[Dịch] Quyền Tài

Chương 1402 : Buổi tối ai cũng không cho đi!




Buổi chiều.

Bốn giờ rưỡi.

Mưa không lớn, nhưng kéo dài.

Trong phòng khách nhà Khương mẫu, Đổng Học Bân giúp Khương Phương Phương thu dọn quần áo, xếp chăn giường, lau giày cao gót bị dơ.

Cậu đừng quản, để tôi

Là tôi không cẩn thận làm rơi

Không sao, cậu cứ để đấy

Cái này lau xong rồi, cô đừng đụng tay

Khương Phương Phương không đáp ứng, vẫn là đoạt lấy giày cao gót, tự mình lau : Giày để tôi, nếu như cậu không có việc gì làm thì đi rửa đồ ăn đi, trong tủ lạnh đấy, cậu thấy thích ăn cái gì thì lấy ra, chờ tôi làm xong chúng ta cùng nhau làm cơm, đến lúc đó mẹ tôi tỉnh dậy thì có cơm ăn

Tốt

Nhớ mở đèn phòng bếp lên

Không cần, thấy được

Đèn tủ lạnh bị hư, sợ cậu không nhìn thấy

Vào phòng bếp, Đổng Học Bân mở tủ lạnh ra lấy đồ ăn, sau khi rửa xong cũng không đợi Khương Phương Phương, hắn biết chị Khương mấy ngày nay mệt mỏi, vì vậy tự mình làm đồ ăn luôn, chờ Khương Phương Phương lau giày dọn quần áo xong tiến vào, Đổng Học Bân cũng không cho cô ấy làm cái gì, hầu như đều là hắn làm cả.

Sau khi làm xong, đã hơn năm giờ.

Hai người cũng không còn làm gì cả, ngồi sô pha xem TV, hai người cách cũng không gần, đại khái là khoảng một cánh tay, cũng không dám xem tin tức, mà là xem tiết mục văn nghệ nào đó, chương trình này cũng không tệ lắm, Khương Phương Phương không phải một người thích nói chuyệ, Đổng Học Bân càng không phải, hai người bọn họ cứ như thế mà xem TV, cũng không có nói chuyện với nhau, dù sao thì Khương mẫu cũng còn ở trong nhà, có vài lời cũng không tiện nói, nếu không sẽ bị lộ ra.

Không lâu sau.

Khương Phương Phương nhìn thời gian Cũng nên gọi mẹ

Đúng rồi chị Khương Đổng Học Bân thấp giọng nói : Chồng ngài trước đây xưng hô ngài thế nào?

Khương Phương Phương im lặng chốc lát : Bình thường đều gọi Phương Phương, lúc có mẹ tôi cậu cũng gọi như thế là được

Đổng Học Bân gật đầu một cái : Nhớ rồi, dù sao thì tôi ít nói một chút là được

Bỗng nhiên, cửa phòng ngủ bị người từ bên trong mở ra, bà lão đi ra.

Động tác của Khương Phương Phương tương đối nhanh, nhếch mông ngồi nhích lại bên cạnh Đổng Học Bân, rất tự nhiên nắm tay cảu Đổng Học Bân, Đổng Học Bân ngẩn ra, cũng có phản ứng, cũng nắm tay cô ấy, ngón tay của hai người giao nhau, Đổng Học Bân cũng cảm thụ được nhiệt độ và sự nhẵn nhụi trên tay của Khương Phương Phương. Thật mềm mại, nắm vào thật là thoải mái. Trong mắt của bà lão, hai người là vợ chồng, thời gian dài không gặp tự nhiên phải thân thiết một chút, không có khả năng ngồi sô pha xem TV mà cách nhau cả khúc.

Mẹ, dậy rồi à? Khương Phương Phương đứng dậy.

Đổng Học Bân cũng đứng dậy, thấy tay của chị Khương còn chưa buông ra, nên hắn cứ tiếp tục nắm.

Khương mẫu cười nói : Dậy rồi, ngủ thật thoải mái, hai vợ chồng con xem TV à? Xem đi xem đi, đúng rồi, Phương Phương, mẹ nên uống thuốc

Buổi chiều mẹ vừa uống xong

... Uống rồi à?

Uống rồi, cử buối tổi chưa đến giờ

Ài, xem đầu óc của mẹ kìa, tiểu Thao, đói bụng chưa?

Dạ, cũng được, mẹ ăn thì con cũng ăn

Ăn đi, dù sao cũng không có việc gì

Bọn con làm cơm rồi, mẹ ngồi đi

Đổng Học Bân cùng Khương Phương Phương nắm tay đi vào phòng bếp, bà lão nhìn bóng lưng của hai người, mỉm cười gật đầu liên tục, vẻ mặt vui mừng.

Trong phòng bếp.

Cửa đóng lại, Khương Phương Phương mới buông tay.

Đổng Học Bân vẫn còn nắm tay cô ấy, sửng sốt, vội vàng buông ra.

Khương Phương Phương thật ra không có gì mất tự nhiên cả : Đồ mặn đều là do cậu làm, canh để tôi làm, cậu ở một bên giúp tôi, thêm gia vị là được

Được rồi

Vậy làm thôi

Cơm nhanh chóng được đưa lên bàn, ba người ngồi xuống ăn.

Bà lão tâm tình rất tốt, liên tiếp gắp rau cho Đổng Học Bân : Ăn đi tiểu Thao, ăn cái này, đừng thấy đầu óc mẹ không tốt, con và Phương Phương thích ăn cái gì mẹ đều nhớ kỹ

Đổng Học Bân vội a một tiếng : Cảm ơn mẹ

Khương Phương Phương cũng gắp rau cho mẹ, Mẹ cũng ăn, đừng quản anh ấy.

Đúng đúng, mẹ ăn đi. Chị Khương gắp cái gì, Đổng Học Bân cũng gắp cái đó, cuối cùng cũng gắp cho Khương Phương Phương, Khương. . . Nhanh chóng đổi giọng, Phương Phương, ăn đi.

Khương Phương Phương ừm một cái.

Kêu Phương Phương, Đổng Học Bân luôn cảm giác có chút nóng mặt.

Bà lão bỗng nhiên nói: Ngày hôm nay là ngày nào trong tuần?

Mẹ, là cuối tuần. Đổng Học Bân đáp.

Bà lão nói: Vậy hai đứa ngày mai cũng nghỉ ngơi?

Dạ, thứ hai đi làm. Đổng Học Bân còn chưa suy nghĩ đến, hỏi cái gì đáp cái đó.

Vậy đúng lúc. Khương mẫu cười dài nói: Tiểu Thao, con cũng lâu rồi không đến thăm mẹ, mẹ nói cho con biết, ngày hôm nay con không được đi, cùng Phương Phương ở đây đi.

Đổng Học Bân a một tiếng, Ở chổ này?

Khương mẫu thản nhiên nói: Đúng vậy, không cần đi.

Khương Phương Phương ngắt lời nói: Tiểu Thao trở lại còn có việc, con ở lại với mẹ là được, để cho anh ấy đi về đi.

Không phải ngày mai nghỉ ngơi sao? Còn có công chuyện gì? Bà lão mất hứng, Có chuyện cũng phải đẩy cho mẹ, đã mấy tháng rồi, mẹ thật vất vả mới gặp mặt con rể mẹ một lần.

Khương Phương Phương nhìn mẹ, Trong nhà cũng không có chỗ ở.

Bà lão nói: Mỗi lần tiểu Thao tới không phải đều cùng con ngủ dưới đất sao? Sàn chúng ta cũng không lạnh, không được thì lót thêm mấy cái chăn, hai đứa ngủ phòng khách.

Mẹ. Khương Phương Phương bất đắc dĩ nói: Anh ấy thật sự có công chuyện.

Đổng Học Bân nói tiếp nói: Đúng đúng, buổi tối có chút việc gấp phải. . .

Bà lão nổi tính tình lên, Ngày hôm nay chuyện gì cũng không được, đều phải ở lại với mẹ, trời mưa lớn như vậy, hai đứa lái xe đi mẹ cũng lo lắng. Đang nói chuyện, tiếng sấm vang lên ầm ầm, âm thanh bên ngoài lớn hơn nữa, bà lão nhất thời nói: Các con nhìn đi, mưa lớn lắm.

Khương Phương Phương vẫn không đáp ứng, Xe của tiểu Thao tốt, mưa cũng không có việc gì, cơm nước xong để cho anh ấy nhanh chóng quay về đi làm việc đi.

Bà lão trừng con gái, Nha đầu kia, sao không biết yêu thương chồng con như thế? Mưa to lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Các con không muốn ngủ dưới đất phải không? Vậy được, mẹ ngủ phòng khách, mẹ ngủ trên mặt đất, hai đứa đi phòng ngủ ngủ giường đi.

Đổng Học Bân ặc nói: Cái này làm sao mà được mẹ.

Khương mẫu dường như một lão ngoan đồng, Dù sao các con ai cũng không thể đi.

Nếu như Đổng Học Bân thật sự là chồng của chị Khương, hắn lâu như vậy không trở về, bà lão cũng giữ lại như thế, Đổng Học Bân quả thật là không đi, đừng nói nằm dưới đất, cũng là ngủ phòng bếp cũng phải ở lại, đây là đương nhiên, nhưng hiện tại vấn đề là Đổng Học Bân và Khương Phương Phương không phải hai vợ chồng.

Ở lại?

Một phòng ngủ?

Nằm dưới đất ngủ?

Hai người bọn họ ngủ cùng chăn!

Cái này không phải khiến cho Đổng Học Bân hai người rơi vào tình huống khó xử sao!

Nhưng thái độ của bà lão cũng rất kiên quyết, căn bản là không thương lượng.

Đổng Học Bân và Khương Phương Phương liếc nhìn nhau, cuối cùng cũng không có cách.

Khương Phương Phương trầm ngâm một hồi, nói với Đổng Học Bân: Vậy anh. . . Cũng đừng đi.

Đổng Học Bân lau lau mồ hôi, chỉ nghe bà lão thoả mãn nói: Lúc này mới đúng, tới tới, ăn đi. . .” Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.