[Dịch] Quyền Tài

Chương 1432 : Một người cũng không có?




Buổi chiều.

Nhiệt độ không khí tăng lên một chút.

Mấy cái quạt điện trong khu làm việc của cục chiêu thương đều hoạt động, hồng hộc thổi gió, có được mỗi một cái điều hòa thì nó lại bị hư, còn chưa được sửa chữa.

Có chút nóng.

Nhưng còn trong phạm vi có thể chịu đựng được.

Đổng Học Bân nói xong ngồi xuống cùng mọi người làm việc, bọn họ tăng ca Đổng Học Bân cũng tăng ca, bọn họ công tác Đổng Học Bân cũng công tác, làm ra vẻ đồng cam cộng khổ cùng mọi người, cũng không phải là làm hình làmdạng, trên thực tế Đổng Học Bân cũng quả thật là làm như vậy, rất nghiêm túc. Trong phòng làm việc đầy âm thanh bận rộn, có đánh chữ, có gọi điện thoại, có in văn kiện, tất cả mọi người đều hoạt động, có thể nói là bị buộc hoạt động, chiêu thức ấy của Đổng Học Bân là trước cho ngon ngọt sau cho thuốc nổ khiến cho mọi người tự giác gấp gáp làm việc.

Lúc này, Trịnh Đại Hữu tìm đến Đổng Học Bân.

Đổng huyện trưởng.

Lão Trịnh, làm sao vậy?

Có thể đi ra một chút hay không?

Tốt, đi phòng làm việc của ông.

Trong phòng làm việc cục trưởng, hai người đi vào đóng cửa lại.

Đổng Học Bân đi qua ngồi xuống sô pha, lấy ra hai điếu thuốc tới đưa cho Trịnh Đại Hữu một điếu, hai người đều mồi thuốc, ngồi ở trong phòng nuốt vân thổ vụ.

Lão Trịnh, nói đi. Đổng Học Bân nói.

Trịnh Đại Hữu do dự một chút, Trước đó có mặt mọi người, tôi cũng không thể không biết xấu hổ nói cái gì, Đổng huyện trưởng, tôi ăn ngay nói thật ngài đừng ghét, tôi biết trong huyện hiện tại rất khó khăn, rất cần loại dẫn tư trường kỳ lâu dài này để bổ sung tài chính, như vậy mới có thể có cơ hội từ xoay chuyển cục diện khan hiếm tài chính của huyện chúng ta, tôi đều rõ ràng. Nhưng vấn đề là tình huống thực tế của huyện chúng ta quá kém, thành tích của cục chiêu thương lúc xưa ngài cũng thấy, năm triệu, bình quân mỗi năm là năm triệu, năm ngoái là thành tích tốt nhất trong mấy năm gần đây, hiện tại trong huyện muốn chúng ta kéo tới năm mươi triệu, phần chính sách chỉ thị này tôi lý giải. Nhưng chúng ta lực bất tòng tâm, năm mươi triệu này làm sao tới?

Đổng Học Bân nói: Sẽ có biện pháp.

Trịnh Đại Hữu cười khổ, Tôi thật không nghĩ ra biện pháp. Hội chiêu thương thành phố là một cơ hội tốt, nhưng có thể kéo tới năm ba triệu đầu tư cũng đã là rất không tồi, năm ngoái cũng là cái dạng này. Năm mươi triệu, trong một tháng căn bản là không có khả năng hoàn thành, đến lúc đó trong huyện truy cứu xuống, vậy. . .

Đổng Học Bân bình tĩnh nói: Nếu như thật sự không hoàn thành, trách nhiệm tôi gánh, lão Trịnh, tôi biết ông có áp lực, tôi cũng nói trước với ông, kế hoạch dẫn tư lần này là tôi nói ra, xảy ra trách nhiệm đương nhiên là một mình tôi gánh. Tôi cũng gánh được, tuyệt đối không có vấn đề gì với ông.

Đổng huyện trưởng, tôi không phải ý tứ này, trách nhiệm tôi không sợ gánh, nhưng vấn đề là. . . Tôi căn bản không nhìn thấy chúng ta có năng lực kéo tới năm mươi triệu.

. . .

Bên ngoài.

Hai người lãnh đạo vừa đi. Mọi người cũng đều ríu ra ríu rít.

Chúng ta thật sự phải kéo tới năm mươi triệu hả?

Năm mươi triệu, đây là thành tích mười năm của cục chiêu thương chúng ta!

Cũng phải, cái này cũng quá khoa trương, chúng ta đi chổ nào hoàn thành đây.

Nhưng Đổng huyện trưởng đều nói, trong huyện cũng đều ra nhiệm vụ, không được cũng phải làm.

Ài. Cũng không biết nếu như trách nhiệm truy cứu xuống, chức vụ của chúng ta có thể hay không. . . Tôi phỏng chừng không ổn.

Bộ tổ chức vừa khảo sát, ngày mai hẳn là có thể tuyên bố bổ nhiệm, cái mông còn chưa có ngồi nóng, một tháng sau là bị đuổi?

Trong lòng mọi người ai cũng không tiếp thụ được.

Cái này kêu là tạo độ khó lẫn nhau.

Sau một lúc lâu, Trịnh Đại Hữu từ trong phòng làm việc đi ra. Mọi người mới đều ngậm miệng, tiếp tục làm việc. Từ biểu tình của Trịnh Đại Hữu mọi người cũng nhìn ra được, Trịnh cục trưởng cũng không có một chút lòng tin, dù sao làm tại cục chiêu thương nhiều năm như vậy, huyện mình có tình huống gì mình còn không biết sao? Bất quá biểu tình thì biểu tình, trên hành động Trịnh Đại Hữu vẫn không có một chút chậm trễ, thấy Trần Vân Tùng đưa điện thoại tới ra dấu, Trịnh Đại Hữu liền thanh thanh tiếng nói tiếp điện thoại, bắt đầu “lôi kéo” nhà đầu tư đến đây.

. . .

Bên trong.

Đổng Học Bân ở trong phòng làm việc không đi ra ngoài, mà là ngồi xuống ghế sô pha dụi tàn thuốc, nhắm mắt lại trầm tư một hồi. Tâm tình của mọi người Đổng Học Bân đều thấy trong mắt, cũng biết bọn họ nghĩ như thế nào, nhưng Đổng Học Bân không có bị biểu tình không tự tin của bọn họ truyền nhiễm, lúc trước tại huyện Duyên Đài, chỉ tiêu của cấp trên cho cục chiêu thương bọn họ nhiều cái này hơn, tuy rằng tình huống thực tế của hai huyện không thể đánh đồng, nghiêm ngặt mà nói độ khó chiêu thương của huyện Trinh Thủy còn lớn hơn so với huyện Duyên Đài, nhưng Đổng Học Bân cho tới bây giờ đều là đi ra từ trong khốn cảnh, hắn đã quen với loại áp lực này, đối với năng lực của mình cũng có lòng tin nhất định, hắn nhận thức không ít nhà đầu tư.

Cũng không được bao nhiêu ngày.

Gọi mấy cú điện thoại cho bạn cũ thôi.

Thấy thuộc hạ một chút tiến triển cũng không có, Đổng Học Bân nghĩ mình cũng phải hành động, nếu như có thể gọi tới mấy nhà đầu tư lớn, cũng có thể cho trong huyện và đồng chí của cục chiêu thương một viên thuốc an thần.

Tít tít tít.

Điện thoại thông.

A lô, Học Bân hả?

Mục đại ca, là tôi.

Ha ha, có việc sao?

Ngài nói chuyện tiện không? Có chút việc tìm ngài.

Tiện, cậu nói đi.

Đổng Học Bân đầu tiên gọi cho Mục Chính Trung, ông chủ lớn ở kinh thành có một nhà bảo tàng, nhân sĩ từ thiện, chuyên gia giám định văn vật, kiện quốc bảo lúc trước Đổng Học Bân từ nước R cướp về cũng là đưa cho Mục Chính Trung, khiến cho ông ta đổi trở về vài món văn vật của nước cộng hoà, bởi vì Mục Chính Trung thiếu nhân tình này, sau đó tại hội chiêu thương của huyện Duyên Đài lão Mục cũng cho Đổng Học Bân mặt mũi, đầu tư huyện Duyên Đài không ít tiền, cho Đổng Học Bân thắng được một phần chiến tích rất lớn, hắn sau này có thể đặc biệt đề bạt cũng là vì nguyên nhân này.

Là như thế này, tôi hiện tại điều nhiệm huyện Trinh Thủy, ngài có thể không rõ ràng, là một huyện nghèo khó cấp quốc gia ở tây bộ, tôi hiện tại lại bắt chiêu thương dẫn tư, ngài xem cuối tuần này nếu như tiện, có thể đến đây giúp lão đệ hay không? Ngài có an bài chưa? Đổng Học Bân hỏi.

Mục Chính Trung nói: À, tôi cuối tuần có việc.

Đổng Học Bân cũng à, Vậy cuối tuần sau? Hội chiêu thương kéo dài hai tuần lận.

Cuối tuần sau có thể cũng không có thời gian, Học Bân à, lần này tôi không giúp được cậu, tôi cũng nói rõ với cậu, lần kia đầu tư tại huyện Duyên Đài, sau đó không phải là địa chấn? Đầu tư đều đã khởi công, kết quả tổn thất rất lớn, tiền hầu như đều đổ sông, tài chính hiện tại của tôi cũng có không ít vấn đề.

Đổng Học Bân xin lỗi nói: Thật là xin lỗi.

Mục Chính Trung nói: Không có việc gì, không trách cậu, cậu cũng không biết lúc nào có địa chấn? Hơn nữa số tiền kia cũng là tôi thiếu nhân tình của cậu, không quan hệ.

Ngài tới không được, vậy ngài xem có bạn bè nào có thể giới thiệu cho chúng tôi mấy người không? Vé máy bay ăn ở chúng tôi đều bao, chỉ cần có ý đồ đầu tư là được.

Các người là huyện nào?

Huyện Trinh Thủy, thuộc về thành phố Mai Hà.

Thành phố Mai Hà tôi biết, chổ ấy hả? Vậy phỏng chừng không được, chỗ có chút xa, tôi phỏng chừng bọn họ cũng sẽ không đi, như vậy đi, tôi hỏi giúp cậu một chút.

Được, vậy cảm ơn.

Trước như vậy, tôi còn có chút việc.

Cúp điện thoại, xuất sư bất lợi Đổng Học Bân cũng không nói cái gì, tiếp tục gọi cho đại sư Phác Vĩnh Hỉ trong giới quyền đạo của nước H.

A lô, Phác lão sư hả?

Là Tiểu Đổng à?

Là tôi, ngài hiện tại ở đâu?

Tại nước H, có phải là có việc?

Ừm, cuối tuần chúng tôi có một hội chiêu thương, có vinh hạnh mời ngài hay không?

Ài, miễn bàn hội chiêu thương, lần trước đầu tư tràng quán cho huyện các người, được non nửa thì sụp, sau địa chấn công nhân còn xảy ra mạng người.

Cái này tại tôi, xin lỗi.

Cũng không phải trách nhiệm của cậu, ài, trùng hợp.

Là như thế này, thật ra tôi gọi điện thoại tới cũng không phải muốn ngài cần phải đầu tư, chúng ta không đánh không quen, cũng là bạn bè lâu như vậy, tôi cũng là muốn mời ngài đến đây giúp tôi giữ thể diện, ngài xem?

Lần sau đi, mấy ngày này thật sự là không có thời gian.

Ngài ngồi máy bay tới cũng không xa, chỉ vài ấy giờ, vé máy bay chúng tôi. . .

Lần tới đi, cuối tuần tôi còn có thi đấu.

Vậy ngài xem còn có nhà đầu tư quốc gia khác có thể giới thiệu cho chúng tôi không ? Đối với ngoại tư chúng tôi cũng có chính sách, khẳng định có ưu đãi rất lớn.

Công tác trùng kiến huyện Duyên Đài còn. . .

Không phải huyện Duyên Đài, tôi hiện tại công tác ở huyện Trinh Thủy của Tây Bộ.

Tây bộ? Vậy không cần hỏi, bạn tôi khẳng định sẽ không đi, bọn họ muốn đầu tư cũng là nhìn trúng thành phố loại một của quốc gia các người.

Ặc, được, vậy không quấy rầy ngài, sau này liên hệ, rảnh rỗi tới nước cộng hoà ngài nhất định phải tìm tôi, đến lúc đó tôi mời ăn.

Tốt.

Công tác trùng kiến của huyện Duyên Đài bên kia hiện tại còn chưa xong, Đổng Học Bân trước đó chiêu thương quả thật hãm hại không ít bạn bè, hắn thật ra cũng rất băn khoăn, mấy cú điện thoại gọi xong, Đổng Học Bân cũng biết ngày của bọn họ không tốt, mất không ít tiền, cho dù không thể gây thương tổn được căn cơ, vậy cũng là con số không nhỏ, người ta đem lý do nói ra, Đổng Học Bân cũng không nói thêm được cái gì, chỉ có thể gọi điện thoại cho người khác.

Một người. . .

Ba. . .

Năm. . .

Cả một buổi chiều, Đổng Học Bân gọi mười mấy cú điện thoại, nhưng đều không ngoại lệ, dĩ nhiên không ai nguyện ý tới. Đám bạn cũ và nhà đầu tư trước đây từng gặp gỡ, vừa nghe Đổng Học Bân muốn làm chiêu thương, hoặc là nghe bọn họ là ở một huyện nghèo khó cấp quốc gia, nhất thời không phải nói tài chính quay vòng không ra thì cũng nói là gần đây có việc, tất cả đều tới không được, Đổng Học Bân cuối cùng đều nói không cần bọn họ đầu tư, cũng là tới tâng bốc cổ động du ngoạn một lần, nhưng đối phương cũng nói chỗ bọn họ quá xa xôi, chê huyện bọn họ bão cát lớn, miễn phí du ngoạn đều không muốn tới, cũng không khó tránh khỏi, người lưu trong danh bạ điện thoại của Đổng Học Bân, trên cơ bản đều là ông chủ lớn tài sản trăm triệu, người ta cho dù ngồi ở nhà bất động, mỗi phút cũng kiếm được một số lớn, làm lỡ một ngày cũng là một ngày tiền.

Mãi đến buổi chiều tan tầm, Đổng Học Bân một người cũng chưa liên hệ đến được.

Điều này làm cho hắn đỏ mặt lên, nghĩ có chút mất mặt, hắn hao hết mấy giờ nước miếng, mặt mũi cũng đều mặc kệ, dù cho tới một người hai người cũng coi như cho hắn mặt mũi, nhưng. . .

Một người cũng không có!

Nghe tên của huyện Trinh Thủy đều sợ bỏ chạy! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.