[Dịch] Quyền Tài

Chương 1473 : Đến nhà chị Khương nữa!




Một ngày. . . ,

Ba ngày. . .

Năm ngày. . .

Một tuần trong nháy mắt trôi qua.

Mấy ngày này, người của cục chiêu thương đều bận đến chết, nhất là Đổng Học Bân phân công quản lý chiêu thương càng mệt suýt nữa ói ra máu, mỗi ngày hầu như năm giờ sáng đã rời giường đi ra, bắt đầu liên lạc phối hợp công tác bố trí các phương diện, sau đó mang theo nhà đầu tư xuống phía dưới khảo sát, giải đáp vấn đề của mọi người, người có ý đồ khảo sát Đổng Học Bân cuối cùng còn cần nói chuyện riêng, ưng thuận hứa hẹn các loại hạng mục, dưới tình huống thương lượng không được thì Đổng Học Bân còn phải gọi điện thoại xin chỉ thị của Mông bí thư và Khương huyện trưởng, ví dụ như một ít chính sách ưu đãi giảm thuế, lãnh đạo huyện lúc không quyết định được, còn phải mời dự họp cuộc họp thường uỷ hoặc là hội nghị thảo luận thương lượng, Đổng Học Bân cũng phải đi qua tham gia, bất quá mỗi lần hội nghị hắn cũng không thể đều ở từ đầu tới đuôi, bởi vì nhiều nhà đầu tư như vậy, ai ai cũng có vấn đề, một cú điện thoại gọi đến đây Đổng Học Bân phải vội vội vàng vàng đi qua xử lý, khảo sát phải theo, bữa tiệc quan trọng phải có mặt, hội nghị phải họp, công tác liên lạc phải làm, thậm chí nhà đầu tư sinh bệnh Đổng Học Bân cũng phải hỏi bệnh viện một câu xem lấy thuốc cái gì, trên cơ bản là từ năm giờ sáng đến mười hai giờ đêm, ngủ nhiều lắm là bốn tiếng, về phần ăn, một ngày đừng nói ba bữa, có thể kiên định ăn cơm đều đã tính tốt rồi.

Chết đi sống lại.

Sống đi chết lại.

Đây là cảm thụ của Đổng Học Bân trong một tuần.

Bất quá, mệt chết hay mệt sống hắn cũng có thu hoạch rất lớn.

Trải qua bảy ngày, nhà đầu tư nên khảo sát đã đều khảo sát kết thúc, nhà đầu tư nên có chủ ý thì trong lòng cũng đều có, tuy rằng mấy ngày này nhà đầu tư khảo sát kết thúc rời đi, có người có thể quay về, có người có thể không quá thoả mãn đối với hạng mục của huyện Trinh Thủy tiếp tục trở lại hội chiêu thương thành phố xem hạng mục của khu huyện khác, nhưng nhà đầu tư ở lại vẫn có ít nhất năm mươi người, cái này bên trong cũng có một ít thương nhân do Thường Quyên và Trần Vân Tùng tại thành phố lần lượt đưa tới, mọi người nếu có thể ở lại huyện Trinh Thủy lâu như vậy, khảo sát cẩn thận như thế, vậy đã nói lên bọn họ ít nhất đều cũng có ý đồ đầu tư, ít nhất là có thể có đầu tư, cho nên Đổng Học Bân cũng không quản thương nhân rời đi, dưa hái xanh không ngọt, bọn họ cũng không có biện pháp cưỡng cầu, chỉ có thể tận lực chiêu đãi tốt những thương nhân ở lại, tận lực đem đầu tư ở lại, vì vậy cuối cùng người tuy rằng càng ngày càng ít, nhưng lượng công việc không chỉ không có giảm, ngược lại càng ngày càng nhiều. Cũng may đã có mấy người nhà đầu tư biểu lộ ra ý đồ đầu tư, cái này cũng cho Đổng Học Bân bọn họ động lực rất lớn, nếu không chỉ dựa vào cái này, hắn và người của cục chiêu thương phỏng chừng đều không có khả năng tăng ca nhiều ngày như vậy mà kiên trì đến bây giờ.

Một tuần đã qua.

Ngày mai cũng là lúc kiểm nghiệm thành quả.

Dựa theo chỉ thị của trong huyện, công tác nên làm đều làm, có khảo sát như thế cũng không có ý nghĩa, đi hay ở thì nhà đầu tư khẳng định đã có quyết định, vì vậy dưới đề nghị của Đổng Học Bân, trong huyện đã sớm tuyên bố tin tức, buổi sáng ngày mai mười giờ, chính thức mời dự họp một buổi ký ước, đến lúc đó bí thư huyện ủy và huyện trưởng sẽ tọa trấn, thậm chí có người của ngân hàng hoạt động tín dụng và cố vấn pháp luật chuyên nghiệp bọn họ mời tới, nhà đầu tư có ý đồ đầu tư sẽ tập trung ký hẹn, là thành hay bại cũng đều ở đây.

Rốt cuộc làm sao?

Đổng Học Bân không biết!

Hạn định của hắn là một trăm triệu!

Chỉ cần có được đầu tư một trăm triệu thì hắn đã thỏa mãn!

Bất quá Đổng Học Bân cũng biết, cái này rất khó khăn, bởi vì Trương đại tỷ bên kia hắn tuy rằng có thể cam đoan tuyệt đối sẽ đầu tư năm mươi triệu, nhưng những người khác Đổng Học Bân cũng không thể khẳng định, cho dù có vài thương nhân biểu lộ ra ý nguyện đầu tư, nhưng chưa ký hẹn ký tên, chuyện tình cũng đều khó mà nói, Đổng Học Bân đã từng công tác qua tại cục chiêu thương huyện Duyên Đài không ít thời gian đối với điểm này tự nhiên quá rõ ràng.

Là thành hay bại sáng mai sẽ biết.

Đổng Học Bân cũng cảm giác áp lực trên người có chút lớn.

Làm ra động tĩnh lớn như vậy, đắc tội nhiều người như vậy, kéo tới nhà đầu tư khổng lồ như thế, nếu như làm không ra thành tích, hắn thật sự đành cuốn gói cút đi, đối với Đổng Học Bân không lúc nào không hy vọng lấy ra một phần chiến tích để mau chóng điều động trở lại mà nói, cái này hiển nhiên không phải chuyện hắn nguyện ý thấy, nỗ lực liều mạng lâu như vậy, nên vào ngày mai, Đổng Học Bân cũng vô cùng để bụng.

Chạng vạng.

Bảy giờ hơn.

Khách sạn.

Trời chưa tối hẳn, Đổng Học Bân theo mấy nhà đầu tư trò chuyện trong khách sạn xong, vô cùng lo lắng đi về chổ trường đảng.

Lái xe đi vào, trong đại viện đã có không ít nhân viên công tác và người của cục chiêu thương bố trí hội trường, nơi này là bọn họ mượn chổ, bởi vì trường đảng trong huyện có vị trí tốt, sân cũng đủ lớn đủ rộng, rất thích hợp làm buổi ký ước lộ thiên, vì vậy được trong huyện cho phép bọn họ tạm thời mượn nơi này, ngày mai cũng là hội chiêu thương toàn bộ huyện đều nhìn chằm chằm, ngày hôm nay tự nhiên phải làm tốt tất cả công tác bố trí.

Đổng huyện trưởng!

Ngài đã tới?

Ngài tới đúng lúc, ngài xem cái này làm sao?.”

Đổng Học Bân vừa đến hiện trường, chuyện cũng đều tới liên tiếp.

Hắn lập tức phân phó, xử lý đơn giản một ít vấn đề, sau đó lập tức lớn tiếng gọi Trịnh Đại Hữu và Cung Na cùng người của cục chiêu thương, mở họp ngay tại hiện trường Ngày mai có bao nhiêu quan trọng, tôi nghĩ không cần tôi lập lại, mọi người hẳn là đều rõ ràng, mấy ngày này các người khổ cực, nỗ lực của mọi người tôi đều thấy ở tại trong mắt, hiện tại chỉ còn một cửa cuối cùng, cái này nhất định không nên bỏ qua, chúng ta không thể thất bại trong gang tấc, phải bắt được buổi ký ước ngày mai, nếu như tiến triển thuận lợi, tôi tự mình đi mời công cho mọi người!

Cung Na nói: Đổng huyện trưởng ngài yên tâm đi.

Tiếu Hồng tỏ thái độ nói: Chúng tôi cam đoan không chậm trễ.”

Trịnh Đại Hữu nhìn vẻ mặt tiều tụy của Đổng Học Bân, ra nói: Chúng tôi thật ra cũng khỏe, Đổng huyện trưởng, mấy ngày này bận nhất mệt nhất chính là ngài.

Thành Ngọc Khiết vội nói: Ai da, sắc mặt ngài sao. . .

Đổng Học Bân lắc lắc tay Cảm ơn mọi người lo lắng, tôi không sao, được rồi, tôi hiện tại cũng là lo lắng buổi ký ước ngày mai, như vậy đi, tôi bố trí nhiệm vụ một chút, hiện trường thật ra cũng không có gì làm, Thành chủ nhiệm ở lại giám sát, để cho nhân viên công tác khác bố trí là được, không cần ở lại nhiều người như vậy, lão Trịnh, ông khổ cực một chút, mang theo người liên hệ một chút những nhà đầu tư chưa quyết định, tranh thủ trước ngày mai đem hạng mục xác định xuống, về phần một ít thương nhân có ý định đi hoặc là hoàn toàn không ý đồ đầu tư, chúng ta cũng không thể chậm trễ, cho dù không nói chuyện hạng mục, buổi tối ngày hôm nay cũng rút ra một ít người theo cùng nhà đầu tư, thương nhân có ý định đầu tư hạng mục chúng ta phải bảo đảm không thể chậm trễ, còn nhà đầu tư không có ý đồ, chúng ta cũng phải tận lực lớn nhất có thể tranh thủ lần cuối thêm một chút!

Trịnh Đại Hữu nói: Được, tôi lập tức dẫn người đi.

Đổng Học Bân hít vào một hơi Thành bại ở đây, nhờ vả mọi người.

Trịnh Đại Hữu nói: Coi ngài nói kìa, đều là bổn phận của chúng tôi, nhưng thật ra còn ngài, cái sắc mặt của ngài thật sự không được, bằng không đi bệnh viện nhìn một cái?

Đổng Học Bân xua tay Không sao, tôi không ngã được.

Một lát sau, Trịnh Đại Hữu mang theo Cung Na bọn họ lái xe đi khách sạn.

Đổng Học Bân cũng muốn làm tốt một ngày cuối cùng, ở hiện trường giám sát bố trí hội trường, lại an bài vài cái, hắn lái xe ra đại viện trường đảng, cũng không đi ăn, muốn đi chỗ ngoại thương nhờ Trương Long Quyên giúp đỡ một chút, nhìn thái độ của ngoại thương. Tuy nói buổi sáng ngày hôm nay Đổng Học Bân mới cùng ngoại thương giao lưu xong, nhưng hắn vẫn đều lo lắng, muốn bàn xong vấn đề hạng mục.

Reng reng reng.

Điện thoại di động kêu lên.

Đổng Học Bân tiện tay tiếp A lô, ai vậy?

Tôi Khương Phương Phương. Là tiếng nói mềm mỏng của Khương huyện trưởng.

Mỗi lần nghe tiếng của chị Khương, Đổng Học Bân tựa như bị tính cách không nóng không lạnh của cô ấy lây nhiễm, tâm tình cũng hơi tĩnh lại, ngày hôm nay cũng không ngoại lệ Chị Khương, ngài tìm tôi?

Giọng nữ đầu kia cũng phê bình hắn Cậu bị cái gì thế? Buổi tối lại không ăn cơm?

Đổng Học Bân lập tức nói dối: Không có, ăn rồi, bây giờ còn no nè.

Cậu ăn cái gì? Nói cho tôi một chút?

À, rau xào, ăn bậy thôi.

Thôi đi, Trịnh cục trưởng vừa gọi điện thoại cho tôi, nói sắc mặt cậu rất kém, bước đi đều cảm giác có chút lắc lư, hơn nữa từ trưa đến giờ cũng chưa ăn.

Đổng Học Bân đổ mồ hôi Cái lão Trịnh này, còn học đâm thọc. Nói là nói như vậy, bất quá trong lòng hắn thật ra rất ấm áp, biết Trịnh Đại Hữu là quan tâm mình, sợ mình mệt mỏi ngã xuống, ông ấy biết Đổng Học Bân ngoại trừ Khương huyện trưởng ra thì ai nói cũng không nghe, lúc này mới gọi cho chị Khương Chị Khương, tôi thật sự không có chuyện gì, thân thể tôi ngài cũng không phải không biết? Toàn bộ huyện cũng tìm không ra người nào có tố chất thân thể tốt như tôi, một hai bữa cơm mà thôi, không đói chết đâu, hơn nữa tôi cũng lập tức đi ăn, tôi hiện tại đang muốn đi tìm ngoại thương, bàn chuyện một chút.

Không được nói chuyện, cậu hiện tại lập tức về nhà.

Tôi về nhà làm gì? Bên này còn có việc.

Đây là lệnh, cậu lập tức về nhà nghỉ ngơi cho tôi.

Ai da, chị Khương, tôi khỏe lắm, không cần phải.

Tốt lắm, không trở về nhà thì cậu tới tìm tôi, tôi đang ở nhà mẹ tôi, vừa lúc mẹ tôi ngày hôm nay cũng nhắc tới cậu vài lần, nhớ cậu, cậu tới đi.

Đừng, tôi công tác còn. . .

Nghe tôi, cậu hiện tại cứ tới đây, buổi tối ngày hôm nay cho cậu nửa ngày nghỉ, mài đao không chi để đốn củi, ngày mai có lúc cậu bận.

Mẹ ngài gọi thật?

Gọi cậu vài lần, lúc đầu tôi đều từ chối, biết cậu hiện tại bận, cũng sợ làm lỡ công tác của cậu nên không nói cho cậu, cậu cũng mấy tuần không tới, mẹ tôi nhớ thương cậu, ngày hôm trước thân thể lại không tốt, quên chuyện này quên chuyện kia, cứ nói Tiểu Thao sao không đến thăm, lo lắng hai chúng ta lại cãi nhau, vài lần thậm chí còn muốn đi đến nhà tôi, bà muốn nhìn cậu một chút, tôi ngăn cản nửa ngày mới cản được.

Đổng Học Bân vừa nghe, cũng mềm lòng lại Vậy, vậy được, tôi lập tức đến.

Khương Phương Phương khẽ ừ Lái xe chú ý một ít, biết cậu cả tuần nay chưa nghỉ ngơi tốt, mỗi ngày chỉ ngủ bốn tiếng, đừng ngủ gục lúc lái xe.

Đổng Học Bân nói: Ngài yên tâm đi, không xảy ra chuyện đâu. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.