Chín giờ.
Bên ngoài bầu trời tối đen.
Sảnh yến hội của khách sạn đèn đuốc sáng trưng, một phòng vui chơi giải trí, lực chú ý phần lớn tập trung trên người của Đổng Học Bân mấy người.
Đổng huyện trưởng, tới.
Trần cục trưởng, ông đây là muốn mạng tôi rồi.
Một ly rượu mà thôi, không cho lão Trần tôi mặt mũi như thế s?
Không phải không cho ông mặt mũi, tôi vừa cùng Lữ cục trưởng uống một ly, đã không được.
Uống bao nhiêu là vấn đề của tửu lượng, uống hay không uống mới là chuyện rượu phẩm.
Tửu lượng của tôi chỉ bấy nhiêu đó, bình thường cũng không uống rượu, thật không được, bằng không hai ta tùy ý đi, đừng cạn, nhấp một ngụm là được.
Cục trưởng cục chiêu thương khu Mai Dương Trần Minh Minh mời rượu, Đổng Học Bân bắt đầu thoái thác.
Bên cạnh một người cán bộ của cục chiêu thương thành phố vừa nhìn, cũng ồn ào, cười nói: Đổng huyện trưởng, Trần cục trưởng rất ít kính rượu người.
Đổng Học Bân cười nói: Tôi ngày hôm nay không trong trạng thái, hôm khác, hôm khác đi.
Trần Minh Minh mất hứng nói: Như vậy sao được, ngày hôm nay huyện Trinh Thủy là nhân vật chính, tới, tôi cạn trước.Nói xong thì uống cạn một hơi.
Một ly rượu đầy.
Nói nhiều không nhiều nói ít không ít.
Tửu lượng của Trần Minh Minh phỏng chừng cũng chỉ nhiêu đó, uống xong ly rượu thì mặt mày đỏ ửng, sau đó liền nhìn Đổng Học Bân không chớp mắt.
Những người khác cũng đều nhìn hắn, chờ Đổng Học Bân uống.
Đổng Học Bân còn đang ấp úng, Thật không được, ly vừa rồi tôi bây giờ còn chưa tiêu hóa, cháng váng đầu, Trần cục trưởng. Coi như hết đi.
Trần Minh Minh hờn giận trút ngược cái ly, nói: Tôi đã uống cạn rồi.
Bên cạnh Trần Vân Tùng cắn răng một cái, thẳng thắn tiếp nhận ly rượu trước người của Đổng Học Bân nói: Đổng huyện trưởng ngày hôm nay quả thật khó chịu, ly này tôi thay Đổng huyện trưởng uống.Lãnh đạo gặp nạn, thuộc hạ tự nhiên phải phân ưu. Trần Vân Tùng cản một ly rượu cho Đổng Học Bân, cũng tự mình uống hết toàn bộ. Nhưng nhìn ra được, Trần Vân Tùng cũng không được. Vừa một ly, lúc này cũng là một ly đầy, mà quan trọng hơn là cái gì cũng chưa ăn. Sau khi uống xong tiểu Trần nhất thời nóng cổ lên, con mắt đều có chút đỏ, thấy như vậy, nếu uống thêm một ngụm nữa chắc chắn có thể phun ra.
Cung Na cuống quít đỡ Trần Vân Tùng để cho hắn ngồi xuống.
Đổng Học Bân hơi gật đầu với Trần Vân Tùng.
Trần Minh Minh nhìn nhìn bọn họ, nở nụ cười cũng không nói cái gì, sau đó ngồi xuống ăn.
Mọi người cũng đều thu hồi ánh mắt, cầm đũa dùng bữa.
Nhưng không được bao lâu, cục trưởng cục chiêu thương huyện Dương Lập Mã Diễm Phân lại đứng lên, cười ha ha đi tới bàn của Đổng Học Bân, trong tay bưng một ly rượu đầy, Đổng huyện trưởng, tôi cũng kính cậu một ly.
Đổng Học Bân cười nói: Mã cục trưởng, Lữ cục trưởng còn kìa. Tôi cũng không thể lớn tiếng đoạt chủ, các người cứ kính rượu tôi làm gì.
Mã Diễm Phân cười tủm tỉm nói: Vừa rồi lão Trần cũng nói, bữa cơm này huyện Trinh Thủy các người mới là nhân vật chín, các người mời tới nhiều ngoại thương thực lực hùng hậu như vậy, cái này cho thành phố Mai Hà chúng ta bao nhiêu mặt mũi. Nếu như đầu tư có thể chứng thực, giống như làm ra cống hiến không thể xóa nhòa cho phát triển kinh tế của thành phố chúng ta, cho nên ly rượu này tôi đương nhiên phải kính cậu trước, cậu vừa rồi đều uống cùng lão Trần, ly của tôi cậu cũng phải uống.
Tới hiện tại, rất nhiều người đều đã nhìn ra.
Thường Quyên và Trần Vân Tùng Cung Na bọn họ trong lòng cũng trầm xuống. Rõ ràng ý của đám người này.
Cái này rõ ràng là muốn chuốc rượu Đổng huyện trưởng, chuốc say Đổng Học Bân, ngày mai đoàn ngoại thương có thể thuận lợi xuống huyện Trinh Thủy khảo sát hay không sẽ là dấu chấm hỏi thật to!
Cái này cũng quá âm hiểm!
Làm gì có ai như các người!
Một lần rồi lại một lần khi dễ huyện Trinh Thủy chúng tôi?
Trần Vân Tùng Cung Na mấy người đều có chút căm tức, lúc trước huyện chúng tôi có thành tích chiêu thương không tốt, các người liên hợp lại châm chọc chúng tôi, xa lánh chúng tôi, còn giành nhà đầu tư của chúng tôi, hiện tại huyện Trinh Thủy chúng tôi làm ra thành tích, lập tức xoay người, các người vẫn là liên hợp lại đối phó chúng tôi? Thái độ của Lữ Vệ Quốc bên kia cũng như nhau, huyện Trinh Thủy chúng tôi tệ cũng không được mà giỏi cũng không được, dù sao cũng là các người nhìn chúng ta không vừa mắt có phải không? Ngoại thương đã quyết định đi huyện chúng tôi khảo sát, ngoại thương cũng là huyện chúng tôi mời tới, khảo sát huyện chúng tôi vốn cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng các người đâu? Nhìn huyện Trinh Thủy chúng tôi không vừa mắt? Cho chúng tôi quấy rối?
Ác tâm!
Mấy người bọn họ đều là cái cảm giác này!
Theo Trần Vân Tùng Cung Na xem ra, cái này vốn là một cục diện cùng thắng, trước tiên khảo sát xong huyện Trinh Thủy, chờ ngoại thương đầu tư xong khẳng định cũng sẽ không ở huyện Trinh Thủy đợi, đến lúc đó nhất định sẽ xuống các huyện khu khác khảo sát, khi đó mọi người dựa vào bản lĩnh, đều có thể thu lợi, nhưng còn bây giờ thì sao? Chúng tôi kéo người tới, ngay cả thành phố đều giúp đỡ các huyện khu khác cũng là không muốn đầu tư rơi xuống huyện Trinh Thủy chúng tôi? Chúng tôi cực cực khổ khổ kéo tới ngoại thương, nhưng một chút lợi ích cho bản thân cũng không được phân đến? Phải làm như cháu trai dâng đoàn ngoại thương bằng hai tay cho các người? Chờ các người lôi được ngoại thương chứng thực hạng mục thoả mãn xong mới được? Các người đây là một đồng tiền cũng không cho ngoại thương dùng để đầu tư cho huyện chúng tôi? Cái chó má gì thế! Giết người cùng lắm cũng là rơi đầu xuống đất! Không có ai khi dễ người như thế chứ! ?
Người của huyện Trinh Thủy tâm đều lạnh thấu.
Thường Quyên lập tức đứng lên, lạnh lùng nhìn Mã Diễm Phân trước mắt nói: Cô muốn uống rượu phải không? Được đấy, tôi uống với cô!
Cung Na vội la lên: Để tôi Thường cục trưởng.
Trần Vân Tùng kéo Cung Na, Vẫn là tôi tới.
Thường Quyên nói: Cậu vừa uống xong, không thể uống.
Tôi không sao.Trần Vân Tùng lảo đảo đứng dậy, hít vào nói: Tôi tới!
Người của huyện Trinh Thủy đều mặc kệ, cho dù uống không lại đám người này, bọn họ cũng phải trút ra mấy cơn ác khí, hơn nữa khẳng định là không thể khiến cho Đổng huyện trưởng uống, thấy dáng dấp của Đổng huyện trưởng, hai ba ly rượu vừa rồi đã khiến cho hắn chịu không nổi, tửu lượng phỏng chừng cũng mạnh hơn so với Thường Quyên và Cung Na một chút mà thôi, Đổng huyện trưởng nếu như thật sự bị bọn họ chuốc say, vậy kế hoạch của bọn họ.
Đổng Học Bân thấy thế, lập tức đè đè tay, Đều ngồi xuống.
Trần Vân Tùng nói: Đổng huyện trưởng, bọn họ. . .
Đổng Học Bân nói: Đều ngồi đi, ăn cơm của các người.
Trần Vân Tùng Cung Na muốn nói lại thôi, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là ngồi trở lại.
Thường Quyên cũng thấp giọng nhắc nhở nói: Cậu cũng không thể uống Học Bân, bọn họ là muốn. . .
Tôi biết.Đổng Học Bân nhỏ giọng đáp một câu, nhìn về phía Mã Diễm Phân giơ cái ly và đám người Lữ Vệ Quốc bên kia, trên biểu tình, Đổng Học Bân tựa như rất thống khổ, cũng có chút say, nhìn ly rượu dường như nhìn độc dược, nhưng trên thực tế thằng nhãi này trong lòng đang rất vui.
Mã cục trưởng à.Đổng Học Bân nói.
Mã Diễm Phân không nói hai lời, Tôi cạn trước.Cô ấy uống không thuận, nhưng vẫn là một hơi cạn ly, uống xong trút ngược ly, Đổng huyện trưởng, cậu cũng không thể tìm người uống thay.
Đổng Học Bân bắt đầu giả vờ, đau đầu nhìn ly rượu, không thể làm gì khác hơn là nâng lên nói: Được, vậy được rồi, mặt mũi của lão Mã không thể không cho.
Cung Na vội vàng nói: Đổng huyện trưởng!
Đổng Học Bân nhìn về phía cô ấy nói: Tiểu Cung, nếu như tôi ngã, phiền phức các người đưa tôi lên lầu.
Thường Quyên cũng phiền muộn Đổng Học Bân vì sao cái tình thế này đều không nhìn ra, cũng muốn nói ngăn cản, thậm chí muốn thay thế Đổng Học Bân uống, cho dù cô ấy uống một ly gục, nhưng ít nhất cũng coi như là bảo vệ Đổng Học Bân, ngày mai còn phải có Đổng Học Bân đi liên lạc ngoại thương, nếu như uống vào bệnh viện thì mọi chuyện sẽ không tốt.
Nhưng Đổng Học Bân ở dưới bàn đá chân của Thường Quyên.
Thường Quyên sửng sốt, chớp chớp con mắt nhìn Đổng Học Bân, không nói chuyện.
Đổng Học Bân nâng ly đứng dậy, ngửa đầu, gian nan uống, cuối cùng hình như là uống không nổi nữa, ôm trán xoa xoa, mới tiếp tục đem vài ngụm cuối cùng nuốt xuống.
Mã Diễm Phân vỗ tay nói: Hảo tửu lượng!
Bên cạnh cũng có người ồn ào vỗ tay, Đổng huyện trưởng lợi hại!
Đổng Học Bân vẻ mặt thống khổ, nhanh chóng xua tay nói: Không được không được.Ngồi trở lại, tiếp nhận nước trà Cung Na đưa đến nhanh chóng uống.
Rất nhiều người đều nhìn hắn.
Lữ Vệ Quốc nhìn Trần Minh Minh.
Đổng Học Bân bên này còn chưa có ngồi ổn, Trần Minh Minh lại nâng ly lên, Đổng huyện trưởng, ly rượu vừa rồi là người khác uống thay cho cậu, không tính là gì hết, cậu đều cho lão Mã mặt mũi, mặt mũi của tôi cậu cũng phải cho, bằng không cũng là khinh thường lão Trần tôi, tới, chúng ta làm một ly!
Đổng Học Bân che cái ly nói: Uống không được uống không được.
Lữ Vệ Quốc cười ha ha nói: Lão Trần đều nói đến cái này, uống đi Đổng huyện trưởng, dù sao một hồi trở lại cũng ngủ, say thì say.
Đổng Học Bân bưng cháng nói: Tôi đã say rồi.
Trần Minh Minh cười nói: Người uống nhiều cho tới bây giờ không nói mình uống say, tôi thấy cậu vẫn là có thể, cứ như cũ, tôi cạn trước!
Đổng Học Bân ngăn lại nói: Đừng. . .
Trần Minh Minh không nghe, một ngụm cạn sạch, Tới phiên cậu.
Đổng Học Bân không có cách, mọi người ồn ào, hắn gian nan một ngụm lại một ngụm uống xong một ly rượu, uống đủ hai phút, rất cật lực.
Được!
Thống khoái!
Trần Vân Tùng và Cung Na đều rất lo lắng.
Chỉ riêng Đổng Học Bân, trong lòng vẫn đang vui sướng.
Chuốc rượu?
Muốn chuốc say tôi?
Các người giỡn với tôi hả?
Ở chỗ sâu trong ánh mắt của Đổng Học Bân hiện ra ánh mắt chỉ dùng nhìn kẻ ngu si để nhìn bọn họ, đang lo không có cơ hội cho đám người này một bài học, được rồi, các người còn dựng họng súng lên! Được, cái này là các người tìm tới cửa, vậy các người hôm nay đừng trách tôi!
Sức chiến đấu của Đổng Học Bân ở đây hầu như tất cả mọi người có nghe thấy, dưới tình huống toàn thân gãy xương còn có thể một người một mình đấu hai mươi người mà không tổn thương gì, cái này đã là một truyền kỳ.
Nhưng tửu lượng của Đổng Học Bân?
Ở đây sợ rằng không ai biết.
Ngay cả Thường Quyên đồng sự cũ của Đổng Học Bân cũng không lý giải, bởi vì ở đây không ai công tác qua tại thành phố Phần Châu, cũng không có người nghe nói qua chiến tích lúc trước của Đổng Học Bân, nếu như ở đây phàm là có một người đã từng công tác qua tại thành phố Phần Châu, khi thấy những người này có ý đồ muốn chuốc rượu ôn thần, khẳng định sẽ nghĩ đám người này điên rồi, lúc trước trong cơ quan nhà nước tại thành phố Phần Châu, không ai dám uống rượu với ôn thần cả.
Đúng vậy.
Một người cũng không có. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh