Buổi tối.
Trong phòng khách sạn.
Đổng Học Bân và Mông Duệ gọi điện thoại.
Đổng Học Bân cũng là một bụng đầy nước đắng và tâm tình căm tức, thẳng thắn đem tất cả nói ra cùng Mông bí thư, cũng muốn khiến cho trong huyện biết không phải là hắn Đổng Học Bân và các đồng chí của cục chiêu thương không nỗ lực và không có năng lực, mà là thành phố và cục chiêu thương thành phố cố ý nhằm vào huyện Trinh Thủy bọn họ, thậm chí cục chiêu thương huyện khu khác của thành phố Mai Hà cũng đều nhìn ra thái độ của thành phố, vì vậy liên hợp lại giành quyền lực huyện bọn họ, cản trở nhiệm vụ chiêu thương của bọn họ, dưới cái tình huống này bọn họ nếu như còn có thể thuận lợi khai triển công tác, vậy mới thật sự là kỳ quái.
Chuyện tình tôi đã biết.
Cho nên ngài nói chúng tôi có thể làm sao bây giờ?
Vậy cũng không thể tức giận như thế.
Tôi cũng không muốn, nhưng bọn họ khinh người quá đáng.
Tâm tình của cậu tôi lý giải, nhưng vẫn phải giữ bình tĩnh, chuyện này tôi và Khương huyện trưởng sẽ phản ứng với thành phố, cậu hiện tại cần phải làm là kéo đầu tư, liên hệ nhà đầu tư, đây mới là nhiệm vụ hàng đầu, ngoại trừ những cái này, tận lực không nên gây xung đột cùng thành phố và cục chiêu thương của huyện khu khác.
Tôi rõ ràng, công tác tôi sẽ không bỏ quên.
Trong huyện có thể giải quyết trắc trở tài chính lần này hay không chỉ có thể xem hội chiêu thương lần này của các ngươi, cậu trên cuộc họp thường ủy cũng cam đoan với mọi người, đừng làm cho chúng tôi thất vọng.
Ừm, ngài yên tâm.
Còn có chuyện phòng tổng thống. . .
Cái này trả không được, hơn nữa trả phòng chúng tôi cũng không có chỗ ở, phòng bên dưới cục chiêu thương thành phố khẳng định đã sớm thu trở về.
Vậy cũng không thể để mỗi người một phòng, cho dù chính cậu ra tiền. Nhưng làm cho người ta nghe sẽ nghĩ như thế nào?
Được, vậy tôi xử lý mấy phòng trống.
Được, cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân hít sâu một hơi.
Mông bí thư bên kia phỏng chừng là không sao cả, chiêu thương nếu như có thể kéo tới, đó là tốt nhất, ông ta cũng sẽ bởi vậy mà được lợi. Tuy rằng công lao có thể không có phần của Đổng Học Bân nhiều, nhưng ít nhất là có một phần chiến tích không nhỏ của người đứng đầu Mông Duệ, vấn đề tài chính cũng có thể giải quyết. Đó là chuyện vui mừng, nhưng nếu như Đổng Học Bân không thể kéo tới năm mươi triệu đầu tư, thậm chí ngay cả nhà đầu tư cũng không có muốn đi huyện Trinh Thủy khảo sát. Vậy lúc trước Đổng Học Bân trên cuộc họp thường ủy tuyên bố từ chức khẳng định sẽ ứng nghiệm, hắn vừa đi, huyện Trinh Thủy cũng bớt đi một người quấy rối Mông hệ, thiếu Đổng Học Bân thế lực của Khương hệ khẳng định sẽ suy giảm lớn, không cần nghĩ cũng biết, khi đó Mông hệ khẳng định sẽ một lần nữa nắm giữ địa vị nói một không hai tại huyện Trinh Thủy, cho nên đối với Mông Duệ mà nói, thế nào đều không sao cả, ông ta không vội, sốt ruột chính là Đổng Học Bân. Bởi vì chỉ có Đổng Học Bân là người không có bất luận đường lui nào, vô luận như thế nào hắn đều phải bắt được hội chiêu thương lần này!
Cốc cốc.
Tiếng đập cửa vang lên.
Tiến vào đi. Đổng Học Bân nhìn cửa.
Cánh cửa không đóng, Trịnh Đại Hữu vào trước.
Thường Quyên và đám người Trần Vân Tùng cũng ở phía sau lục đục đi vào.
Đổng Học Bân đè đè ngón tay chỉ đối diện, Sô pha cái ghế đều tùy tiện, ngồi đi.
Trịnh Đại Hữu Thường Quyên Cung Na bọn họ đều ngồi xuống. Nhìn phía trước, đều chờ Đổng Học Bân nói chuyện.
Đổng Học Bân nhìn nhìn mọi người, thản nhiên nói: Trước đó vốn là muốn làm tổng kết công tác của ngày hôm nay, bất quá cũng không cần thiết, ngày hôm nay có thành tích gì tất cả mọi người rõ ràng, vừa rồi trong huyện gọi điện. Mông bí thư tự mình gọi tới, trong huyện cũng nghe nói chúng ta bên này tiến triển rất không thuận lợi.
Thường Quyên lập tức nói: Là thành phố. . .
Đổng Học Bân phất tay ngắt lời nói: Tôi biết có nhân tố khách quan, nhưng tôi hiện tại không muốn tìm nguyên nhân, lý do có nhiều cũng không có bất luận ý nghĩa gì, trong huyện cần chính là đầu tư, Mông bí thư và Khương huyện trưởng cần thấy chính là thành tích chiêu thương của chúng ta, mà không phải ai nhằm vào chúng ta, cái đó vô dụng, ngay cả hiện tại có một chút bất lợi nhân tố với công tác chiêu thương của chúng ta, cũng phải có biện pháp khắc phục, không có biện pháp cũng phải khắc phục, trong huyện cần nhìn thấy chính là thành tích, chúng ta cần cũng là thành tích. Thằng nhãi này nói càng ngày càng có hình dạng của lãnh đạo.
Tất cả mọi người không nói chuyện.
Đổng Học Bân tiếp tục nói: Cho nên bắt đầu từ ngày mai, tôi hy vọng tất cả mọi người nâng tinh thần lên, không nên vì một chút trò vặt vãnh mà làm ảnh hưởng đến tâm tình công tác của mọi người, chúng ta nên công tác thế nào thì vẫn công tác thế ấy, nhất định phải tranh thủ kéo đầu tư về cho trong huyện, mọi người có lòng tin không?
Có.
Ừm.
Có.
Âm thanh không phải lớn lắm.
Đổng Học Bân cũng không lưu ý, nói: Sau đây tôi nói một chút về chuyện của phòng tổng thống, vừa rồi Mông bí thư gọi điện thoại tới cũng phê bình tôi, tôi suy nghĩ một chút, đấu khí quả thật là không có ý nghĩa, chúng ta mỗi người một phòng cũng thật sự quá phô trương, cho dù là cá nhân tôi bỏ vốn, ảnh hưởng có thể cũng không được, cho nên mọi người đem phòng phân phối lại một lần nữa, phòng này của tôi, còn có phòng bên cạnh, mọi người tập trung ở hai phòng tổng thống này là không khác biệt lắm, mỗi phòng có hai phòng ngủ một phòng khách, cũng đủ chúng ta ở. Thật ra cho dù là phân phối như thế, mọi người cũng vẫn là mỗi người một phòng, hơn nữa là phòng lớn, tốt hơn nhiều so với ở phòng thương vụ tầng bốn.
Cung Na chớp mắt mấy cái, Vậy cái khác. . .
Trần Vân Tùng ặc một tiếng, Hiện tại hình như không thể trả, đã đặt mười ngày?
Đổng Học Bân nói: Trả không được, bất quá cũng không cần trả, phòng trống để lại, nếu có nhà đầu tư nguyện ý đi huyện chúng ta khảo sát, trong lúc khảo sát có thể cho nhà đầu tư ở phòng tổng thống, cũng coi như biểu diễn thực lực của huyện chúng ta một chút, cũng không quan tâm đến chút tiền ấy.
Cung Na đổ mồ hôi.
Trần Vân Tùng biểu tình cũng không khác biệt lắm.
Bọn họ đều nghe ra, tuy rằng Đổng huyện trưởng lần nữa nhấn mạnh ảnh hưởng không tốt ảnh hưởng không được, nhưng hành động thực tế vẫn là vậy, không có bao nhiêu giác ngộ bận tâm ảnh hưởng, thật sự cố kỵ ảnh hưởng thì đem phòng trả hoặc là toàn bộ ở dưới lầu, nói rõ vẫn là phân cao thấp cùng thành phố.
Đổng Học Bân nói: Chuyện phòng ở mọi người tự mình thương lượng, đem hành lý chuẩn bị xong thì nghỉ ngơi đi, cũng không còn sớm, ngày mai còn có việc.
Bọn họ tổng cộng sáu người, Thường Quyên và Cung Na còn là nữ, cho nên thật ra không dễ phân.
Thường Quyên nhìn Trịnh Đại Hữu và Trần Vân Tùng một chút, nói: Bằng không tôi cùng tiểu Na ở phòng này.
Thường Quyên là phó cục trưởng, lại có quan hệ không tồi với Đổng huyện trưởng, cô ấy ở cùng Đổng Học Bân cũng không có gì không thích hợp, huống hồ không phải ở cùng nhau, đó là được phân phòng lớn, Cung Na vừa nghe, cũng gật đầu không có ý kiến gì, dù sao cô ấy khẳng định sẽ ở cùng một phòng với Thường cục trưởng. mọi người vừa nghe, việc phân phối phòng cũng được quyết định, Trịnh Đại Hữu Trần Vân Tùng và lão Ngụy ở bên cạnh, sáu người vừa đủ.
Tan họp.
Tất cả mọi người đi ra.
Dọn đồ có dọn đồ, đem hành lý có đem hành lý.
Đổng Học Bân thật ra cũng không ngờ rằng Thường Quyên và Cung Na sẽ ở cùng với mình, lúc quyết định hắn không dùng đầu óc nhiều, hiện tại nhìn Thường Quyên kéo túi hành lý đến, nhìn Cung Na ôm một đống quần áo còn lộ ra một cái áo ngực màu trắng, Đổng Học Bân mới nghĩ không thích hợp.
Đổng Học Bân đi tới giúp các nàng kéo hành lý vào, Chị Thường, tiểu Cung, bằng không hai người ở đi, tôi qua ở cùng lão Trịnh bọn họ.
Cung Na vội nói: Như vậy sao được, như vậy sao được.
Thường Quyên nhìn hắn, Đúng vậy Đổng huyện trưởng, sao có thể cho ngài đi chen.
Đổng Học Bân cười nói: Tôi không phải sợ các người không tiện sao.
Thường Quyên thoải mái nói: Không có gì, đều là phòng riêng, phòng vệ sinh cũng đều có, cái này có cái gì không tiện?
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, Vậy được.
Ngài đừng quản, tôi và tiểu Na tự mình làm.
Tôi xách giùm cho, hành lý cũng không nhẹ.
Đổng Học Bân giành lấy túi hành lý từ trong tay Cung Na.
Trải qua vài ngày tiếp xúc, Đổng Học Bân để lại ấn tượng rất không tồi trong lòng mọi người tại cục chiêu thương, ít nhất Cung Na cho rằng như thế, không chỉ là Đổng huyện trưởng giúp cô ấy thu xếp công việc từ cán sự đề lên khoa viên, mà là Đổng Học Bân đối đãi với thuộc hạ vô cùng thân mật và quan tâm khiến cho Cung Na nghĩ đó là một lãnh đạo tốt, là một lãnh đạo đáng tín nhiệm, một lãnh đạo có thể chủ động xách đồ giùm vì thuộc hạ, toàn bộ huyện Trinh Thủy cũng không tìm được.
Bên trong có ba phòng.
Phòng ngủ tổng thống, phòng ngủ phu nhân, phòng khách.
Nói là phòng khách, phòng tổng thống bình thường không có phối trí phòng khách, mặc dù có giường, nhưng hẳn coi là phòng sách thì thỏa đáng hơn một ít, phòng không lớn, giường cũng không lớn, giá sách thật ra có vài cái.
Đổng Học Bân còn chưa có tham quan qua phòng này, mang theo hành lý của Cung Na đi vào mới phát hiện diện tích có chút nhỏ, suy nghĩ một chút, hắn nói: Tiểu cung, ở đây cũng không có phòng vệ sinh, bằng không cô ngủ bên kia đi, tôi ngủ ở đây.
Cung Na hoảng hốt nói: Không được không được.
Thường Quyên nhìn vào trong phòng, Có chút nhỏ, tiểu Cung, em ngủ cùng chị đi.
Cung Na lập tức nói: Tôi thấy rất lớn, so với phòng thương vụ dưới lầu còn lớn hơn không ít, thật không có việc gì. Cô ấy đương nhiên không dám khiến cho Đổng huyện trưởng nhường phòng cho mình.
Cuối cùng, Cung Na vẫn là bị Thường Quyên lôi đi phòng ngủ phu nhân.
Thấy thế, Đổng Học Bân xách hành lý cho các nàng vào trong rồi cũng không ở lâu, dù sao cũng là phòng của phụ nữ mà, hắn xoay người đi ra đóng cửa lại cho các nàng, lúc này mới vào phòng ngủ tổng thống của mình, nhìn phòng ngủ to như vậy và gia cụ giường chiếu màu ánh vàng, quả thật rất xa hoa, Đổng Học Bân cởi quần áo xong liền đánh răng rửa mặt một phen, nằm vào trong chăn, thoải mái lấy điện thoại di động ra.
Gọi cho Trương Long Quyên đã.
Tít tít tít, điện thoại di động đã tắt.
Đổng Học Bân ngẩn ra, Điện thoại di động của Trương đại tỷ cho tới bây giờ cũng chưa từng tắt máy, cô ấy là cái loại người làm ăn lớn, chuyện tình của công ty cũng đặc biệt nhiều, có việc gấp đều phải tìm cô ấy, cũng như Đổng Học Bân, một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ điện thoại di động đều phải mở, nói không chừng có tình huống gì tìm tới thì sao.
Tắt máy?
Đang ở trên máy bay?
Trương đại tỷ tới? Nhưng sao không nói với mình một tiếng?
Đổng Học Bân có chút kỳ quái, bỗng nhiên lại nghĩ tới Trương Long Quyên trong điện thoại nói qua sẽ cho mình một kinh hỉ, cũng không hiểu là có ý gì.
Có kinh hỉ?
Rốt cuộc là cái gì hả?
Sao còn lén lút tới?
Hoặc là không tới? Công ty có tình huống đặc biệt ngay lúc đi?
Đổng Học Bân không thể không quan tâm Trương đại tỷ, bởi vì theo tình huống hiện tại mà xem, hắn có thể kéo tới năm mươi triệu tài chính hay không, toàn bộ dựa vào Trương đại tỷ, cô ấy bên kia nếu như xảy ra chuyện gì tới không được, vậy Đổng Học Bân ngay cả tâm khóc đều có, đó mới thật sự là bó tay chịu chết! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh