Nửa đêm.
0 giờ sáng.
Trong sảnh yến hội đã ngã trái ngã phải.
Tới đi!
. . .
Đón uống!
...
Ơ? Sao không có người?
Đổng Học Bân kêu nửa ngày cũng không người để ý đến hắn.
Khi Lữ Vệ Quốc là người cuối cùng ngã xuống đất, năm mươi cán bộ với nhân viên công tác của cục chiêu thương thành phố và các khu huyện khác toàn quân bị diệt, căn bản không có khả năng trả lời Đổng Học Bân, càng không thể uống với hắn, cho dù có nói cũng là nằm trên mặt đất nói mê sảng, tất cả đều bị Đổng Học Bân một người uống ngã, đúng vậy, một người không thừa, ngoại trừ người của huyện Trinh Thủy, trong phòng đã không còn ai có thể đứng!
Thường Quyên nhanh chóng đoạt lấy cái ly của Đổng Học Bân, Cậu cũng đừng uống nữa!
Cung Na sợ hắn ngã xuống đất, vẫn đỡ cánh tay hắn nói: Đổng huyện trưởng, đã không còn ai!
Thường cục trưởng, chúng ta có phải gọi là xe cứu thương không hả? Trần Vân Tùng lo lắng, Bọn họ cũng may, cũng là say mà thôi, nhưng Đổng huyện trưởng không giống, cái này đã uống bao nhiêu, một. . . Hai. . . Ba. . . Bốn. . . Không đến không biết, vừa đếm liền hết hồn, Trần Vân Tùng kinh khủng nói: Chúng ta bên này có mười một chai, đều là tôi vừa rồi có giữ, Đổng huyện trưởng. . . Uống mười một chai rượu? ?
Hả?
Cái gì?
Thường Quyên và Cung Na cũng bị dọa hết hồn!
Không phải như vậy chứ, trên mặt đất có mười một chai rượu trống không!
Đừng nói uống, nhiều chai như vậy bọn họ nhìn đều có cảm giác muốn say!
Cửa sảnh yến hội mở ra một khe, bên ngoài có một nhân viên công tác khách sạn vẫn đều quan tâm tình huống bên trong. Thấy cục diện rốt cục đã phân thắng bại, lại nghe được bên trong mấy người đối thoại, người này nhất thời hít một ngụm khí lạnh, đóng cửa lại đi ra ngoài gọi ô người.
Tiểu Trương, thế nào? Một người trung niên đến đây.
Phía sau còn đi theo không ít người phục vụ, đều là cao tầng khách sạn sau khi nghe nói chuyện bên này đến để tìm người, bọn họ phải thu dọn tàn cục.
Thanh niên vội nói: Trịnh quản lí. Bọn họ đã uống xong.
Trịnh quản lí nói: Không xảy ra chuyện gì chứ?
Đều uống say, những người khác hẳn là không có việc gì, nhưng Đổng huyện trưởng của huyện Trinh Thủy uống nhiều nhất. Tuy rằng còn có thể đứng, nhưng phỏng chừng có chút không tốt, phải đưa đến bệnh viện. Thanh niên nói.
Trịnh quản lí nhíu mày. Bên trong nhưng đều là cán bộ thành phố và lãnh đạo huyện, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì tại khách sạn bọn họ, trước không nói truyền ra có thể ảnh hưởng sinh ý của bọn họ hay không, cũng là không có cách nào ăn nói với thành phố, vì vậy vội hỏi: Vậy Đổng huyện trưởng uống bao nhiêu?
Người phía sau cũng đều đợi nghe.
Thanh niên cười khổ, Mười một chai.
Trịnh quản lí nhíu mày nói: Nhiều như vậy? Người của cục chiêu thương bộ nhiên có tửu lượng không tồi, mười một chai bia, tôi tối đa chỉ uống được sáu chai mà thôi.
Thanh niên ặc một cái, Trịnh quản lí. Không phải bia, là mười một chai rượu, là rượu hơn năm mươi độ.
Rượu? Trịnh quản lí vừa nghe, lúc này hai mắt cũng tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu.Mười một chai? Mười một cân rượu trắng? Sao uống nhiều như vậy! Cái này còn muốn sống nữa không hả? Ai da, cái gì cũng đừng nói nữa! Mau vào mau vào! Cái này khẳng định đã xảy ra chuyện! Chuẩn bị gọi xe cấp cứu! Vừa đi bên kia Trịnh quản lí vừa trách người thanh niên nói: Các người sao cũng không ngăn cản lại! Làm gì thế!
Thanh niên vô tội nói: Đều là lãnh đạo thành phố lãnh đạo huyện, chúng tôi cũng không dám nói cái gì, lúc đó bọn họ đều là rượu cồn lên não, ngăn cũng ngăn không được.
Trịnh quản lí tức giận nói: Vậy cũng phải báo cáo cho tôi biết sớm! Tôi còn tưởng rằng là uống bia! Cái này nếu xảy ra mạng người thì làm sao bây giờ? Hả? Cậu nói cho tôi biết làm sao bây giờ?
Thanh niên nói: Xin lỗi quản lí.
Cái này còn là trong lúc hội chiêu thương! Không thể xảy ra vấn đề!
Vậy chúng ta liên hệ thành phố và người nhà bọn họ, lỡ như. . .
Trước nhìn tình huống rồi nói! Mau mau! Tìm thêm vài người!
Khách sạn lập tức bận rộn lên. Trịnh quản lí đi đầu chạy vào sảnh yến hội.
Đi vào, một mùi cồn nồng đậm đánh vào mặt, còn có mùi “bả chó”, rất khó ngửi, rất nhiều nhân viên công tác của khách sạn đều bịt kín mũi.
Bên trong.
Thường Quyên và Cung Na mỗi người một tay đỡ Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân quay lưng về đám người Lữ Vệ Quốc, cái gì cũng chưa nói, sau khi từ trên ghế đứng lên, lắc lắc tay thoát khỏi Thường Quyên Cung Na.
Đổng huyện trưởng, ngài cẩn thận một chút.
Chậm một chút chậm một chút, tôi đỡ ngài.
Trịnh quản lí hít vào một hơi nhìn năm mươi người có nằm có nôn, quả thật là vô cùng thê thảm, chợt đem ánh mắt rơi xuống bóng lưng của người được gọi là Đổng huyện trưởng, đây là Đổng huyện trưởng của huyện Trinh Thủy uống mười một cân rượu? Cừ thật, ngài còn có thể đứng à? Phía sau một đám người phục vụ cũng nhìn phía sau lưng của Đổng Học Bân, tất cả đều lau mồ hôi thay hắn, cũng muốn nhìn một chút thần nhân này rốt cuộc có dáng dấp gì.
Mười một cân!
Mười một cân rượu!
Cái này còn là tửu lượng của người sao? ?
Đừng nói thấy, bọn họ nghe cũng đều chưa từng nghe qua ai có thể uống nhiều như vậy, hơn nữa theo người phục vụ bên ngoài nói, người này ngay cả đi phòng vệ sinh một chuyến cũng không có đi?
Cho dù là mười một cân nước lã thì uống kiểu đó không đi cũng chết!
Người của khách sạn đều có biểu tình khác nhau, chăm chú nhìn hắn.
Trịnh quản lí vội vã đi lên, Có cần gọi xe cấp cứu?
Thường Quyên do dự một chút, trong lòng bọn họ cũng rất lo lắng trạng thái hiện tại của Đổng Học Bân, xe cấp cứu? Phỏng chừng là phải gọi, Đi trước bệnh viện truyền dịch đi, an toàn đệ nhất.
Trịnh quản lí lập tức nghiêng đầu, Gọi 120, gọi. . .
Còn chưa nói xong, Đổng Học Bân đã cắt đứt gã, Không cần.
Thường Quyên tức giận nói: Học Bân! Cậu còn như vậy chị sẽ giận thật đấy!
Đổng Học Bân chỉnh lại quần áo lộn xộn của mình, lấy ra giấy ăn lau lau vết dơ trên quần và giày da, rồi lấy ra điếu thuốc hút hai hơi, lúc này mới vuốt cổ áo sơmi dưới cái nhìn có chút kinh ngạc của mọi người quay đầu lại nói: Ha ha, tôi thật không có việc gì, lúc này mới bấy nhiêu rượu, đi bệnh viện cái gì. Nói xong thì ánh mắt nhìn về phía người trung niên, Ông là quản lý? Xin lỗi, ngày hôm nay làm cho khách sạn các người thêm phiền phức, bên này có chút loạn, phiền phức mọi người giúp đỡ thu dọn một chút, đều là đồng chí của cục chiêu thương chúng tôi, đưa đi lên lầu là được, trên người bọn họ hẳn là có thẻ phòng, nhìn một chút là biết phòng.
Trịnh quản lí trừng to mắt ra, Hả?
Đổng Học Bân nhìn về phía Cung Na, Tiểu Cung, bằng không cô ở lại giúp đồng chí của khách sạn đem người đưa lên lầu? Nếu như thật sự uống nhiều, đến lúc đó liên hệ người nhà bọn họ một chút, trực tiếp đưa đi bệnh viện cũng được, bất quá hẳn là không có nghiêm trọng như vậy đâu, cũng đều không uống nhiều lắm.
Cung Na cũng ngây dại.
Trịnh quản lí đã có chút không có phản ứng được, vô thức nói: Không cần người, tôi cho xử lý là được.
Đổng Học Bân cười cười, Vậy cảm ơn, đúng rồi, phòng của chúng tôi đều đặt đồng hồ báo thức nhắc nhở sáng sớm? Tôi thấy, sáng sớm ngày mai không dùng gọi mọi người đâu, đều uống thành như vậy, hiện tại cũng mười hai giờ hơn, ngày mai phỏng chừng cũng đều dậy không nổi, để cho bọn họ nghỉ ngơi đi, nghỉ cho khỏe rồi nói, ừm, đại khái cứ như vậy, vậy phiền phức mọi người, hôm nay thật sự xin lỗi.
Trịnh quản lí nói: Ặc, không có việc gì.
Đổng Học Bân quay đầu lại, Chị Thường, đi thôi?
Nhìn thấy Đổng Học Bân đứng ở nơi đó hút thuốc vững vàng như thế, nhìn thấy Đổng huyện trưởng nói chuyện với người của khách sạn trật tự rõ ràng như thế, Trần Vân Tùng và Cung Na bọn họ cũng choáng váng. Không chỉ bọn họ, mấy người phục vụ của khách sạn cũng như nhau, tất cả đều kinh ngạc không thôi, nhìn những vỏ chai rượu nằm ngổn ngang trên mặt đất, lại nhìn Đổng Học Bân, bọn họ rất nhiều người đều dùng một loại ánh mắt như thấy quái vật, Trịnh quản lí cũng hít vào mọt hơi!
Đổng Học Bân lại bảo Thường Quyên bọn họ một tiếng, Tiểu Trần, tiểu Cung, nhìn cái gì vậy? Đi? Các người không đi tôi đi về nghỉ ngơi trước? Dứt lời, Đổng Học Bân dụi tàn thuốc mới hút được phân nửa vào trong gạt tàn thuốc, tiện tay cầm lấy một ngụm rượu còn thừa lại của mình, một ngụm uống hết, lúc này mới dưới cái nhìn sửng sốt của mọi người đi ra sảnh yến hội.
Má ơi!
Không còn ai mà ngài còn uống nữa sao?
Thường Quyên bọn họ cũng vội vàng theo sau.
. . .
Bên ngoài.
Trong hành lang.
Câu nói đầu tiên của Thường Quyên là ngạc nhiên nói: Không ngờ cậu không có say?
Đổng Học Bân cười ha ha nhìn cô ấy, Lúc này mới chỉ có nhiêu đó, tửu lượng của tôi cũng không tồi.
Trần Vân Tùng trong lòng nói ngài làm gì mà tửu lượng không tồi, ngài đây là quá trâu bò, đó chính là mười một bình rượu, uống xong lại có thể một chút việc gì cũng không có? ?
Cung Na trừng mắt nói: Ngài, ngài vừa rồi là giả say?
Đổng Học Bân nhún vai, cùng bọn họ đi vào thang máy.
Suy nghĩ cẩn thận lại, Thường Quyên cũng vui vẻ, vỗ chân nói: Tôi còn tưởng rằng cậu trúng phép khích tướng của bọn họ, thì ra cậu là tương kế tựu kế.
Đổng Học Bân thản nhiên nói: Chút tính toán nhỏ nhặt của bọn họ kẻ ngu đều nhìn ra được, không phải muốn chuốc tôi sao? Được, vậy tôi uống với bọn họ.
Trần Vân Tùng nhìn hắn, Ngài thật không sao?
Đổng Học Bân nói: Cậu nhìn tôi giống như có sao à? Mười một cân rượu tôi tuy rằng không uống qua, nhưng lúc trước tại thành phố Phần Châu, tôi một hơi uống qua bát cân rượu mà chân cũng không lắc lư một chút, chút ấy tính cái gì, đừng nói năm mươi người, bọn họ tới bao nhiêu người tôi cũng có thể uống ngã bọn họ bấy nhiêu người. Lời này Đổng Học Bân không phải chém gió, có REVERSE, uống bao nhiêu rượu Đổng Học Bân cũng có thể cho tiêu hóa.
Trần Vân Tùng nghe xong, không khỏi nói: Đổng huyện trưởng, ngài thật là. . . Dù sao tôi cũng rất bội phục, bội phục!
Cung Na cũng hoàn toàn bội phục, không nói cái khác chỉ nói tửu lượng của Đổng huyện trưởng, không ai có thể không phục!
Lữ Vệ Quốc và năm mươi người của cục chiêu thương các huyện khu, vốn là muốn xa luân chiến chuốc cho Đổng huyện trưởng gục xuống, nhưng còn bây giờ thì sao? Trần Vân Tùng Cung Na bọn họ đều nghĩ quá buồn cười, cái đám người này không chỉ không làm Đổng huyện trưởngsay, ngược lại cả đám bị Đổng huyện trưởng làm cho không thấy ngày mai! Một đấu năm mươi! Dĩ nhiên toàn thắng! Lữ Vệ Quốc bọn họ ngày hôm nay rốt cuộc ăn một bồ hòn lớn rồi!
Đáng đời!
Ai kêu các người không tốt đẹp gì!
Thường Quyên Trần Vân Tùng bọn họ đều rất thích, cũng hiểu được chuyện này quá thú vị, chờ ngày mai chuyện tình truyền ra, không biết đám người này còn có mặt gặp người hay không, lần này, Thường Quyên bọn họ bị đám người Lữ Vệ Quốc đè ép vài ngày rốt cục cũng trút được cơn tức, cũng coi như báo thù! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh