[Dịch] Quyền Tài

Chương 1541 : Mời dự kỷ niệm ngày thành lập trường!




Ba giờ.

Trong phòng làm việc của mình.

Ánh mặt trời càng ngày càng thấp, chiếu phía sau Đổng Học Bân, hắn xoay lại hạ tấm rèn cửa sổ xuống cản tia nắng, cầm tách trà cúi đầu xem văn kiện do phòng thư tín đưa tới, đây là phần công tác đầu tiên của hắn, bất quá thật ra cũng không có gì cả, liên quan đến mấy thành phố trong một tỉnh lớn, cái này cũng chẳng phải chuyện Đổng Học Bân có thể tự quyết định, nhiều lắm là hắn chỉ nhìn văn kiện mà thôi, cuối cùng khẳng định vẫn là Doãn sở trưởng quyết định, Đổng Học Bân thậm chí ngay cả việc đưa ra ý kiến cũng không có, cũng không dự định đi chấp hành cái gì cả, vì vậy đem văn kiện để trên bàn, tiếp tục phẩm trà.

Lúc này, điện thoại di động vang lên.

Đổng Học Bân không nhanh không chậm để tách trà xuống, lấy điện thoại ra nhìn, hơi ngẩn ra, đây là dãy số của Tương Mẫn mà, nên nhanh chóng tiếp điện thoại.

Cô giáo Tương.

A lô, Học Bân.

Bên ngài khai giảng? Hôm nay không có khóa dạy?

Hai ngày nay không có khóa, trường học nghỉ vài ngày.

Ừm? Cái này còn chưa tới lễ quốc khánh mà? Sao lại được nghỉ?

Tương Mẫn nhẹ nhàng nói: Lần trước không phải nói với cậu rồi sao, trường học chúng ta muốn kỷ niệm ba mươi năm ngày thành lập trường, phòng học và lễ đường đều lắp đặt thiết bị lại, rất long trọng, lãnh đạo trường học cũng vô cùng coi trọng, cô gọi điện thoại cho cậu cũng là muốn hỏi cậu một chút, ngày mai là ngày kỷ niệm thành lập trường, cậu có tới hay không?

Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, Ngày mai?

Tương Mẫn nói: Sao? Không có thời gian?

Đổng Học Bân cười nói: Ha ha, vậy thì không phải, em hiện tại có rất nhiều thời gian.

Vậy được, còn tưởng rằng cậu thay đổi chổ làm phải bận một lúc. Tương Mẫn nói.

Thong thả thong thả, cho dù có bận, mặt mũi của cô giáo Tương cũng phải cho, ngài đều tự mình mời, em lên núi đao xuống biển lửa cũng phải đi chứ. Đổng Học Bân hỉ hả nói.

Tương Mẫn nói: Tên nhóc cậu, cứ lắm mồm, ha ha.

Đổng Học Bân nói: Vậy sáng mai mấy giờ em đến?

Tương Mẫn trầm ngâm, Cậu phải đến sớm một chút, tốt nhất là trước sáu giờ, bởi vì buổi sáng sẽ tổ chức họp toàn bộ trường. Rất nhiều lãnh đạo cũng muốn tới, có cả cục giáo dục, có những người đã tốt nghiệp đi làm quan nơi khác, còn có mấy ông chủ kinh thương, đúng rồi, mấy người bạn học lúc trước trong lớp của cậu và Diêu Thúy. Lần này cô cũng liên hệ được một ít. Hẳn là sẽ có ba bốn người đến, cô đem giấy thông hành gửi cho các người, các người cũng coi như là đại biểu cho khóa trước, thấy tên nhóc cậu hiện tại mồm mép càng ngày càng lưu loát, đến lúc đó nếu cậu muốn lên đài đại biểu đọc diễn văn cũng có thể, gửi cho cô một phần bản thảo cô giao lên cho cậu, cũng có thể sửa lại cho cậu, nhìn xem có thể hay không.

Đổng Học Bân vội nói: Đừng, em thì khỏi.

Tương Mẫn nói: Loại cơ hội lên tiếng này đối với cậu là chuyện tốt. Biết có bao nhiêu người giành cái này hay không? Cậu hiện tại cũng tiến vào cơ quan nhà nước làm nhân viên công vụ, muốn đề bạt, khẳng định phải biểu hiện nhiều, trường chúng ta tuy nói không là danh giáo trăm năm, lại càng không phải là đại học trọng điểm, nhưng trong tốt nghiệp khóa trước cũng có không ít lãnh đạo cán bộ. Lúc họp lễ đường tất cả mọi người sẽ có mặt, hơn một ngàn người nhìn, nếu như cậu biểu hiện tốt, không chừng sẽ có ai đó chú ý tới cậu, đối với phát triển công tác sau này của cậu cũng có chỗ tốt.

Khụ khụ, thật không cần, em biết ngài là tốt với em. Bất quá thật không cần, con người em vụng về, nếu mà đi lên đó chân chắc chắn sẽ run, người nhiều nhìn như vậy. Hơn nữa cái trình độ văn hóa của em, viết bản thảo cũng khẳng định không được, em không chơi cái náo nhiệt này đâu. Đổng Học Bân đang chấp hành nguyên tắc điệu thấp, không thấy trong cơ quan ngay cả nói chuyện cũng đều không nói nhiều, sao có thể bước lên trên bục cao mà nói chuyện chứ.

Trong âm thanh của Tương Mẫn cũng có vẻ không lưu ý, Cậu không muốn thì thôi, thật ra cô cũng là nói như thế, không chừng giáo viên khác và lãnh đạo trong trường cũng đã chọn người rồi.

Đổng Học Bân hỏi: Vậy sáng mai em đi làm gì?

Tương Mẫn mỉm cười: Ha ha, tới sớm một chút, cô muốn cho tên nhóc cậu đến đây giúp cô dọn đồ duy trì trật tự.

Hả? Dọn đồ hả? Đổng Học Bân mồ hôi một chút.

Sao? Không muốn? Tương Mẫn hỏi ngược lại.

Đổng Học Bân vội tỏ thái độ nói: Không có không có, tuyệt đối không có, em là kích động, có thể cống hiến sức lực cho cô giáo Tương đây là vinh hạnh lớn lắm, ngài yên tâm, em nhất định đến đúng giờ, bạn học cũ trước đây em cũng muốn trông thấy, rất nhiều năm chưa liên hệ, cũng nhớ bọn họ.

Em đúng là có thể nói, ha ha.

Lần trước du ngoạn trở về ngài còn len lén đi, cũng chưa đưa ngài về nhà, khiến cho em thấy rất ngượng ngùng, buổi tối ngài rảnh chứ? Em mời ngài ăn một bữa cơm?

Buổi tối à, không biết phải bận đến mấy giờ, có thể sau bảy giờ.

Vậy không có việc gì, trễ một chút cũng không có vấn đề gì, tối nay em đi đón ngài.

Bằng không đến nhà cô ăn? Quên đi, cô vừa nói với đứa nhỏ buổi tối đừng chờ cô ăn, ừm, như vậy tùy liền tìm một tiệm cơm đi, cô mời.

Ngài đây là khinh thường em, quyết định rồi, em mời.

Ha ha, để sau nói, cô bận trước, băng rôn còn chưa có treo.

Chỉ huy các học sinh làm là được, ngài đừng làm, coi chừng ngã.

Cúp điện thoại, nước trà cũng nguội, Đổng Học Bân đem trà đổ đi, lại lần nữa pha một ly mới, sau đó vừa ăn hạt dưa mặt vừa lộ vẻ hoài niệm, bạn học cũ trước đây cũng sẽ đi? Cũng không biết là ai, trong điện thoại Đổng Học Bân cũng không có hỏi, bởi vì hắn không muốn phá hủy phần cảm giác chờ mong, cuộc sống đại học lúc trước của Đổng Học Bân thậm chí còn muốn điệu thấp hơn so với ngày hôm nay của hắn, cũng không có bạn bè gì, nhưng trong lòng hắn vẫn rất hoài niệm khoảng năm tháng thanh xuân.

Năm giờ.

Cơ quan ra về.

Lúc mọi người trong khu làm việc sở hai còn chưa có chú ý, Đổng Học Bân đã cửa đẩy đi ra, mang theo cặp mang theo văn kiện. Mọi người lúc này mới phát hiện đã đến giờ về, nhìn đồng hồ, năm giờ đúng, một phút cũng không kém, mọi người không khỏi nhìn Đổng Học Bân, một phút đồng hồ cũng không muốn ở, ngài cái này là nhớ nhà hả?

Trương Đông Lượng mỉm cười nói: Đổng sở trưởng, chúng tôi vừa hẹn buổi tối cùng nhau ăn, đi chứ? Phỉ Phỉ vài ngày trước tìm được một tiệm ăn, đồ ăn quả thật tuyệt.

Hàn Phỉ trợn trắng cặp mắt lên.

Đổng Học Bân cười cười, Lần sau đi, buổi tối tôi có việc.

Trương Đông Lượng à một tiếng, nói: Vậy không có việc gì, lần tới.

Hàn Phỉ chu miệng nhìn Đổng Học Bân, Hạ Chu cũng nhìn hắn.

Doãn sở trưởng còn chưa có trở về? Đổng Học Bân nhìn cánh cửa mở rộng của phòng làm việc bên kia.

Một người cán bộ cấp khoa bên trong nói: Hẳn là còn đang ở phòng tuyên truyền, có thể. . .

Đang nói, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân, bất chợt, Doãn Thành An nụ cười đầy mặt thì xuất hiện ở cửa khu làm việc, nhìn mọi người, Ồ, còn chưa đi?

Hàn Phỉ lập tức nói: Đang muốn đi, Doãn sở trưởng, buổi tối chúng ta ăn đi nha?

Ha ha, vậy tôi phải hỏi trước là ai mời khách. Doãn Thành An vui đùa.

Sở hai tất cả đều là cán bộ, không nói cái khác, cũng là nói tiền lương cơ bản, ai cũng không có khả năng trả tiền bữa cơm sa hoa được.

Hàn Phỉ kêu lên: Ngài cứ chọc hoài, được rồi được rồi, tôi mời tôi mời, ngày hôm nay tôi rộng rãi một lần.

Doãn Thành An cười ha ha nói: Tôi buổi tối cũng không có việc gì, vậy khẳng định đi được, đi chỗ nào ăn các người quyết định, Đổng sở trưởng cũng đi? Vậy phải lái hai chiếc xe.

Đổng Học Bân vừa muốn nói.

Hàn Phỉ liền thay hắn nói, Đổng sở trưởng buổi tối có hẹn.

Doãn Thành An cười nói: Vậy cũng không có biện pháp, Đổng sở trưởng vừa trở lại kinh thành, chuyện tình khẳng định tương đối nhiều, không sao, sau này có thời gian.

Doãn sở trưởng. Đổng Học Bân đem văn kiện đưa cho ông ta, Văn kiện của văn phòng và phòng thư tín.

Được. Doãn Thành An tiếp nhận tới lật lật xem, phỏng chừng đại khái cũng sớm biết, đem văn kiện cất lại, Chuyện này ngày mai rồi nói, hôm nay cũng đến giờ về rồi.

Đổng Học Bân lại nói: Ngày mai tôi có thể phải xin nghỉ một ngày, có chút việc.

Doãn Thành An không chút suy nghĩ nói: Được, vậy tính vào nghỉ đông.

Đổng Học Bân nói: Nghỉ đông của tôi đã hết, có thể. . .

Không sao, chờ sau này nghỉ đông bổ sung thêm. Doãn Thành An rất hiền hoà nói.

Đổng Học Bân vừa nghe, cũng không nói nữa, lĩnh ý tốt của Doãn sở trưởng.

Nhưng mà đám người Hàn Phỉ và Tôn Triệu Bang nghe vậy, cũng suýt nữa ngã vào tường, tiền nhiệm ngày đầu tiên thì đi muộn một tiếng đồng hồ, một chút công tác cũng không làm, một chút giao lưu cũng không có, ở phòng làm việc nghe nhạc uống trà trà cả ngày, vừa qua năm giờ vài giây thì đẩy cửa muốn về, mọi người vốn tưởng rằng Đổng sở trưởng mới tới đã đủ tuyệt rồi, ai có thể ngờ càng tuyệt hơn còn ở phía sau, tiền nhiệm ngày thứ hai còn muốn xin nghỉ? ?

Cái đệch!

Ngài đây là tới đi làm sao?

Ngài cái này rõ ràng là tới dưỡng lão mà!

Cho dù là lãnh đạo sáu mươi gần nghỉ hưu của ủy ban kỷ luật trung ương, cũng không có tiêu sái như thế! Một giám sát viên cấp chính xử một chút tâm tiến tới đều nhìn không thấy, mọi người đã không biết nên đánh giá Đổng sở trưởng này thế nào!

Đổng Học Bân đi.

Trong khu làm việc cũng chỉ còn lại đám người bọn họ.

Hàn Phỉ cũng không đem những người khác là người ngoài, nhất thời cả giận: Cái người gì vậy.

Khụ khụ. Tôn Triệu Bang huých cánh tay cô ấy một chút, nhắc nhở cô ấy đừng nói lung tung.

Hàn Phỉ cũng có tính tình không sợ trời không sợ đất, Chưa thấy qua ai như hắn cả, một chút ý thức tập thể cũng không có, ngày đầu tiên đi làm không nói mời chúng ta ăn, chúng ta chủ động nói ra còn không nể tình, không phải là cấp bậc cao sao, có gì đặc biệt hơn người đâu.

Doãn Thành An phê bình nói: Coi cái miệng của cô kìa, Đổng sở trưởng đó là điệu thấp, cô cho rằng đều phải nhí nhố như cô mới được? Hơn nữa Đổng sở trưởng là lãnh đạo của cô, làm gì có ai nói xấu lãnh đạo như thế, để cho người ta nghe thì sẽ chê cười chúng ta, lần này tôi coi như không nghe thấy, sau này không được.

Hàn Phỉ hừ một tiếng, rất mất hứng.

Tôn Triệu Bang và Hạ Chu mấy người bọn họ thật ra cũng không quá thoải mái, thật chưa thấy qua ai làm việc như Đổng Học Bân, cho dù là ủy ban kỷ luật, cái này cũng điệu thấp quá phận?

Sau một giây đồng hồ, phê bình xong Hàn Phỉ của Doãn Thành An liền thay mặt cười, Ha ha, tôi đói bụng rồi, tiểu Hàn mời khách không dễ dàng, đi, đi ăn đi.

Đúng đúng, ăn ăn.

Xe tôi cũng không lái, để ở cơ quan.

Mọi người mới lướt qua trọng tâm câu chuyện của Đổng Học Bân, đều ra về. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.