Buổi sáng.
Cục chiêu thương huyện.
Mười một giờ.
Cán sự Cung Na bận xong việc tím tư liệu thì nhanh chóng đi về sảnh, Đổng Học Bân cũng rời khỏi vị trí trực điện thoại, trở về bàn của mình,
Tra tư liệu.
Xem hạng mục chiêu thương.
Lập ra đơn tuyên truyền hạng mục.
Reng reng reng, điện thoại di động đột nhiên vang lên, nhìn dãy số, là Diêu Thúy gọi đến.
A lô, Đổng huyện trưởng.
Tiểu Diêu à, làm sao vậy?
Ngoài cửa có người tìm ngài.
Tìm tôi? Gọi điện thoại cho tôi đi.
Tôi không rõ ràng lắm, người đang dưới lầu, không phải người của cơ quan chúng ta, bảo vệ cửa không cho vào.
Nam hay nữ? Tên gọi là gì? Không phải đại sự thì bảo người ta hôm khác đi, ngày hôm nay tôi có nhiều chuyện lắm, cục chiêu thương còn một đống công tác đây.
Là nữ, tên là gì thì không biết, cô ấy hình như nói là chị của ngài.
Chị của tôi? Chị cái gì? Tôi là con một, làm gì mà có chị hả?
Ặc, bảo vệ cửa báo lên như thế, bằng không tôi từ chối?
Để tôi suy nghĩ, ừm, như vậy đi, cô bảo cô ấy tới cục chiêu thương tìm tôi đi.
Được, vậy tôi kêu bảo vệ cửa nói cho cô ấy địa chỉ, được rồi, tôi thấy cô ấy cầm hành lý tới, có thể không quen bên này, bằng không tôi tìm xe đưa cô ấy đi qua?
Ở cơ quan có xe sao?
Có một chiếc, tôi liên hệ phòng tài xế một chút.
Tốt lắm, phiền phức cô tiểu Diêu.
Được rồi, sao nghe nói ngài đi cục chiêu thương tiếp điện thoại?
Người không đủ. Tôi ứng phó trước một chút.
Bằng không buổi chiều tôi qua đi hỗ trợ.
Không cần, chuyện trong huyện cũng không ít, tôi còn trông cậy cô ở chính phủ huyện tọa trấn đâu, chuyện chỉ huy công trình ký túc xá, chuyện của các phòng ban tôi phân công quản lý, đều phải có người ở giữa phối hợp, người khác tôi lo lắng, cô ở lại đi. Có chuyện gì cô báo cho tôi biết trước.
Được, vậy tôi đã biết.
Cứ như vậy đi, cô đừng tới đây, để tài xế đưa người tới là được.
Chị ruột thì Đổng Học Bân không có, nhưng Đại tỷ của hắn thì nhiều lắm, trong lòng cũng không rõ ràng là ai đến tìm hắn, sao còn cầm hành lý. Vì vậy cũng không dám từ chối, lỡ như thật có chuyện gì. Nhìn thời gian cũng sắp đến giờ ăn trưa. Vì vậy Đổng Học Bân mới bảo Diêu Thúy thông báo đối phương tới nơi này, nhìn thoáng qua cửa sổ, trong lòng bồn chồn một chút, hay là Huyên di tới? Hoặc là Nguyệt Hoa? Chị Ngu? Ừm? Không chừng là người thân trong nhà của mẹ già? Chị họ ở Huệ Điền hương? Hắn nghĩ không ra, thẳng thắn lười suy nghĩ, lập tức sẽ thấy người đến, công tác trước đi.
Đổng Học Bân gõ ngón tay lạch cạch trên bàn phím, dùng hình ảnh tư liệu, dùng phần mềm Photoshop để thiết kế phần đơn tuyên truyền, làm cho nó trông đẹp mắt một chút. Loại công tác thiết kế này bình thường đều là người phía dưới làm, nhưng không có biện pháp, nhân thủ thật sự rất thiếu, Đổng Học Bân chỉ có thể tự mình làm, cũng may hắn là tốt nghiệp đại học công nghệ thông tin, học máy tính, mấy thứ này làm cũng không tốn nhiều sức.
. . .
Mười phút sau.
Đại viện huyện uỷ cách nơi này rất gần, Đổng Học Bân đang làm việc chợt nghe dưới lầu có xe tiếng tiến vào, một lát sau, xe tiếng lại đi xa.
Người phỏng chừng đã tới.
Đổng Học Bân cũng nhìn về phía cửa.
Cạch cạch, âm thanh kéo hành lý dần dần vang lên trong hành lang.
Sau một khắc, một thiếu phụ nhan sắc coi như không tồi xuất hiện ở khu làm việc cửa cục chiêu thương, trong tay kéo hành lý, dáng dấp phong trần mệt mỏi.
Thiếu phụ liếc mắt thì thấy được Đổng Học Bân, Học Bân!
Đổng Học Bân kinh ngạc, nhanh chóng đi qua, Chị Thường, sao chị lại tới?
Người này chính là đồng sự cũ Thường Quyên hôm qua mới gọi điện thoại cho hắn, Đổng Học Bân thật sự không ngờ rằng là cô ấy, hai người lại nói tiếp cũng có hai năm không gặp mặt, lúc này gặp lại, Đổng Học Bân trong lòng cũng có chút thổn thức, nhìn chị Thường trên dưới vài lần, không thay đổi, khuôn mặt và cảm giác đều không có biến hóa gì, hơn nữa người hình như thoáng đẹp hơn một chút, phong vận thành thục từ trên mặt trên người chen ra, một thân áo váy và quần dài hoa hồng cũng vô cùng đẹp, ừm, chỉ có một chổ khác là trên mặt của chị Thường có chút mệt mỏi và buồn khổ, xem ra mấy ngày nay cô ấy không ít phiền lòng tại cơ quan. Nhìn Đổng Học Bân, Thường Quyên lập tức bật khóc : Học Bân!
Đổng Học Bân ai da một tiếng, nói : Chị làm gì vậy, đừng khóc, đừng khóc. Hắn chỉ sợ cái này, quay đầu nhìn Trịnh Đại Hữu nói : Lão Trịnh, phòng làm việc không khóa chứ?
Trịnh Đại Hữu lập tức nói : Không khóa!
Được, vậy tôi dùng một chút Đổng Học Bân nói. Trần Vân Tùng đã đi đặt xe trở về từ sớm nhanh mắt, đi tới cầm giúp hành lý của Thường Quyên : Chị, tôi đem vào trong phòng làm việc cho chị
Cung Na vừa nhìn, cũng đứng dậy đi rót nước.
Bạn của Đổng huyện trưởng, bọn họ tự nhiên phải cẩn thận chiếu cố.
...
Một lát sau.
Trong phòng làm việc cục trưởng.
Mọi người đi ra, chỉ còn lại Đổng Học Bân và Thường Quyên hai người.
Thường Quyên đang cầm ly nước do Cung Na rót uống từng ngụm, rút ra một tấm khăn giấy lau lau khóe miệng, sau đó lại rút tấm khác ra, lau nước mắt trên mặt khóc tiếp.
Chị Thường, chị đừng khóc, có chuyện gì cứ nói với tôi
Học Bân, lần này chị tới là tìm cậu nương tựa, cậu không thể mặc kệ chị
Ặc, chuyện này không phải còn cơ hội sao? Bọn họ đã đuổi việc chị?
Vẫn chưa, nhưng cũng không xa, chờ bọn họ đuổi chị, chị thật sư không còn đường lui
Ai da, không nghiêm trọng như vậy đâu, sao chị còn cầm hành lý tới? Trước đó cũng không gọi điện thoại?
Ngày hôm qua chị suy nghĩ một chút, người có thể giúp chị cũng chỉ có cậu, chị sợ gọi điện thoại thì cậu không đồng ý, cho nên sáng sớm chị ngồi máy bay trực tiếp đến đây
Vậy ý của chị là?
Chị không đi, cậu an bài một chổ cho chị đi, cái chổ tồi tàn kia chị cũng không ở nổi nữa, chị không thể chờ bọn họ đuổi việc chị được
An bài chổ cho chị?
Cậu sẽ không mặc kệ chị chứ?
Sao có thể, bất quá cái này ... Chồng chị biết không?
Biết, tối qua chị có nói với hắn
Nhưng chị đến đây, đứa nhỏ của chị làm sao bây giờ?
Đứa nhỏ có chồng chị chăm sóc, chồng chị không có bản lĩnh kiếm tiền, nhưng lo việc nhà và chăm sóc đứa nhỏ thì vẫn có thể
Nhưng chị và chồng chị với đứa nhỏ ở riêng, cái này cũng không phải biện pháp lâu dài
Chị mặc kệ, dù sao công việc này chị phải bảo vệ, nếu chị thất nghiệp, cả nhà già trẻ ai nuôi, chồng chị không trông cậy được, Học Bân, chị biết bản lĩnh của cậu lớn, chúng ta cũng là đồng sự nhiều năm, chị gây họa, cậu cũng không thể không cứu chị Thường Thường Quyên ném tấm khăn giấy ướt nhẹp xuống, đổi một tấm khác lau nước mắt : Ý của chị là trước tiên ở chổ của cậu tránh đầu sóng ngọn gió, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, cậu sẽ điều chị trở lại kinh thành, dù sao trong khoảng thời gian này chị cũng theo cậu, cậu mặc kệ chị, chị sẽ ngủ trên đường cái, dù sao chị cũng không trở về được rồi
Đổng Học Bân cười khổ không thôi nói :Làm gì có đơn giản như vậy chứ chị Thường, hồ sơ nhân sự của chị còn ở kinh thành, tôi làm sao điều động chị đến đây?
Thường Quyên nói : Cậu khẳng định có biện pháp
Đổng Học Bân nói : Xảy ra quá đột ngột, bên tôi cũng ...
Thường Quyên vừa nghe, tiếng khóc lớn hơn nữa : Vậy chị đi, không quấy rối cậu
Đừng, đừng Đổng Học Bân nhanh chóng kéo cánh tay cô ấy, để cô ấy ngồi trở lại : Chị từ từ để tôi suy nghĩ, được chưa chị Thường?
... Ừm
Ài, nếu chị không đá ông ta thì cũng dễ nói chuyện
Cái lão chết tiệt kia, thấy một lần bà đây đánh một lần, đá ổng là còn nhẹ rồi! Rõ ràng là ổng đùa giỡn chị! Còn bắt chị lấy hết gia sản ra bồi thường tiền thuốc men và phí tổn thất tinh thần! Phí tổn thất cái đầu ổng! Bà đây lần sau này thấy là sẽ giết chết! Khốn nạn thật!
Đổng Học Bân đổ mồ hôi : Chị xin bớt giận trước, nào nào, chị Thường, uống chút nước đi
Vừa mắng chửi người, Thường Quyên cũng đã không còn khóc, mở miệng ra mắng nửa ngà.
Người kinh thành mắng chửi người rất có đặc điểm, tục xưng là kinh mắng. Đổng Học Bân nghe nghe cũng có chút vui vẻ, đột nhiên thấy rất thân thiết. Trước đây chị Thường trong ấn tượng cũng là loại tính cách này, chẳng là được cái chuyện gì đàng hoàng cả, thích trang điểm, yêu hư vinh, chỉ có bức ép cô ấy, cô ấy mới nổi tâm lên, nhìn chuyện này là biết rồi, chị Thường ra cước có thể là còn ác hơn cả Đổng Học Bân.
Cuối cùng, Thường Quyên cũng mắng mệt mỏi, thở hổn hển vài hơi, nhìn Đổng Học Bân bên cạnh, biểu tình của cô ấy cũng thay đổi : Học Bân, có phải chị gây phiền phức cho cậu không?
Không có
Chị không thể làm phiền cậu, nếu như quá phiền thì chị trở về
Coi chị nói kìa, bạn bè nhiều năm, chị có việc tôi có thể không quản sao?
Cũng là cậu tốt, mạnh hơn đám người kia nhiều
Đổng Học Bân ho khan một tiếng, có chút xấu hổ. Hắn là một người rất sĩ diện, đương nhiên trong lòng hắn cũng muốn giúp chị Thường, mà thằng nhãi này cũng rất bao che khuyết điểm : Tôi hỏi trước, chị thích phòng ban nào?
Thường Quyên vừa nghe, lập tức nói : Cái nào cũng được, chị nghe lời cậu
Đổng Học Bân nói : Phòng ban tôi phân công quản lý có mấy cái, hiện tại chỉ có cục chiêu thương bên tôi là đang thiếu người trầm trọng, bất quá muốn thêm chị vào thì phải có chính sách của huyện, buổi chiều có cuộc họp thường ủy, có thể thảo luận những cái này, tôi không cho chị cam đoan cái gì, nhưng tôi nói trước một tiếng với chị, huyện Trinh Thủy chúng tôi là huyện nghèo khó cấp quốc gia, điều kiện rất kém, trên đường chị tới hẳn là có thể thấy được, không cách nào so sánh với kinh thành
Thường Quyên nói : Chị không sợ
Chị nên có chuẩn bị đi?
Yên tâm, chị đã có chuẩn bị tư tưởng
Vậy được, nếu chị muốn vậy tôi sẽ giúp chị thử một lần, có thể hay không thì không nhất định, bất quá tôi khẳng định sẽ đem hết toàn lực, ừm, cũng là chuyện hồ sơ của chị ở quốc an kinh thành có chút phiền phức, hơn nữa bây giờ còn trong lúc tạm thời bị cách chức? Như vậy đi, cũng sắp nghỉ trưa rồi, tôi dẫn chị đi ăn cái gì trước một chút, đi cả ngày rồi cũng mệt mỏi, chờ cơm nước xong tôi sẽ gọi điện thoại cho lãnh đạo của chị, nhìn xem bọn họ có thả người hay không? Đổng Học Bân cũng không dám bảo đảm, bất quá nếu nói phân nửa, hắn khẳng định cũng có một ít nắm chắc, dù rằng quan hệ của Chân An Quốc với mình không tốt, Đổng Học Bân không được nhúng tay vào chuyện trong cục, nhưng muốn người thì chỉ thuộc về điều động bình thường, cũng không phải là nhúng tay vượt quyền, Chân An Quốc hẳn là sẽ cho mình mặt mũi.
Thường Quyên mắt lộ ra cảm động, nhìn hắn thật sâu : Học Bân, cũng là cậu tốt với chị ...
.... Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh