Cạch.
Cửa phòng ngủ mở ra.
Trong phòng khách truyền ra tiếng bước chân, dần dần đến gần.
Đổng Học Bân là đưa lưng về phía bên kia, cũng nhìn không thấy người, chỉ có thể nghe được tiếng dép vang lên bên tai, xoạch, xoạch, đi qua.
Đầu kia là WC.
Bà lão quả nhiên là đi phòng vệ sinh.
Chờ cửa WC đóng, Đổng Học Bân mới dám mở mắt nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, nhìn Khương Phương Phương gần ngay trước mắt cũng mở đôi mắt sáng, ánh mắt của Đổng Học Bân nhất thời gặp phải cô ấy, ánh mắt của Khương Phương Phương rất thản nhiên, cũng không có biến hóa gì, ngược lại Đổng Học Bân không thể chịu được né tránh, nhanh chóng xê dịch thân thể, vừa rồi lúc tiến vào chăn quá sốt ruột, hai chân đều đè lên đùi của chị Khương, hắn cấp tốc đem chân rút về, khiến cho chân tránh khỏi chân của chị Khương, cuối cùng lúc rút ra, một chân còn không cẩn thận đụng trúng thịt, không phải xúc cảm của vải vóc, mà là chân đẹp lộ ra bên ngoài của Khương Phương Phương, Đổng Học Bân không cảm giác chị Khương thế nào, nhưng thật ra chân mình vô thức run run một chút.
Thật trơn.
Còn có chút lạnh.
Đổng Học Bân hơi rút chân khỏi chân của chị Khương, lui về sau.
Đừng lui.
. . . Hả?
Chăn không lớn như vậy.
À, vậy tôi xích đến đây một chút.
Đổng Học Bân sau này rút ra, chủ yếu là sợ Khương Phương Phương phản cảm, hắn là đàn ông thì cũng không có gì gọi là, nếu chị Khương nói, vậy nhích lại gần chút, hắn còn đang ước gì, vì vậy cái mông hơi động, hắn lại lết gần đến hướng của chị Khương một ít, phía sau lưng và cái mông lộ ra bên ngoài cũng được chăn ấm áp của chị Khương một lần nữa phủ lấy. Rất ấm áp, trong chăn cũng vậy, mà trong lòng Đổng Học Bân cũng vậy.
Cùng một chăn với huyện trưởng.
Cùng một chăn với mỹ nữ lãnh đạo.
Cái này là cái đãi ngộ gì hả? Không ấm áp mới là lạ!
Hô hấp của Đổng Học Bân trở nên nhanh hơn một ít, hắn không muốn khiến cho Khương Phương Phương phát hiện, tận lực đè ép, thẳng thắn nhắm mắt lại khống chế một chút.
Hít sâu, đừng quá kích động.
Đổng Học Bân cũng dần hồi phục một ít.
Bỗng nhiên, cửa phòng vệ sinh vang lên tiếng động, lại mở ra.
Một tiếng bước chân tập tễnh đi ra.
Đổng Học Bân trong lòng nói ngài nhanh chóng quay về phòng ngủ đi, mặc niệm vài câu. Nhưng không như mong muốn, bước chân của bà lão đã ngừng lại ở phía sau Đổng Học Bân, sau một khắc, xoạc xoạc một chút, Đổng Học Bân cảm giác chăn trên chân bị người lôi kéo, đem chân lộ ra bên ngoài phủ lấy, sau đó phía sau lưng cũng truyền đến cảm giác được phủ chăn, hiển nhiên là bà lão thấy bọn họ không được, nên đắp chăn cho hai người lại.
Đổng Học Bân khẽ động cũng không dám động.
Khương Phương Phương phỏng chừng đã giả bộ ngủ, tiếng động gì cũng không có.
Sau đó, tiếng dép lại vang lên, chỉ nghe trên sô pha phía sau có động tĩnh, hình như là bà lão dọn chăn lại, còn thấp giọng lẩm bẩm một câu, Trải không hết chăn thì cất vào lại, còn để trên sô pha làm gì, lười quá, chỉ là chuyện vài bước. Dứt lời, tiếng bước chân lại vang lên vài bước, kẹt một chút, cái tủ phía sau cách đó không xa mở ra, chăn hình như được bỏ vào trong.
Một lát sau.
Cửa phòng ngủ mới đóng lại, bà lão đã trở lại ngủ.
Đổng Học Bân thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại nương tia sáng ánh trăng trên sô pha nhìn. Quả nhiên, chăn của mình đã bị dọn đi, trên sô pha trống không.
Chẹp, như thế rất tốt.
Đổng Học Bân bất đắc dĩ.
Khương Phương Phương phỏng chừng cũng thấy được, phía sau vang lên âm thanh nhẹ nhàng của cô ấy, bởi vì cách gần quá, hơi thở đều phun lên cổ Đổng Học Bân, Tôi thật ra đã quên, mẹ tôi lớn tuổi, có đôi khi sẽ đi tiểu đêm, ừm, lần này xong phỏng chừng cũng không còn nữa, chăn. . .
Không cần chăn.
Đang mưa, ngày hôm nay lạnh.
Tố chất thân thể của tôi ngài cũng không phải không biết.
Vậy được, chổ nà mấy cái đệm, không được cậu lấy một cái, hiện tại lấy chăn ra mẹ tôi sẽ phát hiện không thích hợp, chỉ có thể ủy khuất cậu.
Tôi sao, vậy tôi đi.
Đổng Học Bân ngồi dậy, lưu luyến rời khỏi chăn của Khương Phương Phương, một lần nữa bò lên trên sô pha, sau khi cẩn thận nằm xuống, dùng cái đệm phủ lên đơn giản.
Có chút lạnh.
Ài, miễn cưỡng thôi.
Đổng Học Bân khép hờ mí mắt lại.
Nhưng vẫn như tình huống vừa rồi, hắn vẫn không ngủ được.
Nghe phía dưới truyền đến tiếng xoay người của Khương Phương Phương, Đổng Học Bân len lén đem con mắt hí thành một khe, nhìn trộm đường vòng cung nửa ngực trên của chị Khương lộ ra trên chăn, không có cái gì đẹp mắt như cái này, bất quá cực đoan cũng có ... càng xem càng ngủ không yên.
Mười phút trôi qua.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua.
Trong lúc Đổng Học Bân muốn trở mình hoạt động thân thể có chút đau nhức và đông lạnh, trong phòng ngủ lại truyền đến tiếng dép.
Hả?
Khương mẫu lại tỉnh dậy?
Cái đệch! Đừng nha!
Đổng Học Bân nhìn về hướng chị Khương, chỉ thấy trong mắt của Khương Phương Phương cũng có chút bất đắc dĩ, bất quá phản ứng cũng rất nhanh, chăn lập tức được xốc lên, lúc này không cần cô ấy nói Đổng Học Bân cũng hiểu ý, cấp tốc từ trên sô pha nhảy xuống, đem mấy cái đệm trên sô pha để vào vị trí, sau đó nghe tiếng bước chân bên tai càng ngày càng rõ ràng, hành động của hắn cũng gấp lên, lần thứ hai nhảy vào chăn của chị Khương.
Cú nhảy này có chút mạnh.
Một tiếng động vang lên,đụng vào lưng chị Khương, đại khái là chổ xương hông, thân thể chị Khương nhất thời ngửa ra sau, thiếu chút nữa đụng vào tủ TV.
Ơ!
Xin lỗi xin lỗi!
Suỵt.
Khương Phương Phương ôm lưng xoay người trở về, đắp chăn cho mình, biểu tình có chút đau.
Đổng Học Bân đau lòng lắm, nhưng khó mà nói cái gì, bởi vì phía sau đã truyền đến tiếng mở cửa, hắn chỉ có thể học theo Khương Phương Phương nhắm mắt lại.
Khương mẫu đi ra.
Tiếng rót nước trên bàn vang lên, sau đó cũng là động tĩnh uống nước.
Sau vài giây, xoạch xoạch, tiếng dép biến mất ở phòng khách, cửa phòng ngủ lại đóng lại.
Thì ra là uống nước!
Trời đất! Không cần lăn qua lăn lại người như thế chứ!
Ngài cái này còn cho người ta ngủ không vậy!
Đổng Học Bân khổ sở mở mắt, nhìn Khương Phương Phương một chút. Thấy nàng cũng mở mắt, liền nháy mắt ra dấu với cô ấy, đứng dậy quay về sô pha.
Nhưng Khương Phương Phương kéo hắn lại.
Làm sao vậy chị Khương?
Ừm, bằng không cậu cứ ngủ đi.
Hả? Ngủ cái gì?
Thì cùng nhau ngủ.
Ài, ngủ chổ này sao được.
Không có gì, lỡ như mẹ tôi lại thức thì cậu phải tiếp tục nữa, cái này cũng là hai ta không ngủ. Cậu lỡ như ngủ thì làm sao bây giờ? Khiến cho mẹ tôi thấy còn không lộ sao? Hơn nữa trên sô pha cũng lạnh, cậu ngủ như thế ngày mai cũng sẽ bị cảm, ừm. Cứ như vậy đi.
Ặc, cũng phải.
Đi ngủ sớm một chút.
Khụ khụ, được thật hả?
Không có việc gì.
Vậy. Ừm, vậy được.
Đổng Học Bân cũng không làm kiêu, nằm xuống lại, nhìn nhìn chị Khương, trên người hắn có chút cảm giác cứng ngắc, không được tự nhiên.
Khương Phương Phương nói: Ngủ ngon.
Đổng Học Bân ừm một cái, Ngài ngủ ngon.
Khương Phương Phương quay về hướng tủ TV, không có quay về hướng Đổng Học Bân ngủ.
Đổng Học Bân thật ra cũng nghĩ như vậy, dù sao hai người cũng không phải vợ chồng càng không phải thân thích, chỉ là đồng sự và quan hệ cấp trên cấp dưới. Ngủ cùng một chỗ đã quá xấu hổ, cho nên cũng phải xoay người đưa lưng, bất quá thấy chị Khương đã xoay người, hắn cũng không động, nhìn phía sau lưng của cô ấy tán thưởng một hồi lâu. Một chút buồn ngủ cũng không có, cũng không dự định ngủ, so với nhắm mắt mất ngủ, còn không bằng thừa dịp có cơ hội nhìn cho đã mắt, cơ hội ngủ cùng chăn với mỹ nữ huyện trưởng cả đêm, Đổng Học Bân phỏng chừng sau này cũng không có.
Vai thật là đẹp mắt.
Ừm. Cái cổ cũng đẹp.
Thu y màu đỏ cũng rất dụ người.
Đang suy nghĩ, Đổng Học Bân con mắt khẽ động, đột nhiên cảm giác trong chăn giật giật, chăn bên kia của Khương Phương Phương cũng bị nổi lên một cục, chị Khương hình như đang xoa lưng.
Đổng Học Bân vội hỏi, Chị Khương, ngài làm sao vậy?
Vừa đụng phải một chút. Khương Phương Phương nhỏ giọng nói nhẹ: Hình như sưng lên.
Đổng Học Bân vội nói: Ai da, tại tôi tại tôi, quá mau không chú ý.
Không phải trách nhiệm của cậu. Khương Phương Phương nói xong, chống tay ngồi dậy, đưa tay mở cánh cửa bên dưới của tủ TV, lật lật ở bên trong.
Ngài tìm cái gì?
Tìm dầu, xức một chút.
Lấy dầu ra, Khương Phương Phương dựa vào tủ TV, đem xương hông hướng về chổ ánh trăng, cũng không cấm kỵ, chậm rãi xốc thu y lên, hình như vết thương còn ở bên dưới một chút, cô ấy kéo cái quần màu đỏ đi xuống một ít, lúc này mới lộ ra một vết bầm chút có xanh tím. Đổng Học Bân vừa nhìn trong lòng cũng căng thẳng, bất quá khiến cho con ngươi hắn co rụt lại chính là, cái quần bị kéo như thế, bên trong cũng lộ ra đường viền quần lót, thấy rất rõ ràng, cái quần lót tơ tằm ấy không lúc nào không tản ra mê hoặc nồng đậm.
Muốn chết người đi được.
Đổng Học Bân nhanh chóng thu lòng bàn tay, Đều bầm cả rồi.
Không nghiêm trọng như vậy. Khương Phương Phương đem dầu đổ vào tay một chút, sau đó đậy nắp lại, cúi đầu xoa lên vết bầm.
Đổng Học Bân cũng đau lòng nhìn chằm chằm lưng cô ấy.
Có thể cảm giác có chút không được tự nhiên, Khương Phương Phương trong lúc xoa dầu, đem ngón cái và ngón út nới ra một chút, đem đường viền quần lót kéo ra luôn.
Đổng Học Bân lúc này mới có phản ứng, nhanh chóng nhắm mắt không nhìn.
Cậu ngủ trước đi. Khương Phương Phương nói.
Ặc, ừm. Đổng Học Bân đáp, bất quá lo lắng, sau khi nằm xuống vẫn tiếp tục nhìn vài lần chị Khương ngồi ở bên cạnh xức đầu.
Da của Khương Phương Phương rất non, mỗi lần xoa lên vết thương, cô ấy tựa như đều rất đau.
Được không chị Khương?
Bình thường.
Rất đau?
Cũng được, không có việc gì, cậu ngủ đi.
Ngài như vậy tôi làm sao ngủ được, đều tại tôi. Đổng Học Bân ổn định tinh thần, Tôi cũng học qua trung y, bằng không tôi nhìn cho ngài?
Lần kia giải phẫu, Khương Phương Phương kiến thức qua y thuật của hắn, Châm cứu?
Không cần châm cứu, tôi cũng không mang, ừm, xoa bóp bình thường là được, cam đoan tay đến bệnh trừ. Đổng Học Bân nói.
Khương Phương Phương lại xoa nhẹ lên vết thương vài cái, vẫn là lông mày run rẩy, suy nghĩ một chút, nhìn về phía Đổng Học Bân nói: Vậy được, phiền phức.
Ngài xem ngài nói kìa, lúc đầu cũng là lỗi của tôi.
Cậu tới nhà mẹ tôi là vì giúp tôi, không có lỗi của cậu. . . “ Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh