình vài câu, Đổng Học Bân mượn cớ có việc cáo từ, vào Tứ Hợp viện của mình.
Nên ăn cơm chiều.
Mình làm cái gì đó bỏ mồm thôi.
Đổng Học Bân đi phòng bếp chuẩn bị cơm, chờ nửa giờ sau đi ra, bên ngoài còn có không ít tiếng nghị luận đâu, hiển nhiên, người còn chưa đi.
Lão ca ca, xảy ra chuyện gì?
Hắc, chuyện lớn như vậy cậu cũng không biết?
Ài, tôi không phải vừa đi làm về sao, sao bên ngoài nhiều người như vậy?
Ha ha, tôi nói cho cậu nghe, biết đám cán bộ suốt ngày cứ đậu xe lung tung ở đầu ngõ chúng ta không? Ngày hôm nay lại đến nữa, cảnh sát còn tới, còn diễu võ dương oai với chúng ta, cái sắc mặt kia, quả thật không nên nói tới, kết quả đâu? Tiểu tử mới dọn vào cắn độc hộ Tứ Hợp viện tử gọi một cú điện thoại kêu sáu chiếc xe tải tải, chưa nói hai lời, trực tiếp đem xe của đám người kia kéo đi, xe cảnh sát cũng kéo đi luôn!
Cái gì? Xe cảnh sát?
Ha ha, đã ghiền!
Hắc, sớm biết vậy thì tôi đã về sớm một chút rồi!
Cậu đã tới chậm, không thấy biểu tình của đám người kia, lúc đi mặt đầy tro xám xịt, căn bản ngay cả thở mạnh cũng không dám!
Vậy đúng là hết giận!
Nói cũng phải! Quá giải hận!
Vậy tiểu tử kia rốt cuộc. . .
Không biết, dù sao khẳng định không phải người bình thường.
Mọi người còn đang nghị luận không biết mệt.
Đổng Học Bân ở trong viện nghe mà dở khóc dở cười, lắc đầu, tự đi ăn cơm chiều.
Đợi đến lúc buổi tối bảy giờ hơn, Tứ Hợp viện của Đổng Học Bân đã rất náo nhiệt, cốc cốc cốc, cốc cốc cốc, không ngừng có người gõ cửa bái phỏng.
Tiểu Đổng à.
Từ đại tỷ, ngài đã tới?
Đem nước quả cho cậu.
Ai da, cảm ơn cảm ơn.
Tiểu tử, tôi cũng không mời mà đến.
Ồ, đại gia, ngài mau vào ngài mau vào.
Ha ha, sau này đều là láng giềng, tôi qua xem, thuận tiện cũng cảm ơn cậu ngày hôm nay hỗ trợ, giúp chúng ta trừ hại, hết giận!
Đại gia, xem ngài khách khí kìa, cái này cảm ơn cái gì, con cũng ở trong ngõ chúng ta, chuyện của mọi người cũng đều là chuyện của con, đều là đương nhiên cả.
Nói cũng phải, sau này rảnh rỗi đến nhà ta ngồi chơi, hai ta chơi vài ván cờ.
Được, có thời gian con nhất định bái phỏng.
Một người. . .
Ba. . .
Năm. . .
Tám. . .
Rất nhiều hàng xóm đều tới cửa, khiến cho Tứ Hợp viện vắng vẻ của Đổng Học Bân cũng nhất thời có nhân khí, rất là náo nhiệt.
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh