[Dịch] Quyền Tài

Chương 1403 : Mặc quần áo của chị Khương.




Buổi tối.

Nhà Khương mẫu.

Mưa vẫn rơi, có vẻ càng lúc càng lớn.

Hạt mưa đập vào lan can, xối vào cửa sổ, gây ra động tĩnh không nhỏ, lớp keo trên cửa kính có vẻ bởi vì thời gian quá lâu rồi, cho nên đã tróc ra không ít, lớp kính cũng không ổn định, giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Phòng khách.

Bảy giờ hơn.

Sau khi ăn xong, ba người xem TV.

Đổng Học Bân nói với Khương Phương Phương : Cửa sổ nhà không sao chứ?

Không sao Khương Phương Phương nhìn bên ngoài : Không rơi đâu

Nhìn có chút nguy hiểm, sao không làm lại? Lỡ như rơi trúng mẹ ng ... Rơi trúng mẹ, thì nguy hiểm lắm Đổng Học Bân nói.

Khương mẫu nói : Đã sớm nói muốn làm, bất quá ghế không đủ, vợ con với không tới, bảo mẫu thì lười, ngoại trừ làm cơm cái gì cũng không quản

Đổng Học Bân liền nói ngay : Ài, cái này không phải có con sao

Khương Phương Phương nhìn hắn : Rất cao, dễ ngã

Đổng Học Bân ài một tiếng : Cao nhiêu đó tính cái gì, để anh để anh

Khương Phương Phương vừa nghe, cũng không khuyên hắn nữa : Vậy em lấy băng dán và kéo cho anh

Tiểu Thao, vậy con chú ý an toàn Khương mẫu cũng nói : Không được thì thôi

Mẹ yên tâm đi, chút việc nhỏ, giơ tay là xng, sau này trong nhà có việc gì mẹ cứ nói với con

Khương mẫu mặt mày rạng rỡ nói : Được được, đèn trong phòng vệ sinh cũng bị hư

Khương Phương Phương nở nụ cười : Mẹ, mẹ thật là không khách khí với anh ấy

Đó là con rể mẹ, mẹ khách khí cái gì Khương mẫu thản nhiên nói : Tiểu Thao, thay luôn bóng đèn trong phòng vệ sinh luôn, bóng đèn đã mua rồi, nhưng vợ con gắn thử một lần rồi, không được

Được Đổng Học Bân không hai lời.

Khương Phương Phương cũng đem băng dán và kéo tới.

Đổng Học Bân ngẩng đầu, nhà ở của Khương Phương Phương rất cũ, trần nhà cũng cao hơn nửa mét so với tiểu khu đời mới, hèn chi Khương Phương Phương với không tới, Đổng Học Bân đứng trên ghế còn chưa chắc đã tới, cuối cùng quay đầu lại nhìn, thẳng thắn rút tấm kính lót của bàn ăn, đẩy bàn tới phía cửa sổ, rồi leo lên trên bàn đứng, lúc này mới có thể miễn cưỡng, Khương Phương Phương ở bên dưới đưa băng dán cho hắn, Đổng Học Bân dán khe hở lại từng chút từng chút. Tuy rằng dán không dễ coi cho lắm, nhưng tối thiểu cũng có bảo đảm an toàn, nếu không lỡ như có một trận gió thổi mạnh qua, mà lại có người bên dưới, vậy thì nguy hiểm lắm.

Được chưa Phương Phương

Có thể rồi, xuống đi

Được

Đổng Học Bân leo xuống khỏi bàn, dọn trở lại, cũng đem tấm kính đặt lại.

Bất quá bên ngoài có gió thổi qua, tấm kính vẫn lắc, xem ra dán bên trong cũng không bảo hiểm, bên ngoài cũng phải làm một chút, dù sao thì lan can cũng không có kính.

Đổng Học Bân nói : Anh ra bên ngoài dán

Đang mưa Khương Phương Phương lắc đầu : Để bữa khác đi

Đổng Học Bân ài một cái : Chuyện tiện tay mà, làm luôn

Khương Phương Phương nhìn cửa sổ, nói : Vậy em lấy dù che cho anh

Đổng Học Bân khoát khoát tay : Đừng, em đừng đi ra, dính mưa bị cảm đấy

Tiểu Thao, chờ ngày mai rồi làm Khương mẫu cũng nói : Mưa lớn như vậy, con sẽ bị ướt đấy

Không sao đâu mẹ, giao cho con Đổng Học Bân không nói nhiều đoạt lấy băng dán trong tay của Khương Phương Phương, lại cầm cái khăn khôn, lúc này mới đi ra ngoài.

Lan can.

Đổng Học Bân đóng cửa lại, không cho Khương Phương Phương đi ra theo.

Bên ngoài, dù ở trên có mái hiên, nhưng lan can không có kính chắn thì mưa vẫn rơi vào, rơi lên trên người Đổng Học Bân, làm hắn nhất thời ướt nhẹp.

Đổng Học Bân không lưu ý, cúi đầu nhìn, bệ cửa sổ bên ngoài tương đối dài, đại khái có thể miễn cưỡng đứng hai chân, cũng không cần dùng bàn, vì vậy hắn nắm lấy cái dốc bên cạnh, thân thể đỡ bệ cửa sổ, nhìn nước mưa trên bệ cửa, lập tưc dùng khăn lau khô, nếu không băng dán cũng không dính, sau khi làm xong chổ này, thì tiếp tục làm qua chổ khác.

Mười phút sau.

Cửa sổ đều được làm tốt.

Tấm kính đã không còn phát ra âm thanh.

Đổng Học Bân mở cửa đi vào, trên người đã ướt không ít, tóc cũng ướt nhẹp : Làm xong rồi mẹ, mẹ xem được không?

Khương mẫu nói : Được, được

Khương Phương Phương cầm khăn lau nước cho hắn.

Đổng Học Bân có chút ngượng ngùng, nhưng có Khương mẫu ở đây, hắn cũng chỉ đành để cho Khương Phương Phương lau : Còn bóng đèn phải không? Ở đâu?

Khương mẫu cười nói : Để Phương Phương chỉ con con, mẹ cũng đã quên rồi

Buông khăn mặt, Khương Phương Phương lấy ra một cái bóng đèn mới trong ngăn kéo : Anh nghỉ ngơi trước đi, làm mệt nửa ngà rồi, phòng vệ sinh ngày mai làm

Không sao, đưa cho anh đi

Vậy chờ em tắt điện đã

Không cần, không trúng dây điện

Phòng vệ sinh rất nhỏ, nền đất cũng có vẻ cũ.

Khương Phương Phương đem cái ghế cho hắn, tiện thể đóng cửa phòng, như vậy nói chuyện cũng tiện.

Đổng Học Bân bước lên ghế dỡ chụp đèn xuống, sau đó đem bóng đèn mới gắn vào rất lão luyện, rồi lại để lên, chỉ mười giây là xong.

Khương Phương Phương ngẩng đầu nói : Lần trước tôi làm nửa ngày cũng không dỡ chụp đèn xuống được

Đổng Học Bân à một tiếng : Cái loại này phải lắc qua bên trái một chút, sau đó mới có thể lấy xuống

Cậu rất thạo Khương Phương Phương ngoài ý muốn nhìn hắn : Tôi còn tưởng rằng cậu không hiểu những cái này

Đổng Học Bân cười cười, chùi chùi vết chân trên ghế, nói : Sao có thể không hiểu, trước đây nhà tôi nghèo lắm, không nói khoa trương, mức độ sinh hoạt phỏng chừng cũng nghèo khó như phần lớn người dân ở huyện Trinh Thủy chúng ta, thiếu không ít tiền, cũng chỉ dựa vào một chút tiền lương của mẹ tôi mà sống, ăn đều ăn không nổi, làm gì có tiền dư làm cái khác? Có việc đương nhiên là tự mình làm, bếp bị hư, toilet kẹt nước, bóng đèn hư, mấy cái này đều tự mình tôi làm, không phải khoác lác với ngài, làm mộc tôi cũng biết một chút, nhà tôi hồi đó có một cái giường cũ không biết đã hư bao nhiêu lần, đều là tôi tìm đồ cố định lại, sau đó còn gắn thêm chân ở giữa, ha ha, ngài thấy tôi hiện tại rất oai phong, lái Land Rover hút thuốc Trung Hoa, thật ra đó đều là chuyện sau này, trước đây tôi cũng sống rất khổ

Hắn hiện tại có tiền.

Hắn hiện tại làm quan.

Thậm chí có cả cô vợ đẹp.

Có thể nói một người đàn ông có cái gì, Đổng Học Bân đều có cái đó.

Nhưng ai ai cũng chỉ thấy được một mặt thành công của Đổng Học Bân, hâm mộ hắn, ghen ghét hắn, nghĩ như thế nào đều có, nhưng lại không biết rằng những thứ này đều là do Đổng Học Bân đem mạng ra kiếm về.

Được rồi, còn cái gì cần làm hay không?

Không, đi ra ngoài uống nước nghỉ ngơi đi

Hai người đi ra, Khương mẫu nói : Xong rồi?

Đổng Học Bân cười nói : Đã xong, mẹ, sau này trong nhà có việc thì cứ gọi con

Khương mẫu cười ha ha, nói với con gái : Con thấy chưa, vẫn là trong nhà có đàn ông thì tốt, hai vợ chồng tụi con, sau này nhớ phải sống tốt, nghe không?

Khương Phương Phương nhẹ nhàng ừm một tiếng : Con biết

Khương mẫu nói : Nhanh rót nước cho chồng con đi, coi con rể của mẹ mệt kìa

Đổng Học Bân phủi phủi quần áo trên người : Không uống đâu, nhà chúng ta có máy nước nóng không? Quần áo bị ướt, con muốn đi tắm

Khương Phương Phương nhìn quần áo hắn : Được, tắm rửa trước

Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái : Vậy quần áo của anh ...

Khương Phương Phương không chút nghĩ ngợi nói : Cởi ra cho em là được, em hong khô cho anh, cũng không ướt lắm, ngày mai có thể mặc Dừng lại một chút : Bất quá ở chổ này không có quần áo, quần áo của ba cũng vừa mới đốt, ừm, em tìm cho anh, buổi tối anh mặc quần áo của em ngủ? Em còn một bộ thu y

Đổng Học Bân a một tiếng : Mặc của em hả?

Khương Phương Phương nói : Đã giặt qua rồi, sạch sẽ

Khương mẫu cười nói : Tiểu Thao, con chê vợ con hả?

Không có không có, vậy ... Khụ khụ, được rồi Đổng Học Bân cũng không có biện pháp.

Khương Phương Phương nói : Đi tắm đi, em tìm quần áo cho anh

Cái này Đổng Học Bân đúng là phải tắm, thứ nhất là trên người ướt, có chút khó chịu, thứ hai cũng là mấy ngày nay hắn bận chuyện công tác, ngày hôm qua sau khi về nhà cũng lăn đùn ra ngủ, ngày hôm nay thì đi gấp, đại khái là hai ba ngày rồi chưa tắm, nếu như ngồi chơi thì còn dễ nói, nhưng tối nay hắn phải ngủ cùng Khương Phương Phương, Đổng Học Bân khẳng định không thể ở dơ vào trong chăn.

Phòng vệ sinh.

Đóng cửa, Đổng Học Bân bắt đầu cởi quần áo.

Vừa cởi xong, bên ngoài đã có người gõ cửa : Tiểu Thao?

A Đổng Học Bân nói : Làm sao vậy?

Đem quần áo cho em

Hả? Bây giờ?

Ừm, em đem đồ tới rồi

Đổng Học Bân cúi đầu nhìn, mình chỉ mặc mỗi cái quần lót, nhất thời xấu hổ, vỗ vỗ trán, cắn răng cầm quần áo ướt của mình ra, bất quá không mở cửa toàn bộ, mà chỉ mở một khe nhỏ, cũng không thấy bên ngoài, trực tiếp đem quần áo đưa ra.

Trên tay chợt nhẹ, quần áo đã không còn.

Sau một giây, tay lại nặng, truyền đến xúc cảm của vải.

Được rồi, quần áo của em anh mặc có thể nhỏ một ít, cố chịu đi Khương Phương Phương nói.

Đổng Học Bân đóng cửa phòng, đem tới nhìn, là một bộ đồ thu y thuần sắc trắng, ừm, cũng may là màu trắng, không phải màu đỏ màu hồng gì gì.

Tắm thôi, mở nước.

Ào ào, ào ào.

Tắm nước nóng lên người đúng là thoải mái tới cực điểm.

Sau khi tắm xong, Đổng Học Bân cũng hỏi bên ngoài khăn mặt là của Khương Phương Phương, vì dù sao theo Khương mẫu thấy thì mình hẳn là phải biết, cho nên cúi đầu lấy một cái khăn màu hồng ngửi ngửi, ừm, có mùi của Khương Phương Phương, vì vậy dùng nó để lau tóc và thân mình, về phần bàn chải đánh răng hắn không dám dùng của Khương Phương Phương, mà dùng tay lấy kem đánh răng chà vào miệng, sau đó xúc nước, coi như là xong.

Nên mặc quần áo.

Đổng Học Bân có chút xấu hổ cầm lấy quần áo của Khương Phương Phương nhìn nhìn, xoa xoa mi tâm suy nghĩ nửa ngày, không mặc là không được, hết lựa chọn rồi.

Mặc thôi.

Kệ nó.

Đổng Học Bân cắn răng một cái, đem cái quần màu trắng mặc vào người, có chút chật, có chút ngắn, nhưng có thể miễn cưỡng.

Ngửi ngửi mùi của Khương Phương Phương trên vải, trái tim của Đổng Học Bân có chút nhảy loạn. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.