Ngày hôm sau.
Điều lệnh đã xuống tới.
Buổi sáng, Đổng Học Bân đi tới đơn vị sớm, sau khi đẩy cửa vào phòng làm việc của mình, liền bắt đầu chậm rãi thu dọn đồ của mình, cất vào trong một cái hộp nhỏ, lấy một phần văn kiện đã chỉnh lý xong, xếp lại gửi cho phòng ban giao tiếp.
Mấy tháng.
Nói dài cũng không dài lắm bảo ngắn cũng không ngắn lắm.
Đổng Học Bân đối với bên này đã sản sinh không ít tình cảm, tuy rằng mỗi ngày ngóng trông lên chức điều động trở về, thật ra khi đến lúc này, trong lòng hắn vẫn là không muốn, cũng làm một đánh giá thành tích công tác và các phương diện của mình nhiệm kỳ trong tại huyện Trinh Thủy, suy nghĩ chốc lát, hắn cho mình tám mươi điểm, nghĩ mình coi như không tồi, thành tích công tác thì không cần phải nói, việc này cho tới bây giờ hắn vẫn đều làm rất xuất sắc, rất ít mắc lỗi, Đổng Học Bân thật ra thoả mãn nhất vẫn là tính cách thay đổi trong nửa năm qua, trải qua rất nhiều chuyện, hắn đã không còn không đầu không đuôi như lúc trước, cũng không còn tính tình gặp phải chuyện gì hô đánh hô giết, ừm, ít nhất cũng thu liễm rất nhiều, Đổng Học Bân cho rằng đây là một tiến bộ, ở chỗ này nửa năm, cũng khiến cho hắn học tập rất nhiều, vì phát triển sau này của hắn, cho nên Đổng Học Bân cảm ơn nơi đây, cũng rất cảm ơn người của huyện Trinh Thủy, cảm ơn những người yêu hắn, người không thương hắn, cảm ơn người hận hắn, người thích hắn, nói chung là cảm xúc vạn ngữ thiên ngôn.
Cốc cốc cốc.
Tiếng đập cửa vang lên.
Là thư ký Trương Phong của bí thư huyện uỷ, Đổng huyện trưởng, à, dọn đồ sao?
Đổng Học Bân mỉm cười nói: Trương thư ký cũng tới sớm như vậy? Tôi cho rằng trong cơ quan chỉ một mình tôi.
Không, Mông bí thư cũng tới, thấy xe của ngài, bảo tôi đến đây gọi ngài một chút. Trương Phong nói.
Được, vậy đi qua. Đổng Học Bân cũng không lề mề, để đồ qua một bên, theo Trương Phong đi ra, đến phòng làm việc của bí thư huyện uỷ.
Trong phòng.
Trương thư ký đóng cửa lại rồi đi.
Chỉ để lại Mông Duệ sau bàn làm việc và Đổng Học Bân.
Học Bân, ngồi đi, hai ta trò chuyện. Mông Duệ lộ vẻ mỉm cười.
Ừm. Đổng Học Bân ngồi xuống, cũng chú ý tới xưng hô của Mông bí thư đối với mình đã thay đổi.
Mông Duệ nhìn hắn, có chút thổn thức nói: Thật ra khi nhận được thông báo của cấp trên, lãnh đạo của bộ tổ chức trưng cầu ý kiến của tôi, tôi do dự rất lâu, cậu biết tôi lúc đó muốn nói cái gì không? Tôi muốn nói cho bộ tổ chức thị ủy là huyện ủy không tha người, nhưng cuối cùng tôi vẫn là gật đầu, Học Bân à, tôi lớn hơn cậu hai mươi tuổi đúng không ? Lần này cậu điều động đi, cũng là cùng cấp với tôi, nhưng chúng ta không nói cấp bậc không nói chức vụ, chỉ nói tuổi tác, tôi hẳn có thể tính là trường bối của cậu.
Đổng Học Bân gật đầu, Đó là khẳng định.
Mông Duệ nói: Mắt thấy cậu muốn đi, có vài lời không nói cũng không còn cơ hội, trước khi cậu đi, tôi muốn phê bình cậu vài câu, tên nhóc cậu, tính cách quá mạnh, cậu mạnh hơn, cậu trọng tình cảm, cậu chính trực, những cái phẩm chất này đều là tốt, là ưu điểm, nhưng đặt ở trong thể chế, nhất là đặt ở trên người cậu, tại trường hợp và chuyện tình nào đó, những cái này không nhất định là ưu điểm, đôi khi lại trở thành uy hiếp của cậu.
Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: Cái này tôi thừa nhận, quả thật là vậy.
Mông Duệ chỉ chỉ hắn, Cậu tiếp tục như thế, sớm muộn gì có một ngày có hại, nói lúc cậu vừa tiền nhiệm, cậu gây ra bao nhiêu chuyện? Ngay cả lãnh đạo thành phố cậu đều dám chống đối? Đều dám nói trở mặt thì trở mặt? Hơn nữa trong huyện chúng ta, cậu nhìn xem cậu đắc tội bao nhiêu người? Không nếu nói đến ai khác, có đôi khi tôi đều bị tên nhóc cậu làm cho tức giận, cậu há mồm cũng là làm giận, vài lần tôi đều thiếu chút nữa bị cậu chọc ra cao huyết áp.
Đổng Học Bân ho khan một tiếng, Ặc, tôi trẻ tuổi, miệng nói bậy, ngài đừng chấp nhất với tôi.
Mông Duệ bật cười nói: Nhưng kỳ quái là, dù tính tình của tên nhóc cậu như thế, nhưng năng lực công tác không ai có thể so được, tôi theo chính trị cũng có gần hai mươi năm thời gian, chưa từng thấy qua một người trẻ tuổi nào có năng lực có bản lĩnh như thế, không nói bạn cùng lứa tuổi, trong những lão già chúng tôi cũng không có một ai so được với cậu, nhìn huyện Trinh Thủy trước đây, nhìn dáng dấp của huyện Trinh Thủy sau khi cậu tới nửa năm, căn bản không thể so sánh nổi, ngày hôm qua tôi cùng Khương huyện trưởng nói chuyện, tôi nghĩ cô ấy nói một câu rất đúng, những người như chúng tôi lo liệu nhiều năm như cho huyện Trinh Thủy, mấy năm nay đều làm ra cái thành tích gì? Mang đến cái gì cho dân chúng? Chúng tôi đều hẳn là nên xấu hổ mới đúng. Ông ta lắc đầu cười, Cho nên, làm cho vừa yêu vừa hận, đây là đánh giá của tôi đối với tên nhóc cậu, lúc hận thật sự là nghiến răng, muốn đem cậu một cước đá đi, nhưng lúc này cậu thật muốn đi, trong lòng tôi đột nhiên luyến tiếc.
Nói thật, Đổng Học Bân cũng không ngờ rằng Mông Duệ sẽ đột nhiên nói với mình những lời như thế, trong lúc nhất thời cũng có chút xúc động, Cái này trách tôi, con người tôi thích để tâm vào chuyện vụn vặt, nhận thức chuyện gì thì không muốn quay đầu lại, thật ra rất nhiều chuyện cũng không phải chỉ là chọn A hoặc là chọn B hai lụa chọn, mọi việc tôi đều thích luận ra một lý lẽ, cũng rất ít đứng ở góc độ của người khác mà suy nghĩ, cái này tôi sau này khẳng định sẽ chú ý, Mông bí thư, trước đây có chổ đắc tội, ngài đừng tính toán với tôi.
Mông Duệ lắc lắc tay, nói: Thật ra rất nhiều chuyện xử lý, còn có giao lưu của hai chúng ta, tôi cũng có không ít vấn đề.
Khẳng định là vấn đề của tôi lớn hơn.
Ha ha, cả hai cả hai.
Đổng Học Bân và Mông Duệ trong nửa năm sản sinh ra rất nhiều mâu thuẫn và phân kỳ, thậm chí xung đột đều không chỉ một lần, trở mặt qua không biết bao nhiêu lần. Nhưng hiện tại, hai người nói chuyện, đều là cười nói, nụ cười tiêu tan thù oán, các loại ân oán ngày xưa tựa như đều bay đi.
Bay lúc nào?
Tôi lái xe tới, tự nhiên phải lái xe về, xe rất đắt tiền không thể để ở đây, bất quá không vội, chuẩn bị cuối tuần đi, tôi cố ý yêu cầu một ngày nghỉ, từ giờ đến lúc báo danh tiền nhiệm còn một tháng, mấy ngày này chuẩn bị mời mọi người ăn, cảm ơn mọi người trong nửa năm trợ giúp cho tôi.
Công tác giao tiếp xong rồi?
Đều không khác biệt lắm.
Được, buổi tối đi, buổi tối tôi đặt khách sạn, chúng ta ăn một bữa cơm, coi như là đưa tiễn cho cậu.
Sao có thể khiến cho ngài tiêu pha, ha ha, khách sạn tôi đặt.
Nói tôi mời khách cậu còn giành? Cậu không cần phải xen vào, tới là được, bữa cơm này cũng phải do tôi mời khách, thứ nhất là đưa tiễn cậu, thứ hai cũng là cảm ơn cậu làm ra cống hiến đối với huyện Trinh Thủy. Mông Duệ nói.
Đổng Học Bân vừa mừng vừa sợ, Nói quá lời nói quá lời.
Mông Duệ đứng lên, cười vỗ vỗ vai của Đổng Học Bân, Cán bộ cấp chính xử chưa đến hai mươi sáu tuổi, cậu cái này nếu như nói ra ngoài, không biết dọa chết bao nhiêu người, ha ha, tôi à, hiện tại là càng ngày càng muốn nhìn tên nhóc cậu rốt cuộc có thể đi tới bước nào. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh