Buổi sáng.
Trong phòng học.
Nói chuyện hoàn tất, Đổng Tuyền mở cửa xám xịt đi ra, Đổng Học Bân chưa đi, mà là mồi điếu thuốc hút vài hơi, lấy ra điện thoại di động bắt chéo chân, lật tìm số điện thoại của sở trưởng sở hai bọn họ Doãn Thành An, nhấn một cái, gọi qua, khẳng định phải bắt chuyện với ông ta.
Tút tút.
Điện thoại thông.
A lô, Đổng sở trưởng.
Doãn sở trưởng, đang bận à?
Ha ha, vừa họp xong, có việc sao?
Ừm, có chút việc báo cáo với ngài một chút, hôm nay tôi xin nghỉ không phải do có việc sao, trùng hợp gặp một người thường vụ phó thị trưởng của thành phố Ngô Dương tỉnh Giang Đông ... Đổng Tuyền, cũng là thành phố có công trình mặt mũi văn phòng và phòng thư tín bên kia ý kiến phúc đáp cho chúng ta, ừm, bên trong còn có một chút chuyện khác, tôi vừa nhìn, thuận tiện gọi đi nói chuyện, gõ bọn họ một chút, để cho bọn họ trong tuần này đem báo cáo đưa đến đây, vốn là muốn bắt chuyện xin chỉ thị một chút của ngài một tiếng, bất quá chuyện bên này có chút phức tạp, tôi cũng chưa kịp.
Ha ha, không sao, cậu tìm bọn họ đúng lúc, vừa nãy lúc họp tôi còn phân công cho mọi người một chút, bất quá phân công cho cậu chính là thành phố có hiềm nghi công trình mặt mũi của tỉnh Giang Đông, cậu đã nói chuyện với thành phố Ngô Dương, như vậy đi, một hồi tôi bắt chuyện với Hạ Chu, bảo hắn đi liên hệ thành phố kia, đem nhiệm vụ vừa phân phối cho hắn dời lại, cậu phụ trách thành phố Ngô Dương là được, thành phố Ngô Dương bên kia sau khi gửi báo cáo trực tiếp giao cho cậu, cậu giám sát một chút, cuối cùng cậu cho tôi một ý kiến xử lý đối với thành phố bọn họ.
Tốt.
Bất quá tốt nhất vẫn là lấy gõ là việc chính, đương nhiên, nếu như thái độ của bọn họ không rõ ràng, cần xử phạt thì xử phạt, cũng không cần nương tay.
Tôi rõ ràng Doãn sở trưởng.
Ha ha, được, cậu bận đi.
Được, có tin tức tôi sẽ báo cáo với ngài.
Không cần, cậu xử lý đi, cuối cùng nói với tôi một tiếng là có thể.
Doãn Thành An vẫn là hiền hoà như vậy. Người hiền lành, trên công tác cũng vô cùng linh hoạt, cũng không cứng nhắc giống như cán bộ kiểm tra kỷ luật bình thường, cái điện thoại này gọi xong, ấn tượng của Đổng Học Bân đối với ông ta trở nên rất tốt, hắn công tác nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu gặp phải lãnh đạo hiền lành như thế. Đương nhiên, hình thức giữa bọn họ, có thể cũng có quan hệ với cấp bậc của hai người, công tác và phòng làm việc của Đổng Học Bân tuy nói là của sở hai phòng thứ tám, nhưng hắn dù sao cũng là giám sát viên cấp chính xử phòng thứ tám, quan hệ vẫn là tại phòng thứ tám, phòng tám có nhiệm vụ hoặc là hội nghị trọng điểm gì, Đổng Học Bân cũng sẽ tham gia cũng có thể phát biểu ý kiến, Doãn Thành An cũng là giám sát viên cấp chính xử phòng thứ tám. Từ cái góc độ này mà nói, hai người cũng là cùng cấp, chỉ bất quá Đổng Học Bân không có chức vụ lãnh cụ thể đạo mà thôi.
Lấy được chỉ thị, Đổng Học Bân cũng có thể buông tay buông chân làm, hiện tại chờ Đổng Tuyền, nếu như gã cứng đầu. Cũng đừng trách Đổng Học Bân thủ hạ vô tình, bất quá hắn tin tưởng Đổng Tuyền là người thông minh, có thể làm đến thường vụ phó thị trưởng, hiển nhiên là hiểu được lấy hay bỏ.
. . .
Bên ngoài.
Nói chuyện không bao lâu, cũng mới qua vài phút, các học sinh và giáo viên còn ở bên ngoài chờ xem kết quả.
Vương phó hiệu trưởng thấy có chút sốt ruột, lập tức mười giờ rồi. Lãnh đạo lớn và người tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường cũng nên tới, nhưng hiện trường vẫn là loạn như thế, đến lúc đó làm sao bây giờ hả? Còn có học sinh của Tương Mẫn, thật là lãnh đạo của ủy ban kỷ luật trung ương? Cái này cũng quá trẻ tuổi. Liên Đại của bọn họ tốt nghiệp ra một nhân vật như thế lúc nào? Bọn họ sao chưa từng nghe nói qua? Nếu như sớm biết là như thế này, Đổng Học Bân khẳng định sẽ ở trong danh sách lãnh đạo mời, chuyện tình cũng sẽ không ầm ĩ đến tình trạng bây giờ, biết cậu là lãnh đạo của ủy ban kỷ luật trung ương, vậy ai còn dám chọc giận cậu! Lại nghĩ tới lúc trong lễ đường mình ra lệnh với hắn nửa ngày, Vương phó hiệu trưởng sắc mặt trắng lại, cũng thấp thỏm lên.
Nhìn về phía Tương Mẫn một bên, Vương phó hiệu trưởng vội nói với mấy người bảo vệ: Nhanh đi phòng y tế, gọi bác sĩ đến đây, nhanh chóng nhìn chân cho cô giáo Tương.
Bảo an lập tức nói: Tốt!
Vương phó hiệu trưởng rõ ràng là muốn bổ cứu một chút, trước đó không biết thân phận của Đổng Học Bân, ầm ĩ ra không ít hiểu lầm, ông ta hy vọng sửa sai.
Bất quá không đợi bảo vệ đi, người của phòng y tế, rõ ràng đã có người gọi điện thoại.
Một người bác sĩ đến đây ngồi xổm trước mặt Tương Mẫn, xem chân cho cô ấy một chút, Cũng may, hẳn chỉ là bị thương một ít, bất quá vẫn là đề nghị đi bệnh viện chụp x - quang, trường học chúng ta không có thiết bị này, dược phẩm cũng không đủ toàn bộ.
Vương phó hiệu trưởng nói: Đúng đúng, đi bệnh viện nhìn.
Nhìn thấy phó hiệu trưởng thái độ chuyển biến thật lớn, rất nhiều học sinh đều trợn trắng mắt.
Tương Mẫn khoát tay chặn lại, Không cần Vương hiệu trưởng, chân đã không có việc gì. Nghỉ ngơi một hồi, cô ấy đã có thể tự mình đứng, cũng có thể miễn cưỡng đi lại, tốt hơn nhiều.
Vương phó hiệu trưởng rất quan tâm nói: Như vậy sao được, vẫn là phải nhìn.
Đừng phiền phức, thật không có việc gì. Cô giáo Tương nói: Vương hiệu trưởng, khiến cho các học sinh tản đi, khách lập tức tới rồi.
Vương phó hiệu trưởng đương nhiên cũng muốn cho người trở lại, nhưng các học sinh rõ ràng không hề có ý đi, ông cũng không có cách nào, Bên kia có ghế đá, để cho học sinh dìu cô đi qua ngồi.
Đúng vậy, ngài ngồi trước một chút. Tôn Như Hoa và Triệu Mãnh lập tức dìu lấy Tương Mẫn đi qua.
Thấy chung quanh chỉ có mấy người bọn họ, Nhạc Hải Đông vội nói: Cô giáo Tương, Đổng Học Bân hắn. . .
Tôn Như Hoa cũng tò mò, Hắn sao thành lãnh đạo cấp chính xử?
Tương Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn thoáng qua bên kia, Cô cũng không rõ ràng lắm, cô chỉ biết tên nhóc này sau khi tốt nghiệp thì vào thể chế, thi đậu nhân viên công vụ, sau đó đi một huyện nghèo khó nhậm chức, một tháng gần đây được điều động trở về vào ủy ban kỷ luật trung ương, nhưng cô cũng không biết hắn là cấp bậc gì, không ngờ, đều đã là cấp chính xử? Tên nhóc này, giấu rất sâu.
Nhạc Hải Đông cũng hít vào.
Mấy người bạn học cũ của Đổng Học Bân đều có chút cảm giác không biết làm sao, lúc đầu thấy Đổng Học Bân lái một chiếc Xiali tới, ấn tượng của mọi người đối với hắn rất thấp, cũng không phản ứng hắn, lúc dọn đồ còn toàn bộ giao cho hắn, nhưng ai biết chỉ chớp mắt, người lúc trước trong lớp không hề nổi bật lại có thể thành lãnh đạo cấp chính xử, cái này thật sự làm cho bọn họ khó có thể tiếp thu, cũng bị cái cấp bậc này làm sợ đến không nhẹ. Nhất là Nhạc Hải Đông, cảm giác trên mặt mình nóng như lửa, trước đó còn mình cảm giác không tồi, tại trước mặt Đổng Học Bân cũng biểu hiện ra vẻ tài trí hơn người, nhưng. . . Nhạc Hải Đông cảm thấy mình có chút mất mặt, thì ra Đổng Học Bân mới là người sống tốt nhất trong lớp bọn họ, nhưng mà người ta điệu thấp, một chữ cũng không lộ, ngược lại Nhạc Hải Đông và đám người Tôn Như Hoa, cứ bô bô ngoài miệng, tư cách hiển nhiên không đủ.
Bỗng nhiên, tiếng ầm ĩ vang lên.
Tới!
Đi ra rồi!
Rốt cuộc thế nào?
Không biết, nhìn đi.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người của Đổng Tuyền từ trong tòa nhà đi tới.
Thấy nhiều người nhìn như vậy, khóe miệng của Đổng Tuyền vô thức giựt giựt, bất quá tốt xấu là quan viên cấp bậc cao rồi, công phu dưỡng khí vẫn phải có, chỉ thấy sắc mặt của gã đã không giống với lúc trước, từ thần sắc lạnh nhạt thay bằng một loại biểu tình áy náy, thấy Tương Mẫn ngồi ở ghế đá phía sau đoàn người, lập tức bước nhanh hơn, Cô giáo Tương, xin lỗi xin lỗi!
Tương Mẫn muốn đứng lên.
Nhưng Đổng Tuyền đi bộ tới, vội đưa tay nhấn một cái, càng làm Tương Mẫn ngồi xuống, Chân cô còn bị thương, đừng đứng, nhanh ngồi. Nói xong, Đổng Tuyền thở dài một tiếng nói: Chuyện này trách tôi, bắt đầu tôi còn không biết sao tôi vừa vào cổng thì mọi người tiến ra, không lưu ý mới đụng cô một chút, vừa rồi Đổng sở trưởng nói chuyện với tôi, tôi mới biết được thì ra là mọi người tới nghênh tiếp tôi, sớm biết như vậy tôi khẳng định sẽ xuống xe xin lỗi, tôi còn đụng phải cô, ài, chuyện này toàn bộ là trách nhiệm của tôi, tại tôi. Chính gã còn tìm cho mình một câu, coi như là một cái cớ.
Tương Mẫn cũng không phải người được lý không buông tha, Không có việc gì, bị thương một chút mà thôi.
Được rồi, tiền thuốc men. . . Đổng Tuyền lập tức lấy ra bóp tiền.
Tương Mẫn vội đẩy, Không cần, thật không sao.
Cuối cùng đẩy tới đẩy lui nửa ngày cô giáo Tương cũng không lấy tiền, Đổng Tuyền vừa nhìn, cũng nói, Vậy tôi trịnh trọng nói một câu xin lỗi với cô, thật sự xin lỗi.
Đổng Tuyền xin lỗi vài lần, thái độ rất thấp.
Tương Mẫn và học sinh giáo viên vừa nhìn, cục tức cũng biến mất không khác biệt lắm, rất hết giận.
Đơn giản cũng là tranh mặt mũi tranh đạo lý, hiện tại Đổng Tuyền nhận sai xin lỗi, chuyện tình cũng không có gì.
Đổng Tuyền nhìn lại, Đổng Học Bân còn chưa có đi ra, gã liền đến gần một ít, nói khẽ với Tương Mẫn cười khổ nói: Cô giáo Tương, chân của cô nếu như tốt, buổi tối tôi muốn mời cô ăn một bữa cơm, cũng biểu thị áy náy một chút, ừm, tôi cùng Đổng sở trưởng vừa rồi có thể có chút hiểu lầm, cô xem. . . Tôi cũng muốn mời Đổng sở trưởng ăn một bữa cơm, giải thích một chút, bất quá tôi mời. . . Đổng sở trưởng có thể. . .
Đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười, Tương Mẫn vừa nghe, suy nghĩ một chút, Tôi thì khỏi, lúc đầu cũng không phải chuyện lớn, Học Bân thì tôi giúp ông hỏi một chút.
Được, vậy cảm ơn. Đổng Tuyền thở phào nhẹ nhõm.
Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất Đổng Tuyền có thể nghĩ đến, tình thế bức người, gã không thể không chịu thua, bằng không đấu cùng Đổng Học Bân, gã căn bản cũng không có thực lực này, chức vụ của người ta có ưu thế trời sinh, cho nên Đổng Tuyền suy nghĩ rất lâu, vẫn là quyết định xin lỗi, hảo hán không ăn cái thiệt trước mắt, ai kêu mình đụng vào họng súng người ta, bất quá gã sợ Đổng Học Bân không buông tha, vì vậy lần này thái độ xin lỗi rất thấp, đồng thời cũng muốn mời Đổng Học Bân ăn một bữa cơm, Đổng Học Bân tới hay không thật ra không sao cả, thật ra Đổng Tuyền cũng không trông cậy hắn có thể nể tình, ý của Đổng Tuyền chủ yếu là nhắn nhủ cho cô giáo Tương, muốn cho Tương Mẫn tại trước mặt Đổng Học Bân giúp đỡ một câu, từ thái độ của Đổng Học Bân đối với cô giáo Tương là có thể nhìn ra, hắn rất quan tâm ân sư của hắn, cô giáo Tương nếu như có thể mở miệng cầu tình, so với Đổng Tuyền gã giải thích một trăm câu còn tốt hơn, Đổng Tuyền cũng không muốn Đổng Học Bân thật sự lôi gã ra làm chim đầu đàn! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh