Sáng sớm.
Tám giờ hơn.
Điểm tâm đã xong, Khương mẫu Khương Phương Phương và Đổng Học Bân ba người cùng ngồi trước bàn, cháo trứng gà, trứng gà luộc, bữa sáng không tính là phong phú, nhưng rất ấm áp.
Tiểu Thao
Ừm, mẹ nói đi
Hai đứa làm gì mà ngồi xa vậy?
Ặc, khụ khụ, không ngồi xa mà
Con với vợ lâu lâu mới gặp, mặc kệ bà già này đi
Trời đất, ở nhà bọn con cũng ngồi đối diện mà
Thôi đi, trước đây hai đứa thân thiết lắm, lúc ăn không phải ngồi kế bên nhau sao?
Đổng Học Bân còn muốn giải thích, nhưng Khương Phương Phương không nói chuyện, không nhanh không chậm kéo cái ghế đi vài bước, đặt bên cạnh Đổng Học Bân, ngồi xuống kề bên hắn, sau đó thấy Khương Phương Phương chủ động khoác tay của Đổng Học Bân, rồi đưa tay lấy cái chén của mình đến đây.
Ăn cái gì?
Tay trái của tôi làm sao dùng đũa?
Ặc, lẽ nào chồng của chị Khương là thuân tay trái hả?
Tay phải bị ôm, Đổng Học Bân cũng không mở miệng được, chỉ có thể dùng tay trái mà thôi.
Khương mẫu cười nói : Lúc này mới đúng, không cần để ý đến mẹ, thấy hai vợ chồng tụi con thân thiết, trong lòng mẹ cũng vui vẻ, ăn đi tiểu Thao, ăn lúc còn nóng
Đổng Học Bân nói : Được
Khương mẫu hỏi : Ngày hôm nay con có đi làm không?
Cái này ... Đổng Học Bân do dự một chút.
Khương Phương Phương nói thay hắn : Anh ấy phải đi, trở về còn có việc
Đổng Học Bân nói tiếp : Đúng đúng, có việc, ăn xong con sẽ đi
Khương mẫu nhíu mày : Như vậy sao được, ít nhất phải ăn cơm tối, cứ quyết định như thế
Đổng Học Bân nhìn Khương Phương Phương, thấy chị Khương không nói cái gì, Đổng Học Bân mới gật đầu với Khương mẫu, ăn cơm tối thì ăn cơm tối, không sao cả, ngày mai Khương huyện trưởng cũng đi làm, chuyện của chính phủ huyện cũng không cần Đổng Học Bân quan tâm, hắn rất thanh nhàn.
Sau khi ăn xong.
Đổng Học Bân và Khương Phương Phương cùng nhau rửa chén.
Giờ khắc này Đổng Học Bân mới chú ý tới, Khương Phương Phương sáng sớm đi phòng vệ sinh là mặc quần áo, nhưng lại chỉ mặc áo, một cái áo sơ mi màu nhạt, trong cổ áo không nhìn thấy bộ thu y màu đỏ tối hôm qua cô ấy mặc, hẳn là không có mặc thu y. Nhưng quần, cô ấy không có mặc quần, vẫn là cái quần thu y màu đỏ tinh khiết tối hôm qua, để chân trần. Buổi tối không có đồ ngủ, mặc thu y là rất bình thường, hơn nữa có Đổng Học Bân làm chồng giả mạo ở đây, Khương huyện trưởng một phụ nữ đàng hoàng, khẳng định là phải tránh tị hiềm một ít, không có khả năng mặc đồ lót ngủ. Nhưng ban ngày sao còn để quần thu y lộ ra như thế, cũng có chút quá quá tùy ý.
Hình như thật sự không coi Đổng Học Bân là người ngoài.
Một thân ăn mặc muốn nhiều tùy ý có bấy nhiêu tùy ý.
Trong phòng bếp, Đổng Học Bân sau khi rửa chén lau lau tay. Không nhịn được nhìn quần của cô ấy vài lần, thấp giọng nói: Chị Khương, buổi tối ngài có trở về không?
Khương Phương Phương trầm ngâm nói: Tôi ở với mẹ tôi cả đêm.
Đổng Học Bân ừm một cái, Mẹ ngài bảo tôi ăn cơm tối xong rồi đi. Vậy ban ngày. . .
Tùy tiện làm cái gì đều được, chủ yếu là khiến cho mẹ tôi vui vẻ, nếu như bà tức giận, nói tuyệt thực thì tuyệt thực, tôi cũng không có cách nào, bên kia tôi cũng không ít chuyện tình, trong huyện có không ít văn kiện chờ xử lý, nếu như mẹ tôi không được, tôi cũng không đi ra, phải xin nghỉ.
Ừm, vậy tôi đã biết.
Biểu hiện của chúng ta có thể thân một ít, nếu không thật không chừng sẽ bị mẹ tôi nhìn ra, vừa rồi lúc ăn lời của bà cậu cũng nghe thấy được.
Đổng Học Bân ho khan nói: Tôi sợ ngài tìm tôi tính sổ.
Sẽ không. Khương Phương Phương bình tĩnh nhìn hắn, Lần này là cậu giúp tôi, trong lòng tôi đều biết, trước qua được cửa của mẹ tôi rồi nói.
Vậy, vậy được.
Đi thôi, rửa xong rồi.
Được, tôi sẽ ít nói lại.
Khương Phương Phương đã mở cửa phòng bếp.
Đổng Học Bân điều chỉnh tâm tính một chút, cũng đi theo.
Kết quả sau một khắc, Khương Phương Phương chủ động vươn tay, nắm bàn tay của Đổng Học Bân, Đổng Học Bân hít vào một hơi, cũng cầm ngược lại cô ấy.
Hai người nắm tay đi ra.
Khương mẫu đang ở phòng khách nghe radio, vừa thấy hai người như thế, cũng nở nụ cười một chút, có chút vui mừng, Như vậy thật tốt, sống mà, đầu giường cãi nhau cuối giường hợp.
Khương Phương Phương nói: Bọn con không cãi nhau.
Khương mẫu hừ một tiếng, Không cãi nhau sao tiểu Thao đi công tác lâu như vậy ngay cả bắt chuyện cũng không có? Khẳng định là giận con, đừng coi mẹ là kẻ ngu.
Đổng Học Bân vội nói: Mẹ, thật không có, bọn con tốt lắm.
Khương Phương Phương dừng lại, không thể làm gì khác hơn là nói theo, Hiện tại bọn con rất tốt, không có việc gì.
Khương mẫu nhìn nhìn bọn họ, nói: Hay là hai đứa làm bộ lừa gạt mẹ? Bà lão còn nghi rất nhiều, nói xong lập tức khẩn trương lên, Hai đứa không ly hôn chứ?
Đổng Học Bân cười khổ, Mẹ, không thể nào.
Khương mẫu nửa ngờ nửa tin, Đã mấy tháng, mỗi lần nghĩ đến chuyện của hai đứa mẹ đều chờ đợi lo lắng, sợ hai đứa trẻ tuổi bởi vì cãi một cái nhất thời kích động ly hôn, hôn nhân là đại sự, không thể kích động như thế, có biết hay không? Hai đứa ở cùng một chỗ phải bao dung, phải khoan dung, mẹ nói cho hai đứa biết, hai đứa nếu như dám ly hôn, có tin mẹ từ trên lầu nhảy xuống hay không? Tin hay không?
Khương Phương Phương nói: Mẹ lần trước thiếu chút đã nhảy một lần, con có thể không tin sao.
Con còn nói lần trước? Ai kêu các người gạt mẹ nói tiểu Thao qua đời, hừ. Khương mẫu cả giận nói.
Mẹ. Khương Phương Phương chăm chú nói: Con và tiểu Thao thật sự rất tốt, sau này cũng tận lực không cãi nhau, mẹ yên tâm đi.
Đúng vậy mẹ. Đổng Học Bân phụ họa.
Bà lão vừa rồi cũng dễ nói, hiện tại đã nhớ ra cái gì đó, nhìn chằm chằm con gái nói: Được rồi, đem giấy kết hôn của hai đứa cho mẹ xem.
Khương Phương Phương bất đắc dĩ nói: Con không mang ở trên người.
Đổng Học Bân dở khóc dở cười, Mẹ, chúng con thật không ly hôn.
Lòng nghi ngờ của bà lão thật sự có chút nặng, Mẹ nói với hai đứa, hai đứa nếu dám ly hôn, mẹ thật. . .
Mẹ, mẹ nên uống thuốc.
Thuốc Đông y trong phòng bếp cũng sắc xong rồi, Khương Phương Phương đi phòng bếp lấy ra, Đổng Học Bân nào dám cùng ở cùng với bà lão, cũng cuống quít đi theo, cầm đồ lược loại bỏ bột phấn của thuốc, cuối cùng làm một ly thuốc Đông y, hai người cầm tới đưa cho Khương mẫu.
Uống xong mẹ sẽ nói với hai đứa tiếp. Khương mẫu uống một ngụm, nhưng không có thống khoái như ngày hôm qua, đắng đến nổi làm cho bà nhíu lông mày thật sâu, đứng dậy đi hướng phòng bếp.
Mẹ làm gì vậy?
Thêm chút đường, đắng quá.
Thêm đường sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của thuốc.
Mẹ uống còn uống không nổi, còn hiểu quả cái gì.
Khương mẫu rõ ràng tâm tình không tốt lắm, hình như là nghĩ về chuyện con gái con rể đã vỡ tan tình cảm và ly hôn, đây là đang lừa gạt bà, vì vậy trong lúc nói cũng không có cảm tình, sau khi đi vào phòng bếp tự mình bỏ thêm đường, vẫn không đủ, lại bỏ thêm một chút.
Bên ngoài.
Trong phòng khách.
Đổng Học Bân nói nhỏ: Chị Khương, hiện tại làm sao bây giờ?
Khương Phương Phương hình như đã quên, Mẹ tôi cứ như vậy, thay đổi nhanh lắm, có thể cũng là nguyên nhân của bệnh này, chuyện trước đây bà trên cơ bản đều nhớ kỹ, còn nhớ đặc biệt rõ ràng, nhưng chuyện của mấy năm gần đây nhớ một cái quên một cái, tâm tình thay đổi cũng rất nhanh, bình thường phát giận, cái này cũng cũng là có cậu, bà cũng còn dễ dàng một chút, nếu như cậu không ở, mẹ tôi nổi giận lên với tôi cho tới bây giờ cũng không khách khí, nói vỗ bàn thì vỗ bàn, nói uy hiếp nhảy lầu thì uy hiếp nhảy lầu, tôi làm con gái cũng không biện pháp gì, chỉ có thể theo.
Ài.
Nhà nào cũng có cái khỏ để nói.
Đổng Học Bân và Khương Phương Phương hai người ngồi xuống ghế sô pha, tay vẫn còn nắm với nhau, sau khi đi ra phòng bếp thì vẫn không buông ra, nhưng Khương mẫu vẫn là bán tín bán nghi, cứ cho rằng hai người ly hôn, cái này sao làm đây? Chồng chị Khương qua đời nhiều năm như vậy, giấy kết hôn cũng không có?
Đổng Học Bân nhìn về phía cô ấy, Vậy giấy kết hôn rốt cuộc. . .
Khương Phương Phương suy nghĩ một chút, nói: Giấy kết hôn tôi không có.
Ngài không có tôi càng không có, Đổng Học Bân cũng rơi vào tình huống khó xử, cái này đi chổ nào chứng minh, nếu như là vợ chồng thật cũng may, nhưng hai người quả thật là giả, cũng có chút chột dạ.
Ực ực, Khương mẫu hình như uống xong.
Khương Phương Phương chần chờ một chút, Bằng không thân thiết một chút.
Thân thiết? Đổng Học Bân trong lòng nói làm sao thân thiết, vừa muốn hỏi, phòng bếp bên kia chợt được tiếng bước chân của Khương mẫu, đi ra, Khương. . .
Nói còn chưa xong.
Đổng Học Bân trợn mắt há hốc mồm phát hiện Khương Phương Phương không nhanh không chậm đem đầu đến gần, bẹp, đem cánh môi dán lên trên môi của Đổng Học Bân.
Cánh môi tiếp xúc.
Một chút dính lại cùng nhau.
Đổng Học Bân nhất thời trợn tròn mắt, tròng mắt cũng trừng to.
Bất quá Khương Phương Phương không nhúc nhích, chỉ là đem đẹp môi ấn đến ngoài miệng Đổng Học Bân, về phần động tác hôn môi thì không có làm, vẫn không nhúc nhích.
Phía sau.
Tiếng bước chân của Khương mẫu nhất thời ngừng lại, không có âm thanh.
Đổng Học Bân phía sau lưng nhất thời toát đầy mồ hôi lạnh, cũng rõ ràng ý của chị Khương, nhưng hắn cũng không thể coi như không có gì như chị Khương được, bị một phụ nữ hôn, còn là một đại mỹ nữ, Đổng Học Bân có thể chịu được mới là lạ, cũng không thấy Khương mẫu, giả bộ như không biết bà ấy đến, cái miệng khẽ động, hôn ngược môi của chị Khương. Đổng Học Bân phỏng chừng Khương Phương Phương cũng là nghĩ rằng như thế là được, làm hình làm dạng mà thôi, nhưng Đổng Học Bân vừa làm như thế, hiển nhiên là không còn làm hình làm dạng nữa, mà là trực tiếp không khách khí hôn vào, ngậm lấy môi của cô ấy.
Chị Khương từ từ nhắm hai mắt giật giật lông mi, vẫn không nhúc nhích.
Đổng Học Bân hôn hai lần, trên tay cũng ôm cô ấy, đem đầu lưỡi vuốt ve cánh môi của chị Khương rồi nhét vào trong miệng của cô ấy.
Hàm răng của cô ấy đóng chặt.
Nhưng Đổng Học Bân dùng lực một chút, vẫn chen vào.
Khương Phương Phương dừng, môi khẽ động, mở ra đóng lại, lại mở, lại chậm rãi khép lại, tuy rằng không phải rất nhiệt tình, nhưng cũng dần dần bắt đầu đáp lại Đổng Học Bân. Chổ khác duy nhất của hai người là, Đổng Học Bân có chút háo sắc, còn rất gấp gáp, Khương Phương Phương thì lại là không nhanh không chậm, vẫn rất nhu hòa.
Hôn rồi!
Dĩ nhiên hôn môi với mỹ nữ huyện trưởng!
Đổng Học Bân trong lòng lửa nóng, đã quên sớm Khương mẫu phía sau còn đang nhìn, hắn nghĩ cho dù sau này chị Khương trở mặt với mình, lần này cũng đáng!
Môi của chị Khương quá ngọt!
Còn có mùi thơm ngào ngạt từ bên trong!
Cái mùi vị kia thật sự là không cách nào dùng ngôn từ hình dung!
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh